Đứa Con Bị Ghét Bỏ

Chương 32: Tiểu cô nương




Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Ebony, Purity và Karen vội vàng đến gặp Marcus. Purity có rất nhiều việc muốn nói với hắn. Chỉ có thể nói với hắn mà thôi. Đến nơi liền thấy cảnh hắn đang ung dung pha trà. Con người này tính tình đặc biệt không quy củ nhưng riêng việc pha trà thì lại rất kỹ tính. Hắn nhìn thấy Purity trong mắt liền tràn ngập ý cười.

- Trở về rồi sao? Còn không mau lại đây ngồi xuống dùng một tách trà nóng cho ấm người.

Purity và Karen ngoan ngoãn ngồi xuống. Marcus vẫn luôn chu đáo như vậy. Hắn rót trà vào tách của Karen.

Riêng Purity còn đặc biệt chuẩn bị sữa quế nàng yêu thích.

- Đêm mùa thu lạnh lẽo như vậy, hai tiểu cô nương các ngươi còn chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này tìm ta.

Thật sự là không biết thương xót bản thân mà.

Marcus nói với giọng trách móc nhưng trong mắt đều là ý cười. Đúng là khẩu xà tâm phật. Purity uống một ngụm sữa quế. Cơ thể bắt đầu cảm thấy ấm lên. Nàng có rất nhiều việc muốn nói với hắn nhưng lại không biết mở lời thế nào. Cuối cùng vẫn là nói thẳng. Kể hết những việc xảy ra ngày hôm nay cho hắn nghe.

Marcus đặc biệt chăm chú lắng nghe. Từ đầu đến cuối đều không hề ngắt lời Purity. Hắn nói, rất ôn tồn thấu hiểu:

Nicolas dù là trước đây hay sau này cũng đều là lão già cổ hủ cố chấp như vậy. Tiểu nha đầu nhà ngươi hà tất phải chấp nhặt với lão ta chứ? Quản tốt việc của mình vẫn hơn.Tất nhiên là đồ nhi biết. Có điều vẫn không sao chấp nhận được.Nàng nhấp thêm một ngụm sữa quế nữa. Đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Marcus. Đôi mắt lấp lánh như thể vừa nghĩ ra gì đó, cẩn trọng hỏi:

Sư phụ! Có một việc đồ nhi thắc mắc đã lâu. Thật sự không biết là có tiện hỏi không?Tiểu nha đầu nhà ngươi từ khi nào lại trở nên khách sáo như vậy? Chẳng phải từ trước đến nay đều luôn rất tùy hứng sao? - Hắn làm ra vẻ ngạc nhiên, nhấp một ngụm trà. - Có việc gì muốn hỏi thì cứ hỏi thử xem nào.Sư phụ và Học viện thật sự không có quan hệ gì sao? - Purity giả ngốc hỏi.Chính Marcus cũng không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy. Hắn nhất thời ngớ ngẩn một lúc. Sau đó liền hỏi ngược lại Purity:



Sao ngươi lại nghĩ vậy?Người lúc nào cũng tỏ ra như bản thân và Học viện chẳng có dính dáng gì với nhau nhưng thực chất, người còn hiểu Học viện rõ hơn cả đồ nhi. - Purity bĩu môi nói.Đây không phải lần đầu nàng hỏi hắn điều này. Trước nay vẫn luôn thắc mắc về quan hệ của hắn và Học viện. Tại sao hắn lại chán ghét Học viện như vậy? Tại sao hắn lại luôn đối địch với Thần tộc? Tại sao hắn có pháp thuật và sức mạnh cao cường đến vậy nhưng trước nay nàng chưa hề nghe nói đến tên hắn? Tại sao? Có quá nhiều câu hỏi nàng muốn biết câu trả lời. Người trước mặt quen biết đã nhiều năm. Trong suốt như nước nhưng lại sâu không thấy đáy.

- Đều là chuyện cũ. Nhắc lại thì có ích gì.

Vẫn như vậy. Nàng không bao giờ moi được chút chuyện xưa gì từ miệng của hắn cả. Thật sự vẫn luôn thắc mắc quá khứ của người này như thế nào.

Vậy là từ lúc đó, đã hai khắc (1) trôi qua rồi mà nàng chẳng thèm nói thêm câu nào. Chính Karen cũng bắt đầu thấy khó xử rồi. Thật sự không biết bản thân có nên lên tiếng hay không.

- Cũng muộn rồi. Các ngươi nên về rồi đấy. - Marcus lên tiếng đuổi hai người.

Purity giận dỗi đứng dậy, hắn liền bảo:

Tiểu nha đầu hay giận dỗi sẽ không được ai yêu mến đâu.Đồ nhi vốn dĩ đã không còn là tiểu nha đầu từ lâu rồi.

Nàng tức giận đùng đùng bỏ đi. Karen vội vàng đuổi theo. Hắn ng người trong chốc lát. Thực sự đã quên mất tiểu nha đầu ngày nào bây giờ đã trở thành tiểu cô nương rồi. Nàng đã lớn. Sắp đến tuổi có thể bái sư. Lúc đó, nàng sẽ có sư phụ mới, không cần đến hắn nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát.

****************

(1): mười lăm phút.