Diệc Phi Nhiên vừa tỉnh dậy liền thấy không thoải mái, vô cùng không thoải mái.
Cử động một cái thì toàn thân liền đau nhức.
Cứ như thể bị chịu thập đại cực hình vậy.
Từ nhỏ đến lớn, từ có anh Quân Ngọc đến lúc gặp được hai huynh đệ kia, cô chưa từng phải chịu đau khổ như vậy.
Trong lòng uỷ khuất muốn khóc.
Cô ghé vào mặt đất đầy nước, không động đậy được.
Mơ màng nghe thấy âm thanh...
"A... a... chú à... chú thật giỏi, làm Dĩnh nhi thật thoải mái, a... nhanh lên, người ta muốn, muốn mang con của chú, muốn bảo bối của chú... A... a..." cô gái rên rỉ.
"A... Cục cưng bé nhỏ, tiểu bảo bối, lão công thao em có sướng không? Nào, nâng chân cao hơn một chút, để chú nhìn rõ hang huyệt của Dĩnh nhi lúc làm. A... thật thoải mái!"
"Dĩnh nhi, thấy không? Cây gậy lớn của lão công đang cắm vào bức bức của em. Có cảm thấy ngứa không? Cầu xin chồng đi, xin chồng nhanh một chút."
"A... thật sướng, chú, chú, người ta mới không muốn gọi chú là lão công, chú đâu có kết hôn với người ta. Hừ... vợ của chú còn đang nằm trên mặt đất kìa... hừ..."
"A.... Cục cưng bé nhỏ ghen. Cô ta tính là vợ gì chứ, nếu không phải trước đây vì... Mất hứng! Không nói cô ta nữa. Tâm can của ta, bảo bối của ta, ngày mai ta liền ly hôn với cô ta, mau gọi chồng, để chồng em làm em choáng... A, bên trong bức bức của em thật trơn trượt."
"Chú nói thật sao? Chú không gạt con?"
"Tâm can, bảo bối, ta không lừa em. Em xem, ta thao em ngay trước mặt cô ta, để em vui vẻ..."
"Hự... chú. Cô ta hôn mê rồi, cũng chẳng thể nhìn thấy, chậc, cô ta thật là yếu ớt, bị đâm mấy châm, bị đánh mấy roi, đá mấy cước liền hôn mê. Chú, chơi không vui..."
"Bảo bối, không nên tức giận. Để lão công được ăn no rồi lại trừng trị cô ta."
"Người ta muốn để cô ta nhìn thấy chú thao người ta cơ, chú, chú à, lão công, có được không lão công? Bằng không thì không cho chú..."
"Được được được. Sao ta cam tâm từ chối em được, giờ ta liền kéo cô ta tới."
Chung quanh quá ồn, Diệc Phi Nhiên không phải là người chưa trải, tự nhiên biết đôi nam nữ kia đang làm gì, thế nhưng nghe một lúc, cô không hiểu sao ngực lại đau quặn thắt.
Diệc Phi Nhiên còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy một người đàn ông với thân thể trần truồng, côn thịt ẩm ướt dính dớp, cô vừa ngẩng đầu liền vừa vặn nhìn thấy nó.
Rõ ràng cô tu luyện dục nữ tiên quyết, theo lý mà nói, nếu như nhìn thấy đàn ông trần truồng như vậy hẳn là sẽ có phản ứng.
Thế mà một chút phản ứng cũng không có!
Thậm chí cô còn cảm thấy chán ghét, buồn nôn...
Cay con mắt!
Không thấy rõ tướng mạo của người đàn ông...
"Ồ, tỉnh lại rồi sao? Vừa khéo, cục cưng muốn cô làm khán giả đấy."
Nói xong kéo lấy tóc của cô.
"A... Đau đau đau. Anh là đồ khốn."
Diệc Phi Nhiên không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng người đàn ông này thật sự quá thô lỗ.
"Chát!!!" Một bạt tai đánh đến Diệc Phi Nhiên mộng bức.
Đây là lần đầu tiên cô bị đánh như vậy.
Trong nháy mắt, Diệc Phi Nhiên bạo phát, đột nhiên cơ thể tràn đầy sức mạnh, hung hăng đá vào tôn căn của hắn.
"Á..." hắn kêu lên thảm thiết.
Hắn cong eo, hai tay nâng lấy cái kia, khuôn mặt dữ tợn.
"Tiện nhân, cánh cứng cáp rồi đúng không? Dám đánh ta?"
Cô gái kia cũng bị doạ, thân thể trần truồng chạy tới: "Ôi trời ơi. Chú, chú không sao chứ?" Ả ngẩng đầu nhìn Diệc Phi Nhiên: "Chả trách chú lại không thích cô, đúng là cọp cái."
Thật ra hiện tại Diệc Phi Nhiên vẫn còn ngơ ngác, vừa rồi cô suýt bị tên này kéo rách da đầu, lại còn bị ăn một cái tát, cô chưa từng phải chịu tội như vậy. Kỳ thực, sau khi ra tay đánh người, cô cũng có chút hối hận. Trong lòng anh Quân Ngọc, cô vẫn luôn là một em gái yếu đuối, từ khi nào mà cô trở nên tàn bạo như vậy?
"Tôi... tôi..."
"Tiện nhân. Tiện nhân..." người đàn ông không ngừng chửi mắng.
"Chú đừng sợ, con giúp chú."
Diệc Phi Nhiên có chút ngu ngơ.
'Cầu xin cô. Cầu xin cô hãy giết bọn họ. Van cầu cô...' trong đầu cô có một giọng nói yếu ớt vang lên.
Cái gì? Giết người sao?
Chỉ nghĩ một chút thôi, trong lòng đã run rẩy.
'Nếu như cô không dám giết người thì hãy mau chạy đi. Quách Thành Huy rất độc ác, cô đá vào chỗ đó của hắn, hắn nhất định sẽ hành hạ cô đến chết, chạy mau!'
"Được được."
Diệc Phi Nhiên nhìn cũng không thèm nhìn hai người kia lấy một cái, xoay người liền chạy ra khỏi biệt thự.