Purity và Karen không vui vẻ được bao lâu. Âm thanh kim loại va vào nhau leng keng báo hiệu điều chẳng lành.
Alfred đang điên cuồng chiến đấu với đám rối gỗ. Xem ra trong khoảng thời gian Purity hôn mê, hắn đã liều mạng bảo vệ nàng. Nàng khẽ cử động. Karen biết ý liền buông nàng ra.
Purity loạng choạng đứng dậy. Xung quanh đều bị bao phủ bởi rối gỗ nhưng nàng vẫn có thể nhận ra nơi đây không phải điền trang nọ. Xem ra vụ nổ vừa rồi đã phá hủy mắt trận của họ rồi. Đôi mắt nàng không ngừng tìm kiếm. Đứa bé kia đâu mất rồi?
- Vậy mà dám giải thoát cho con rối của ta! Đồ khốn kiếp!
Purity giật mình ngẩng đầu lên. Trên bầu trời, đứa bé thân hình gầy gò bay giữa không trung khiến nàng ớn lạnh.
Phải biết rằng không phải yêu quái nào cũng có thể bay được. Yêu quái có thể bay được, đạo hạnh chắc chắn không tầm thường. Xem ra là nàng đã xem thường đứa bé này rồi.
Karen thấy nàng không sao liền lao đến giúp sức cho Alfred. Hắn cầm cự đến bây giờ rõ ràng không ổn tí nào.
Hắn quay đầu nhìn tiểu cô nương vừa mới khóc lóc ban nãy nay đã trở thành nữ chiến binh quật cường liền gật đầu đầy cảm kích.
Purity nắm chặt chuôi kiếm trong tay. Nàng tuyệt đối không để ai phải chịu khổ vì mình. Nàng nhảy phốc lên cành cây. Nhún chân lấy đà nhảy thật cao. Những sợi tơ nhện phóng ra từ rốn đứa bé quấn lấy lưỡi kiếm của nàng.
Nàng liền truyền thần lực vào cắt đứt tất cả. Từng sợi tơ nhện rơi xuống mặt đất. Đứa bé có chút thất kinh lùi lại đôi chút. Bản thân nó sống lâu đến vậy rồi. Đây là lần đầu tiên có người có thể cắt đứt được những sợi tơ nhện của nó. Quả thật nữ nhân trước mắt không đơn giản. Nếu không thể biến cô ta thành con rối thì càng không thể để cô ta sống được. Như vậy là bất lợi với nó.
Ta biết mọi thứ về ngươi! - Nó hất cằm lên, nói bằng giọng tự đại. - Ta đã nhìn thấy mặt tối trong con người ngươi. Thật sự không ngờ một người hoàn mỹ đến vậy lại có nhiều nỗi sợ đến thế.Câm miệng! - Purity hốt hoảng ra lệnh.Ngươi sợ gì chứ? - Nó bất giác hỏi.Nó không hiểu, thật ra là cố tình không hiểu. Tất cả những gì nó nhìn thấy được khi thâm nhập vào thần thức của nàng đều là những vết sẹo nàng không muốn để lộ ra. Nàng lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy. Thà để chính mình một thân thương tích cũng không muốn để ai chịu khố dùm nàng.
Ngươi nghĩ cho chúng nhưng bọn người đó có từng nghĩ cho ngươi không? Đúng là ngốc! - Nó khịt mũi khinh thường nói.Một kẻ như ngươi thì làm sao hiểu được họ quan trọng với ta đến nhường nào. - Purity nghiến răng nói.Những giọt nước âm thầm tụ quanh người đứa bé.
- Hợp! - Purity ra lệnh cho toàn bộ giọt nước.
Chúng liền hợp lại tạo thành một quả cầu nước khổng lồ. Đứa bé bị nhốt bên trong quả cầu lại khoanh tay dửng dưng, tỏ vẻ rất bình thản.
- Đúng vậy! Ta trước nay luôn sống vì bản thân, chưa từng hi sinh cho kẻ khác. Ít nhất thì bản thân không chịu thiệt. - Nó ra giọng hiểu biết giáo huấn Purity.
Đột nhiên khiến nàng cảm thấy tức cười.
- Ý ngươi là biến người khác thành con rối sao? - Purity cười khẩy. - Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ như vậy thì ta cũng không cần nương tay nữa.
Purity giơ tay về phía trước, liên tục truyền thần thức và quả cầu nước. Biến động nhỏ xảy ra bên trong quả cầu.
Một xoáy nước nhỏ quấn lấy cổ đứa bé. Purity lúc này thật sự muốn trừng trị nó.
- Ấu trĩ!
Có đánh chết Purity cũng không ngờ được đứa bé lại hiện nguyên hình Thù tinh của nó. Phải biết rằng khác với việc dùng nhân ảnh chiến đấu, một khi bản thể gặp nguy hiểm sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Đây đúng là một hành động liều lĩnh. Không phải. Là ngu xuẩn!
Karen ngẫng đầu lên trông thấy cảnh tượng này thì mặt mày tái mét. Nàng vội vã rời khỏi cuộc chiến để lao đến giúp đỡ Purity. Karen biến về bản thể, tung cánh bay lên bầu trời. Purity như một thói quen êm ái bám vào lưng
Karen. Đôi tay mềm mại luồn vào lớp lông dày, nắm lấy lông cổ của Karen. Karen hướng về phía Trù tinh mà bay thẳng. Purity thấy vậy vội ngăn cản:
- Thị lực của nhện không tốt. Chúng ta cách càng xa nó càng tốt.
Karen vâng lời đổi hướng bay.
Lúc này, Alfred đã giải quyết xong đám rối gỗ. Đùi trái hắn bị chém một vệt dài. Trong hắn bây giờ thật nhếch nhác, khác với dáng điệu nho nhã thường ngày. Hắn lảo đảo triệu hồi Phong Vân kiếm. Hắn cưỡi lên lưỡi kiếm bay lên cao tâp hợp với Purity và Karen.
Huynh không ổn rồi! - Alfred nhăn mặt băng bó vết thương. - Huynh sợ không cầm cự được nữa.Đại ca! - Purity đột nhiên nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh, đôi mắt này khiến hắn lo lắng hơn là hi vọng. -Huynh nghe này. Muội có một kế hoạch. Nó hơi điên rồ một chút nhưng chắc chắn có tác dụng.
Lúc này thì dự cảm chẳng lành trong lòng Alfred càng lớn hơn. Hắn sợ thật rồi. Hắn sợ tiểu muội muội của hắn ngông cuồng, bướng bỉnh mà mạo hiểm vì nhiệm vụ. Thật sự rất sợ nàng sẽ xảy ra chuyện. Ngày nàng ra đời rồi mất đi cùng sự hồi sinh kỳ diệu của nàng đã khiến Hypatia xem nàng như cả sinh mệnh. Nếu nàng xảy ra bất trắc gì thì Hypatia chắc chắn sẽ đi cùng nàng. Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến hắn rùng mình kinh sợ
- Muội tuyệt đối không được làm càng! Đây là mệnh lệnh! - Alfred gằn từng chữ nói, sau đó hối hận ngay.
Đáng lý ra Alfred phải hiểu một khi Purity đã quyết thì không ai thay đổi được. Nàng chỉ mỉm cười dịu dàng sau đó chầm chậm đứng dậy.
Chủ nhân! - Karen nói với giọng rưng rưng như sắp khóc.Ta không thể để ngươi mạo hiểm với ta được. - Purity xoa bộ lông cứng cáp của Karen. - Nhớ đón ta.
- Vâng! - Karen vâng lời.
Karen bay vút lên cao. Nàng biết rõ Purity có dự định gì! Nhiều năm kề vai sát cánh đã giúp nàng hiểu rõ Purity hơn cả bản thân nàng. Purity dang rộng vòng tay đón những cơn gió vào lòng. Nàng nhắm mắt lại hít thở thật sâu. Thân thể nàng chầm chậm ngã về sau. Thù tinh nhận ra chuyển động trong không khí thì lập tức phóng tơ.
"Chính là lúc này!", Alfred phóng phi tiêu gỗ đào về phía Thù tinh.
Thù tinh như thể bị sét đánh, co giật một lúc thì ngã xuống. Karen lao đến như điên đỡ lấy Purity. Alfred thấy Pu-rity đã an toàn thì thở phào một hơi. Hắn rút kiếm tiền lại gần Thù tinh thì đột nhiên:
- Con Thù tinh này giờ sẽ là chiến lợi phẩm của ta! - Artemisa từ đâu xuất hiện, vô cùng đắc ý nói.