Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 18




"Anh Tiêu, phải làm gì bây giờ? Những con quỷ này coi chúng ta là thức ăn của chúng, một bộ đến trễ là không có cơm ăn!"

Đoạn Văn Chu có chút hoảng sợ, trong tay nắm chặt con dao tựa người vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Chỉ có mấy con thì không sao, còn đằng này số lượng quỷ quá nhiều! Mẹ kiếp, bọn chúng từ đâu chui ra vậy chứ?!"

Bọn họ chỉ còn cách mặt đất mấy trăm mét, vừa rồi Tiêu Tễ thầm tính trong lòng, bọn họ mất 12 phút để đi đến đỉnh vòng đu quay, và bây giờ họ cũng sẽ mất thời gian tương tự để đi xuống mặt đất.

Nói cách khác, bọn họ phải chống đỡ trong vòng 12 phút với con sóng quỷ quyệt này! Vừa rồi Tiêu Tễ phát hiện ra rằng, sức mạnh của con quỷ này mạnh hơn một người đàn ông trưởng thành bình thường rất nhiều lần. Điều này gần như là không thể!

【 Haizz, mỹ nhân hiếm có khó tìm này sắp chết rồi à? 】

【 Ngàn quỷ xé xác, thật thảm nha ~, hehehe ~】

【 Thật đáng tiếc, vốn dĩ tui rất coi trọng anh ta, chỉ là người đẹp không gặp may mắn rồi!

—— hạng mục kiểu này nhìn vào là thấy khó có thể thông quan, ai chơi cũng chết! 】

【 Đúng đúng! Bên trong công viên giải trí này có hạng mục đơn giản thì cũng có hạng mục nguy hiểm, bọn họ lại chọn đúng hạng mục chắc chắn sẽ chết, muốn trách thì cũng chỉ có thể đổ lỗi cho vận may. 】

【 Mấy người đừng có cái hiểu cái không mà đã phán như đúng rồi, tình huống này chưa chắc dẫn đến tử cục đâu. 】

【 Trong phòng thi của Quỷ Tước, sẽ không có câu hỏi nào mà không có lời giải đáp, đáp án dù có khó tìm thế nào thì nó cũng tồn tại. 】

Tiêu Tễ đứng thẳng vai bên cửa sổ, cau mày nhìn đám quỷ không ngừng tiến tới từ bên dưới.

"A! Mày đừng bò lên nữa! Sợ quá đi mất!"

Đoạn Văn Chu điên cuồng hét lên, dùng dao đâm vào cổ họng con quỷ vừa trèo lên, đồng thời dùng một chân đạp nó xuống.

"Trời ạ, tao bảo mày không cần bò lên rồi mà!

—— Anh Tiêu! Quỷ càng ngày càng nhiều, chúng ta phải làm sao đây!"

Đồng thời Tiêu Tễ cũng đang tự hỏi về vấn đề này.

Tại sao họ lại phải đối mặt với tình thế tưởng chừng như bế tắc này chứ? Có lẽ bởi vì lẽ ra họ không nên tiếp nhận nhiệm vụ của gấu nhỏ, thật sự là có đồ chơi bên trong hạng mục à?

Không, không đúng!

Rất nhanh hắn phủ định suy nghĩ của mình, những thí sinh chết trước đó, bất kể là người đàn ông mặc vest, tên tù nhân hay là cô gái, đều chết trong tay người chơi khác hoặc trong tay hồn ma liên quan đến bản thân.

Nếu dựa theo quan điểm của Quỷ Tước, việc để người chơi chết một cách đơn giản thô bạo như vậy rõ ràng không phù hợp với "quy tắc phán xét" của hắn.

Trong hoàn cảnh tựa như tử cục này, chắc chắn phải cất giấu một cơ hội sống sót!

Điều đầu tiên Tiêu Tễ nghĩ đến là, những con quỷ này có phải là ảo giác của bọn họ hay không. Nhưng rõ ràng vừa rồi hắn đã chạm vào con quỷ đó.

Khoảng cách giữa mỗi hộp trên vòng đu quay không gần, leo được ra ngoài thì cũng không thể mở cửa hộp khác được, họ chỉ có thể hoạt động tại chỗ này thôi.

"Đói!"

"Tôi rất muốn ăn thịt ~"

"Đồ ăn!"

Những con quỷ giống như tang thi đó tiếp tục bò lên, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, Đoạn Văn Chu vốn đã vụng về, nay đã có chút không thể ứng phó kịp. Và chỉ mới trôi qua có hai phút thôi đó!

Những con quỷ này...... đều đang khao khát máu thịt của bọn họ.

Tên hạng mục này là " Vòng đu quay tình yêu" và dòng thông báo trên tấm biển: Ở đây có thể kiểm tra xem cặp đôi có yêu nhau sâu sắc hay không.

Đột nhiên một ý nghĩ loé lên trong đầu Tiêu Tễ nhanh như chóp——

Hắn đã biết phương pháp chính xác để qua màn vòng đu quay rồi.

"Đưa con dao cho tôi." Hắn nói với Đoạn Văn Chu.

"À! Được!"

Đoạn Văn Chu đấm con quỷ thò đầu vào từ cửa sổ, tạm thời đánh lùi làn sóng tấn công của quỷ quái, cũng được nghỉ chút ít. Cậu đưa cho Tiêu Tễ con dao chiến đấu của mình.

Tiêu Tễ dừng lại khi nhận được con dao.

"Có cái nào mới mới không?"

"Có! Cái này chưa dùng qua!" Đoạn Văn Chu chưa bao giờ hỏi anh Tiêu của cậu muốn làm gì, trực tiếp từ trong tay áo lấy ra một con dao mới đưa cho Tiêu Tễ.

Tiêu Tễ lúc này cầm lấy, sau đó bắt đầu cởi quần áo thân trên ra.

Đoạn Văn Chu:!!!

Trên người hắn vẫn còn mặc cái áo hoodie màu vàng nhạt của Đoạn Văn Chu, Tiêu Tễ trời sinh sợ lạnh không sợ nóng, hắn cũng chưa bao giờ cởi áo ngay cả khi ở trong mật thất nóng như lò hấp lần trước. Lúc này hai ba cái đã bị hắn ném lên mặt đất, tiếp theo là chiếc áo lót sơ mi.

Cho đến khi quần áo ở thân trên được cởi bỏ hoàn toàn để lộ ra vòng eo thon gọn bên dưới, vòng eo hõm sâu mềm mại, cùng một đôi xương bướm tinh xảo.

Đoạn Văn Chu xem đến trợn mắt há hốc mồm, hai má đỏ bừng, mãi đến khi bị con quỷ bò vào cắn một cái đau điếng mới sực tỉnh.

"Anh...... anh Tiêu......"

Đầu óc cậu biến thành hồ nhão, cũng chẳng thèm đánh quỷ nữa.

Tiêu Tễ quấn áo quanh eo, cho dù ở tình huống này, tay hắn vẫn thật vững, đây là đôi tay của bác sĩ, đây là bàn tay đã từng phẫu thuật biết bao nhiêu thân thể của bệnh nhân, hiện tại chính là đến lượt bác sĩ. Lưỡi dao mỏng cắt vào bên trong da thịt, hắn cắt ra một miếng thịt dài khoảng 20cm tính từ thắt lưng.

Máu tươi ào ạt trào ra, hắn lập tức dùng áo sơ mi quấn quanh miệng vết thương, không chỉ để cầm máu mà còn tránh cho Đoạn Văn Chu nhìn thấy vết thương trên người hắn bắt đầu lành lại ngay khi hắn cắt nó.

Vết thương càng nặng thì hắn càng mau lành. Một vết thương sâu như vậy cũng chỉ cần tới năm phút là có thể khôi phục đến mức độ chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

Ngửi được mùi máu tươi, lũ quỷ bên ngoài càng điên cuồng hơn, ít nhất có bốn năm con quỷ trèo lên từ thanh treo của hộp và thanh nối, tấn công về phía bọn họ.

Tiêu Tễ đi đến bên cửa sổ, cầm trong tay miếng thịt hắn vừa cắt ra ban nãy, ném ra ngoài cửa sổ. Vào lúc này, tất cả con quỷ bám lên vòng đu quay trong tầm nhìn của Tiêu Tễ đều ngừng di chuyển.

Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Tiêu Tễ với đôi mắt trắng bệch —— hoặc đúng hơn là miếng thịt đẫm máu trên tay Tiêu Tễ!