Đứa Nào Dám Ngược Tiểu Thụ Của Ta?!

Đứa Nào Dám Ngược Tiểu Thụ Của Ta?! - Chương 5: Thùy ngược liễu ngã đích tiểu thụ chi hoan độ thánh đản thiên




[‘Đứa nào dám ngược tiểu thụ của ta?!’ Chương ‘Lễ Giáng Sinh vui vẻ’]

[R: theo như ta đoán thì từ chương này mới chính thức là chính văn:))]

Dính phải một đống kiểm tra cuối kỳ, đối với ta mà nói, tháng 12 không cần phải nghi ngờ chính là một tháng bi thảm. Ánh sáng ấm áp rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu lên người ta, trong đầu ta vô luận thế nào cũng không nhét nổi cái công thức rườm rà khắm khú kia, bình tĩnh cái đã, cả người ta đã uể oải đến độ sắp lăn ra hôn mê luôn rồi này. Điều an ủi duy nhất của ta chính là, cả lớp không phải có mỗi mình ta là thằng duy nhất phờ phạc lờ đờ vì thi cử, nhưng mà mỗi ngày phải ngó cái mẹt của cái đứa chỉ cần dòm sách hai lần là có thể có toàn điểm thi ưu tú kia, làm cho ta lúc nào cũng cảm thấy Thượng Đế quả là một thằng cha không công bằng, ta thực giận muốn điên luôn.Bất quá, mấy ngày nay Tiêu Vân cũng bề bộn nhiều việc, không phải bận ôn bài, mà là bận bày biện nhà cửa, mua một đống đồ ăn, muốn chuẩn bị một lễ Giáng Sinh đa dạng. Trong năm Tiêu Vân thích nhất là lễ Giáng Sinh, mỗi khi đến thời gian này, hắn liền cả ngày nhảy nhót sung sướng, có khi đang nửa đêm còn bật dậy cười hô hố, cười đã rồi mới lăn về ngủ tiếp. Mà ta chỉ còn tác dụng duy nhất là ngó hắn mà bày ra vẻ mặt thiệt là đáng yêu còn trong đầu thì niệm mình phải bình tĩnh tỉnh táo, hắc tuyến cứ phải gọi là túa ra lả tả.

Ví dụ như lúc này, Tiêu Vân đi một đôi dép trong nhà xù đầy lông, ở trong phòng chạy tới chạy lui, lúc thì hí hoáy loay hoay cái đồng hồ hình bông tuyết mới mua, lúc thì dịch qua dịch lại cái cây thông Noel vĩ đại…

“Cao Chinh, ngươi xem, chỗ này để thêm một cây thông Noel nhỏ trông có được không?”

Ta lờ đà lờ đờ ngẩng cái đầu lên, vốn muốn nói cũng mua nhiều cây thế rồi, nhưng mà thấy cái vẻ mặt cực kỳ mong chờ thở hổn hển như trẻ con của hắn, thì không đành lòng đả kích hắn.

“Ừ, đẹp đấy.”

… …

“Vân, câu tiếp theo của ‘Kiều biên hồng dược’ là gì?”

“Niên niên tri vi thùy sinh.” Tiêu Vân trả lời ngay theo phản xạ càng làm ta thêm bất mãn., tại sao ta đọc đi đọc lại mãi mà không nhớ được, tiểu tử này vừa nghe đã biết là sao? Chẳng lẽ trong não hắn có cái động cơ à?

Cố nén xúc động muốn mở đầu Tiêu Vân ra coi, ta lại cầm quyển sách ôn tập vật lý.

“Vân, người phát minh ra điện từ là ai?”

“Nhà Vật lý học người Đan Mạch Oersted [1], sinh năm 1777, mất năm 1851. Lúc phát minh ra là năm 1820.”

Trong lòng ta thầm nghĩ ngươi nha Tiêu Vân quá tàn nhẫn a, cho dù ngươi biết cũng không cần kể ra chi tiết thế! Đây rõ ràng là đả kích trầm trọng với một đóa hoa của tổ quốc (là ta).

Vùi hoa dập liễu a!! “Thế còn điện từ trường thì…”

“Lý thuyết của Maxwell [2]… Cao Chinh, ngươi nói chỗ này dán thêm vài con tuần lộc trông được không?”

“Được được được.” Ta căn bản ngay cả đầu cũng không muốn nâng nữa, dù sao mặc kệ ta nói cái gì thì hắn cũng làm xong rồi.

“Đơn vị độ cảm ứng từ…”

“Là Tesla [3]. Cao Chinh, ngươi thấy hoa này màu đỏ hay màu trắng thì đẹp?”

… ….. Ta rất nhẫn nại nhưng lần này thì không thể nhẫn nữa!

Ta lấy thế mãnh hổ hạ sơn nhảy xuống giường, vọt tới bên người Tiêu Vân, một tay khiêng hắn lên, sau đó bừng bừng khí thế mà quăng hắn lên giường.

“Giúp ta ôn bài! Nếu không không cho ngươi chơi Giáng Sinh!” Ta chính là muốn thử xem hành động nam tử khí khái nó cảm động ra làm sao a.

Nhưng mà, hai giây sau ta liền hối hận, tuy nói ta là công, nhưng mà trên thực tế trong nhà ta mới là người chịu (thụ) ức hiếp a.

Nhìn vẻ mặt khó tin của Tiêu Vân, trong lòng ta cầu khẩn Chúa Jesus Đức mẹ Maria Quan Âm đại sĩ Như Lai phật tổ phù hộ ta tháng sau đừng có bị cắt tiền tiêu vặt a.

Chỉ thấy Tiêu Vân vẻ mặt từ giật mình chuyển sang ngạc nhiên, tim ta cũng đập nhanh theo. Thành thật mà nói chính ta cũng còn cảm thấy khó tin, bằng cái thân này của ta mà dám vác Tiêu Vân mới đây vừa cao hơn ta thêm nửa cm, cứ như nghìn lẻ một đêm á. Nhưng mà ta làm được rồi!

(Đừng liên tưởng ta với chó cùng rứt giậu)

“Tiêu Vân…”

“Ngươi sao có thể làm vậy?”

“Ta, ta, xin lỗi mà.”

“Ôn tập thì ôn tập, ngươi sao lại có thể không cho người ta chơi Giáng Sinh!!! Ngươi quá đáng! Ô ô…”

… ……..

Hình như ta cảm thấy cằm của ta bị trật khớp thì phải, rớt xuống sàn luôn rồi? Rụng a… Đau quá trời!

Xui xẻo cuối cùng cũng giáng xuống, sáng sớm, chuông cửa đã bắt đầu vang không ngừng, rõ là một chữ ‘PHIỀN’ quá to! Mở cửa, chính là đại ca Cao Minh khuynh quốc khuynh thành của ta… cùng gia quyến. Ca ca vừa thấy ta, liền dào dạt nhiệt tình mà nhào vào, hai tay ôm lấy cổ ta rồi còn cho thêm một cái kiss nóng bỏng. Nghĩ không ra lão ca so với ta còn ngơ với ngu lại còn hay quên gấp 3 lần còn nhớ đến ta, thật là cảm động biết bao!

“Chinh Chinh, sinh nhật vui vẻ!”

Ờ? Sinh nhật hở? Sinh nhật ai cơ?

“Hôm nay là lễ Giáng sinh.” Từ Nhã Phong đẹp trai đứng bên cạnh ca ca nãy giờ ghé vào lỗ tai ổng nhỏ giọng nhắc nhở.

“Oa! Hôm nay là lễ Giáng Sinh à…”

Ta van ngươi đừng nên lộ ra cái vẻ mặt bừng tỉnh như giác ngộ ra chân lý này a! Nếu được, ta thực muốn đóng sầm cái cửa lại luôn bây giờ.

“Nhưng mà ta còn mua cả bánh sinh nhật luôn rồi…” Cái kiểu vẻ mặt rưng rưng muốn khóc này của mỹ nhân thật khiến cho người ta thương xót mà, ta tự nhiên cũng không nỡ tàn nhẫn.

“Không sao, dù gì Giáng Sinh ăn bánh ngọt cũng được ấy mà.” Ta an ủi nói.

“Chinh Chinh thật tốt!” Mỹ nhân lập tức nín khóc mỉm cười.

… …..

“Di? Bánh ngọt của ta đâu?”

“Lúc ngươi đi ngang qua tiệm bánh ngọt thì quên mua.” Từ Nhã Phong lại tốt bụng nhắc nhở tập 2.

Ta van ngươi không cần ở bên cạnh chú thích! Biết ca ca ta trí nhớ không tốt, còn ở bên cạnh đâm chọc. Ta xem các ngươi cơ bản không có thành ý!

“Như vậy a, Chinh Chinh, xin lỗi!”

“KHÔNGSAOCẢ, đến xem là tốt rồi.” Ta tận lực không để mình nói ra nghiến răng nghiến lợi.“Thế thì, Nhã Phong, bây giờ chúng ta đi đâu?” Cục cưng tò mò hỏi.

“Ngươi nói muốn đi mua giày cho ta.” Trả lời thật rõ cho cục cưng, còn không quên liếc mắt đưa tình.

“Chinh Chinh, chúng ta phải đi rồi nga! Valentine vui vẻ!” Nói xong còn cười quyến rũ.

“Được, Valentine vui vẻ!”

Liếc mắt nhìn Lão ca chạy theo tình nhân ra thang máy, ta còn mang máng nghe được cuộc nói chuyện như vầy:

“A, chỗ này không phải gần nhà Cao Chinh sao? Chúng ta đi xem nó đi!”

“Ngươi vừa mới xem xong rồi.”

“Là thế hả…”

Lão ca đi rồi, ta lại muốn vùi đầu vào ôn tập một chút, thì chuông cửa phiền-muốn-chết lại eo éo. Ta mở cửa ra vừa nhìn, quả nhiên là lão mẹ vô địch của ta cùng chồng bà.

“Con à, Giáng sinh vui vẻ!”

“Giáng sinh vui vẻ!” Ta hữu khí vô lực nói.

“Con ngoan, muốn quà Giáng sinh gì nào?” Lúc nói lời này, còn không quên giấu một cái hộp ra sau lão cha. Kháo! Cũng mua cả rồi còn muốn hỏi cái gì, làm như con mẹ còn học mẫu giáo không bằng.

“Miễn là mẹ tặng, cái gì con cũng thích.” Aiz Cao Chinh, ngươi cũng thành một đứa dối trá rồi!

“Thật a, mẹ thật cao hứng nga! Tặng cho ngươi, sản phẩm nâng cấp mới nhất của bao cao su thương hiệu Cường Lực đây!”Làm ơn đi! Ngay cả bao cao su mà cũng có bản nâng cấp, có phải còn muốn đặt cả bí danh luôn không nữa!!

“…Mẹ, con rất thích.” Van cầu cha mẹ mau mau đi nhanh cho, ta muốn nôn lắm rồi nha!

Cha mẹ vừa đi y rằng lại phải nghênh đón một đôi ác ma, một ngày tốt đẹp như vầy cứ vậy mà đen thui hơn phân nửa.

“Vân Vân, Chinh Chinh, tỷ tỷ chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn của các cưng đến xem các cưng đây! Oa! Nhà nhỏ mà dọn dẹp được ấm áp dã man ó nha, cây thông Noel này thật lớn nha! Mau nhìn, còn có cả tượng Santa Claus nữa nha! Chỗ này chỗ này, toàn là đồ trang sức tinh xảo a…”

Lảo tỷ, ta xem các ngươi đâu phải đến xem chúng ta, mà là tới hại chúng ta thì có.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển. Ta đại khái là, hình như, có lẽ… ừm, xỉu luôn rồi.

Khi ta tỉnh lại, đã là 11h50’ đêm. Thấy ta tỉnh, Tiêu Vân cao hứng đếm xém chảy cả nước mắt.

“Cao Chinh, Giáng sinh vui vẻ!”

“Tiêu Vân, Giáng sinh vui vẻ!”

“Ngươi muốn được quà gì nào?”

“Ha hả… Mặc kệ ta muốn cái gì, ngươi không phải đều muốn tặng ta một bộ đồ ngủ hello kitty rồi đi?”

“Sao lại nói thế, tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của ta.”

“Cám ơn ngươi nga. Ta đi thay, quà của ngươi ở phía dưới bàn trà.”

Ta ở trong phòng tắm thay áo ngủ hình con mèo béo béo mập mập, cố gắng làm tinh thần thoải mái lại. Lễ Giáng sinh này, ta còn chưa có kịp cùng Tiêu Vân nồng nhiệt thắm thiết nữa, tất cả đều tại cái đám đáng hận kia phá hỏng. Hắc hắc… Ta liền tới bồi thường một chút nào!

Tinh khí bừng bừng nhảy ra khỏi phòng tắm, thấy Tiêu Vân đã lên giường, ta ra vẻ đáng yêu nói: “Vân thân ái, xem ta có đáng yêu không nè?”

Nhưng mà lúc này, tiếng chuông 12h đã vang rồi, lễ Giáng sinh toàn là đau khổ cũng theo thế mà chấm dứt. Ta thở ra một hơi dài.

“Cao Chinh! Ngươi bị làm sao đấy? Sao mà ăn mặc muốn ói thế hả, đừng hòng ngủ trên giường!”

BỐP! Một cái gối phi thẳng về phía ta, vinh quang hít đất!

Ông già Noel phán: đây thực sự là một kỷ niệm đáng giá trong cuộc sống!

———————-

R: thì ra cứ đến Noel em Vân sẽ …….. phát tác… >D



Chương trướcChương tiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.