Hôm qua, sau khi Eda phát điên bỏ trốn, mặc cho Karen cứ lải nhải bên tai, Purity vẫn kiểm tra kĩ lưỡng mọi ngóc ngách trong nhà thờ. Quả thật, hoàn toàn không tìm thấy gì.
Cả hai đem tâm trạng buồn phiền trở về Lâu đài của Công tước Finn. Purity dự tính sẽ tìm ngài Công tước để tìm hiểu một số chuyện. Nàng bắt gặp quản gia đang chuẩn bị bày trí cho bữa tối, liền tiến đến chào hỏi. Quản gia khi nghe nàng nhắc đến Công tước Finn, sắc mặt liền thay đổi:
Ngài Công tước hiện giờ không ở đây. Ngài đang ở Lâu đài của Đại Công tước để bàn công việc.Xem ra ngài Công tước là một người bận rộn. "Thật giống một người nào đó." - Nàng thầm nghĩ.Finn...Một giọng nói yếu ớt vang lên, đặt dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện tẻ nhạt này. Purity hướng tầm mắt về phía giọng nói thì thấy một người đàn bà hốc hác. Làn da nhợt nhạt cùng quầng thâm dưới khóe mắt. Dù bộ dạng hiện giờ rất thảm hại nhưng có điều gì đó ở bà khiến Purity cảm thấy người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Phu nhân, sao người lại ra ngoài rồi? - Quản gia vội vàng chạy đến đỡ người đàn bà đứng dậy. - Bác sĩ đã căn dặn người phải nghỉ ngơi. Bọn người hầu đâu cả rồi? Sao lại để phu nhân xuống giường thế này?
Hóa ra, người trước mặt lại là Công tước phu nhân xứ Crowley - Công tước phu nhân Daphne. Trông thấy quản gia định sai người đưa Công tước phu nhân Daphne về phòng, Purity vội lên tiếng ngăn lại:
Chờ chút đã! Ta có rất nhiều việc muốn hỏi Công tước phu nhân Daphne. Ta biết Công tước phu nhân không khỏe nhưng liệu người có thể dành chút thời gian quý báu để ta hỏi chuyện được không?Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư. Chính người cũng thấy rồi đấy. Tình hình hiện tại của phu nhân nhà ta không được tốt.Vẫn mong tiểu thư có thể thông cảm! - Quản gia cẩn trọng từ chối.
- Ta là đang hỏi ý kiến của Công tước phu nhân Daphne. Chủ nhân nói chuyện, một người làm nhưng ông không có quyền xen vào đâu. - Purity nhíu mày nhìn chằm chằm ông quản gia.
Khác với dáng vẻ vui tươi ban nãy, nàng hiện giờ trông thật lãnh đạm. Gương mặt lạnh lùng. Đôi mắt hướng về ông vô cảm hệt như đang nhìn vật gì đó chứ không phải một con người. Đôi mắt đó khiến ông thấy sợ, vì nó trông giống hệt cái cách mà Công tước Finn nhìn tất cả mọi người trong nhà. Quản gia ấp úng nói:
- Phu nhân... Phu nhân của chúng tôi thật sự không được khỏe. Tiểu thư cũng thấy rồi đấy.
Chỉ chờ nghe được câu này, chân mày Purity mới giãn ra, nhàn nhạt nói:
- Tất nhiên là ta biết chừng mực, ngài không cần phải lo đâu.
Nàng nói với quản gia xong liền quay sang Công tước phu nhân Daphne, rất kiên nhẫn cũng rất dịu dàng nói:
- Người chắc hăn là Công tước phu nhân Daphne. Ta là Purity, rất vui vì được diện kiến phu nhân.
Nàng thay vì duyên dáng cúi chào Công tước phu nhân Daphne thì lại đi đến ân cần nắm tay bà. Đôi mắt của bà dần dịu lại. Bà nắm lấy tay của Purity, ân cần, dịu dàng hệt như một người mẹ.
- Con gái, con xinh đẹp quá. Teressa cũng không xinh đẹp đến nhường này đâu. Ôi ôi! - Bà thốt lên những lời này làm Purity thấy ngượng, vì Nữ Bá tước Teressa vốn là mỹ nhân đẹp nhất hoàng tộc lúc bấy giờ.
Công tước phu nhân Daphne nhìn thấy Purity như tìm được tri kỷ. Cả hai cùng ngồi xuống trò chuyện như đã quen lâu lắm rồi!
- Con gái, con có biết con trai ta đang ở đâu không? - Bà nhỏ giọng hỏi, ánh mắt mong chờ.
Đối diện với câu hỏi của bà, Purity cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải. Nàng vừa không muốn nói ra sự thật khiến bà đau lòng, vừa không muốn dùng những lời giả dối để lừa gạt bà. Tấm lòng người mẹ, làm sao nàng có thể không hiểu được?
- Ta sẽ nói cho người biết Hầu tước Louis đang ở đâu, chỉ cần người trả lời câu hỏi của ta là được. - Nàng từ từ dẫn dắt câu chuyện.
Công tước phu nhân Daphne vừa nghe thấy nàng sẽ giúp bà tìm con trai, liền gật đầu liên tục:
- Được được! Ta sẽ trả lời tất cả!