Lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều. Hai người đàn ông đã không thấy đâu.
Diệc Phi Nhiên đứng dậy, hấp thu tinh dịch tối qua, cô phát hiện đoàn sương trắng trong cơ thể lại lớn thêm một chút, thị lực và thính lực của mình cũng trở nên tốt hơn trước.
Mặc quần áo vào, vừa đi tới cửa thì A Phong liền đi tới: "Tiểu Hoa, nàng đã tỉnh rồi? Ta và đại ca đang chờ nàng tỉnh dậy đây."
Được đại ca đồng ý nên A Phong đã không còn gọi nàng là chị dâu nữa.
Diệc Phi Nhiên có chút mờ mịt: "Chờ ta làm gì?"
A Phong nhẹ nhàng sờ đầu của cô: "Sao trí nhớ kém vậy chứ, không phải hôm qua đại ca đã nói rồi sao!"
"Hả?"
Nam nhân kia nói nhiều lắm, sao cô có thể nhớ được hết. Đặc biệt là tối qua bị dục nữ tiên quyết khống chế, bây giờ nhớ lại lúc điên cuồng đó không hề giống cô.
Điều này khiến cô có chút hoảng sợ. Thế nhưng cô lại không thể nói với hai nam nhân này.
A Phong kéo cô đi ra cửa: "Không phải nói là mua cho nàng vầi bộ quần áo và trang sức sao. Đến một cây trâm hoa nàng cũng không có."
"À, là chuyện này hả..." Cô nhớ ra rồi "Hôm nay ngươi không đi học đường sao?"
"Không đi. Một thời gian ngắn nữa là tới thi Hương rồi, ta có thể ở nhà ôn tập. Hôm nay ta cùng đại ca sẽ đưa nàng đi dạo một vòng, mua ít đồ vật."
Diệc Phi Nhiên hiểu ra, có điều có thể được đi ra ngoài cô rất vui vẻ. Hơn mười mấy năm cô không đi bất cứ đâu, nơi cô đã đặt chân đến quá ít, không ngờ tới cổ đại cô lại có thể thực hiện tâm nguyện này.
Cho nên, dọc theo đường đi, tâm tình của cô cực kỳ vui sướng.
Hai người đi tới cửa thôn thì thấy một chiếc xe bò cách đó không xa, người ngồi trên là A Sơn.
"Nàng dâu tới rồi, mau lên xe thôi."
Trong nhà hắn không có xe bò, nhưng vì nàng dâu, hắn đã tới nhà đại bá nói hết lời, mới được đại bá cho mượn một ngày.
Nhìn chiếc xe bò, Diệc Phi Nhiên sững sờ một chút.
Từ trong trí nhớ của Trương Tiểu Hoa, cô biết trong nhà A Sơn có những thứ gì, không nghĩ tới hai huynh đệ này lại biết quan tâm người khác như vậy. Điều này khiến trong lòng Diệc Phi Nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Dưới cái nhìn của cô, cô lên giường với bọn họ chỉ là vì công việc, là hoàn thành một nhiệm vụ, mục đích cuối cùng của cô là quay trở lại bên cạnh anh Quân Ngọc, vì mục tiêu này mà cô đã dốc lòng muốn biến thành một đãng phụ. Mặc dù yêu thích của hai người có một bộ phận lớn nguyên nhân là đến từ cơ thể, thế nhưng cô cũng nhìn ra được bọn họ chân thành, loại chân thành này khiến cho cô có xúc động muốn trốn tránh.
Nhưng trái tim cô vốn đã mền yếu, không thể thờ ơ nổi.
Bọn họ là nam nhân đầu tiên trong nhiệm vụ, cảm giác đó là không giống nhau.
Diệc Phi Nhiên có chút sững sờ leo lên xe, hai người còn lại đều chú ý tới tình trạng của cô, nhìn vào mắt đối phương rồi gật đầu một cái.
"Tối qua nương tử ngủ không ngon, nàng nghỉ ngơi thêm một lát đi, ta và A Phong cùng đánh xe, một chốc sẽ đến chợ."
"Ừm." Diệc Phi Nhiên cũng không ngủ, mà bắt đầu tu luyện dục nữ tiên quyết.
Vận chuyển hai lượt xong, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, lúc này nghe thấy bên ngoài ồn ào.
"Nương tử, đến rồi, xuống xe thôi."
A Sơn đỡ tay cô xuống xe bò, A Phong thì dắt xe bò đi gửi.
Người nơi này đều mặc quần áo dài, rất không giống với nơi mình sống.
Kiến trúc tầng lầu không cao, nhưng dù là đại môn hay cửa gỗ, bên trên đều điêu khắc hoa văn dễ nhìn, nếu đặt tay nghề này ở thời đại của cô thì chính là 'xảo đoạt thiên công'.
"Nương tử, náo nhiệt không? Đây chính là thành trấn lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm quanh thôn chúng ta, người lui tới rất nhiều."
Thấy cô hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, cái này nhìn một cái, cái kia nhìn một cái, A Sơn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là lúc ở nhà mẹ đẻ không cho cô ra ngoài, trong lòng càng yêu thương cô thêm vài phần.
"Cái trâm hoa này nhìn rất đẹp, rất hợp với cô nương, cô nương thuỷ linh như thế, màu đỏ càng phụ trợ thêm màu da." Chủ sạp hàng nhìn thấy Diệc Phi Nhiên cầm lấy trâm hoa hồ điệp liền cất lời chào hàng.
"Không tệ, không tệ, hình dáng khá cũng xinh đẹp..." chỉ là hơi thô ráp một chút.
Diệc Phi Nhiên nghĩ trong lòng như vậy, đang định thả trâm hoa xuống, liền bị A Sơn cản lại.
"Nương tử thích thì ta sẽ mua..."
Đang định nói thêm thì nghe thấy tiếng vó ngựa tới...
"Tránh ra... tránh ra..."
Con ngựa chạy quá nhanh, xung quanh toàn là bụi đất, người trên phố loạn cả lên, Diệc Phu Nhiên nhìn thấy một đứa bé đang đứng giữa đường khóc thút thít, mắt thấy vó ngựa dơ lên sắp giẫm lên người đứa nhỏ, Diệc Phi Nhiên nhớ tới Nguyên Nhất từng nói qua, cần phải làm nhiều việc tốt.
Cô liền chạy tới xô đứa bé sang một bên, sau đó ngã xuống, bị chân ngựa dẫm lên bộ ngực, tất cả đều là màu đỏ, ánh mắt của cô trở nên mơ hồ.
"Nương tử..." tiếng kêu tê tâm liệt phế của A Sơn vang lên.
Âm thanh khác cô cũng không nghe thấy nữa, chỉ cảm thấy linh hồn của mình bị kéo ra khỏi thân thể.