A Sơn đổ nước nóng vào thùng gỗ, thấy người ngồi trên giường vẫn không có động tĩnh, không khỏi nói: "Nương tử, nước tắm xong rồi. Mai dậy tắm rồi ăn sáng, đừng để đói bụng."
"Được, ta đã biết. Ngươi ra ngoài đi."
Diệc Phi Nhiên nhỏ giọng nói.
A Sơn khẽ cười: "Nương tử còn xấu hổ sao? Tối qua bị ta phục vụ đến sung sướng, thao đến không muốn không muốn, mới đó mà đã quên tướng công tốt, vội vã đuổi ta ra ngoài rồi sao?"
"Ngươi..." cô cũng không thể nói gì. Tối qua là cô bị dục nữ tiên quyết khống chế đến dễ nhận khi dễ. Thế nhưng cô không thể nói cái này.
"Được, được. Nương tử xấu hổ, ta liền ra ngoài. Vi phu xuống đất làm việc, năm nay vụ mùa thu hoạch tốt, đến lúc đó lại làm cho nàng và a Phong thêm vài bộ quần áo."
"Ừm... ngươi đi đi. Đi đi."
Không phải là cô vội vã đuổi người, mà là cô không biết hiện tại nên đối mặt như thế nào với người trên lý thuyết là nam nhân đầu tiên của mình.
Trong ấn tượng của Trương Tiểu Hoa, thì A Sơn là thiếu niên đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn, tài giỏi, có sức lực, biết kiếm tiền.
Trương Tiểu Hoa có thể gả cho hắn, với người khác mà nói, hẳn là do phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Thế nhưng Diệc Phi Nhiên không phải là Trương Tiểu Hoa. Trong nội tâm của cô đã có anh Quân Ngọc, sự thích của cô đã dành cho người khác.
A Sơn bước chân ra cửa, đột nhiên dừng lại: "Đúng rồi, nương tử, hôm nay A Phong sẽ về nhà, nàng đừng sợ nó, tính tình nó rất tốt."
"Ừm ừm."
Diệc Phi Nhiên căn bản không nghe hắn đang nói gì. Tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Diệc Phi Nhiên cả người thối hoắc ra khỏi chăn, thân thể trần truồng bước vào thùng gỗ: "A, thật thoải mái."
Nhìn cục xà phòng nhỏ xíu bên cạnh thùng gỗ, cái này là A Sơn chuẩn bị cho cô.
Trong trí nhớ của Trương Tiểu Hoa, thời đại này xà phòng rất trân quý.
Cô cũng biết đây là chỗ cô đi tới để tu luyện, chứ không phải là đô thị phồn hoa, đây là một thế giới lạc hậu.
Thuộc về vương triều phong kiến. Cô cũng biết vương triều phong kiến, tuy trước kia cô chỉ ở trong biệt thự nhưng cũng có đọc sách, thường thức không làm khó được cô.
Diệc Phi Nhiên cầm lấy xà phòng, xoa xoa trên cơ thể, tẩy trôi hết những dơ bẩn trên người.
Trong nháy mắt liền cảm thấy thư thái.
Thế nhưng nước quá bẩn. Bước ra, mặc quần áo, đổ hết nước trong thùng gỗ đi, lại đi phòng bếp chuẩn bị đun thêm một nồi nước lớn.
Cô chưa từng làm việc này, nên sau khi đun xong nước thì cũng làm cho mình đầy bụi đất.
Lần này tắm thoải mái hơn. Diệc Phi Nhiên dơ da trên người, liền cảm thấy kinh ngạc.
Trong trí nhớ, làn da của Trương Tiểu Hoa tuy không phải vàng như nến, nhưng cũng không có mượt mà trắng nõn. Dù không phải là dương chi bạch ngọc, nhưng trong thôn cũng rất nổi bật.
Chẳng lẽ đây là tác dụng của dục nữ tiên quyết?
Diệc Phi Nhiên cảm thấy mình đã nghĩ tới chân tướng, một lúc liền ngủ thiếp đi. Mà không hề biết trong phòng có thêm một người.
A Phong trở về liền vào phòng đại ca lấy đồ, tiếp đó liền ngây dại.
Hắn nhìn thấy một nữ hài đẹp như tiên nữ khoả thân ghé vào trong thùng gỗ.
Đôi bồng đảo như ẩn như hiện, vô cùng mê người.
Đến gần một chút còn có thể nhìn thấy nụ anh đào màu hồng. A Phong không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn không phải là một sắc dục cuồng ma, bình thường nghiêm túc đọc sách cũng thanh tâm quả dục, thế nhưng lúc này ánh mắt của hắn lại không thể dời đi chỗ khác.
Phía dưới cái kia thẳng đứng lên.
Xuyên thấu qua làn nước, nơi riêng tư của nữ hài lại là bạch hổ trong truyền thuyết, nghĩ đến thao nàng như vậy, cái kia bên dưới của A Phong càng căng đến đau.
Khuôn mặt nữ hài xinh đẹp, làn da trắng nõn, làm hắn không hề nghĩ tới đây là nàng dâu Trương Tiểu Hoa của đại ca.
Nghe đồng môn nói qua, động đào nguyên của nữ nhân rất kỳ diệu, có thể khiến người ta dục tiên dục tử. Trước kia hắn nhìn thấy ai cũng không có cảm giác, vậy mà bây giờ lại mãnh liệt muốn đặt nữ nhân này ở dưới thân để thao.
Nghĩ như vậy, a Phong nhẹ nhàng sờ về nhũ kiều cao ngất...