Purity và Artemisa đến điểm hẹn. Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ đã đứng đợi sẵn từ lâu. Nhìn thấy hai người thì không khỏi tức giận:
- Các cô làm gì mà lâu vậy? Thật là mất cả hứng. Thánh nhân không thích kiểu thiên kim tiểu thư hống hách đâu.
Artemisa được Harry chiều chuộng thành thói, sắp không chịu được những lời nhục mạ này rồi. Cũng không thể trách nàng ta được. Tuy Harry không phải một người chồng tốt nhưng xét về độ cưng chiều các con thì hắn xếp thứ hai không ai dám nhận mình đứng nhất. Mọi lỗi lầm mà con hắn gây ra trong mắt hắn đều chỉ là việc nhỏ.
Huống hồ chi, Harry là thủ lĩnh của các vị thần. Tuy nói rằng có nhiều người bất mãn với hắn nhưng không thể phủ nhận được việc bọn họ không dám đứng ngay trước mặt Harry chỉ trích hắn. Nhờ sự yêu chiều của hắn mà
Artemisa có thể nói là không uổng công gọi hai tiếng "công chúa". Artemisa cực kì kiêu kì. Kiêu lắm! Đến mức nếu không vì nàng ta là con gái của Harry thì chỉ e rằng đám học viên của Học viện đã sớm cô lập nàng ta. Purity hiểu tính tình kiêu ngạo của Artemisa hơn ai hết nên ngay lập tức lên tiếng xoa dịu tình hình:
- Đến gặp thánh nhân nên bọn ta phải đặc biệt chuẩn bị kỹ càng. Mong người lượng thứ.
Hắn hừ lạnh một tiếng, dường như không hài lòng với câu trả lời này lắm:
- Mơ mộng hảo huyền. Thánh nhân là người mà các ngươi muốn gặp thì sẽ gặp được hay sao? Còn không mau xuất phát? Nếu trễ giờ cử hành thánh lễ mà bị thần linh trách tội thì không liên quan đến ta đâu.
Hai người cũng không dám nhiều lời, vội vàng đi theo hắn.
Bọn họ bước vào nơi gọi là thánh đường. Hai bên là những dãy ghế dài. Trần nhà rất cao. Những cửa sổ từ trần nhà kéo xuống tận sàn nhà. Tuy vậy tất cả đều được kéo rèm đỏ đóng kín lại. Xung quanh đều là một màu đỏ đến chói mắt.
Đám người bọn họ đi qua khoảng trống giữa hai dãy ghế đến nơi thực hành thánh lễ. Hàng trăm con mắt liếc nhìn bọn họ khiến Purity thấy không thoải mái. Artemisa thì ngược lại. Sống dưới ánh mắt dòm ngó của mọi người khiến nàng ta chẳng sợ gì. Ngược lại càng thỏả mãn thói kiêu căng, phách lối của nàng ta. Vậy là một người cả đời chỉ nhìn mọi thứ từ trên xuống như Artemisa mà lại bị ép quỳ xuống, khúm núm trước mặt một phàm nhân tầm thường. Purity chỉ sợ nàng ta không nhịn được mà làm ầm ĩ lên nên cứ sau một lúc là nàng lại phải quay sang nhìn Artemisa. Vậy là từ nãy đến giờ Artemisa vẫn rất ngoan ngoãn quỳ ở đó điệu bộ cưỡng ép. Xem ra sức chịu đựng của nàng ta không hề thấp như Purity nghĩ.
Cái thánh lễ này chính là, để một sứ giả đọc hàng tá câu chú mà Purity lẫn Artemisa thân là học viên của Học viện mà đều không hiểu suốt hai khắc. Cuối cùng bọn họ bị ép rửa tay bằng thứ gọi là "nước thánh". Một nữ tu mang đến một cái khay. Bên trên là hai loại bánh lạ. Purity và Artemisa nhìn nhau, thế rồi cả hai cũng nhận lấy.
Xem ra vấn đề nằm ở chiếc bánh này. Dưới bao nhiêu ánh mắt mong chờ cả hai đều cắn một cái, hoàn thành buổi lễ.
Sau buổi lễ, Purity và Artemisa được một nữ tu dẫn đi tham quan khắp nơi. Nào là thánh đường - nơi vừa thực hành nghi lễ nhập môn cho hai người. Nhà bếp, nội trạch,... Tất cả đều được Purity ghi nhớ cẩn thận.
Còn điền trang đó thì sao? - Artemisa hỏi.
Đó là nơi ở của thánh nhân. Không phận sự miễn vào. Tín đồ mới gia nhập giáo phái như hai người các ngươi vẫn nên tránh xa chỗ đó ra thì hơn. - Nữ tu nghiêm túc nhắc nhở.Điền trang đó chính là nơi hôm qua Purity và Karen tìm thấy. Còn giấu giấu giếm giếm như vậy quả là đáng nghi.
Nàng âm thầm ghi nhớ điểm này, khi quay trở về còn phải tìm Alfred bàn bạc.
Cả hai mau giống tìm cơ hội rời đi. Cả hai đến điểm hẹn kể hết sự việc họ tận mắt chứng kiến cho Alfred nghe.
Hắn nghe xong liền trầm tư một lát. Nơi đó canh phòng cẩn mật. Trên hết, xung quanh lúc nào cũng có nhiều người như vậy, thật sự rất khó hành sự. Hắn bảo các cô nương đi nghỉ ngơi trước. Còn hắn vẫn tiếp tục nghĩ cách.
Purity và Karen trở về phòng. Cả hai cũng không ngủ được. Sự im lặng của màn đêm bao trùm lấy họ. Cuối cùng vần là Karen lên tiếng trước:
Chủ nhân, có cách nào có thể do thám mà không bị phát hiện không?Nếu có cách như vậy thì ta đã dùng ngay từ đầu rồi, cần gì đợi đến lúc này? - Purity ngả lưng lên giường, nói.Nàng trở mình hai lần, sau đó bật dậy khiến Karen giật mình.
- Sao ta lại quên được chứ? - Purity hứng khởi nói. - Aiden chắc chắn có thể giúp chúng ta việc này.
Nàng lật đât ngồi dậy khiến Karen cũng háo hức theo.
Người chắc chứ chủ nhân? - Karen hoài nghi hỏi. - Thần Thợ rèn thực sự có thứ tốt như vậy sao?Khắp thế gian này, ngoài Aiden ra ta không thể nghĩ ra người thứ hai. - Purity nói.Nàng mở tung cửa sổ, gửi một con hạc bằng nước đi. Mang theo hy vọng gửi gắm đến Aiden.