Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 13: Nụ hôn của người máy




Dưới chân, là một bờ cát trắng mịn.Bầu trời trong xanh và biển nước vờn quanh bờ cát. Cách bờ cát khoảng mấy kilomét là từng hàng cây cao tới mấy chục mét. Sau lưng rừng cây, thấp thoáng mấy tòa nhà chọc trời, bên dưới có tiếng gầm rú của máy móc.

Minh Huy cởi giày, chân trần dẫm trên bờ cát, mới dẫn mọi người đi vài bước thì có một người trẻ tuổi từ phía đối diện chạy lại.

"Bọn họ là ai?" Người lính trẻ tuổi mặt quân trang màu xanh, trên ngực thêu phù hiệu chữ thập màu đỏ nho nhỏ uốn lượn quanh đóa hoa lan. Tướng mạo anh ta rất đẹp trai, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Hứa Mộ Triều chú ý tới đôi mắt của anh ta, nó cũng có màu đỏ.

Minh Huy bĩu môi: "An à, là khách của Minh tướng quân, thuộc thú tộc."

Người trẻ tuổi gật gật đầu: "Tôi sẽ truyền lệnh đề phòng." Sau đó lập tức xoay người chạy đi.

"Anh ta là ai?" Hứa Mộ Triều hỏi.

Minh Huy thờ ơ nói: "Anh ta là sĩ quan cảnh vệ, đi mau nào."

Lúc đám người Hứa Mộ Triều đi theo Minh Huy xuyên qua rừng cây, khung cảnh quỷ dị mà kỳ quái của thế giới dưới lòng đất này bắt đầu dần dần xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cảnh đầu tiên đập vào tầm mắt là từng khu mỏ tối đen lởm chởm, kéo dài không biết bao nhiêu kilomet. Trên mỗi khu mỏ, đều có rất nhiều bóng người cầm xẻng kim loại trong tay, vùi đầu đào bới, động tác dùng sức rất mạnh. Khắp cả người bọn họ đều bao phủ màu trắng bạc, dáng người tinh tế rắn chắc. Khi Hứa Mộ Triều đi ngang qua bọn họ, có thể rõ ràng nhìn thấy trên toàn bộ những cái đầu kim loại đó là những cặp mắt màu đỏ đậm.

Còn có một số người máy màu đen khổng lồ cao tới mười mét, đầu và thân thể tứ chi đều vuông vức. Bọn họ ôm những cái sọt kim loại cức lớn, đãi khoáng thạch mới khai thác được trên vùng mỏ sau đó bỏ vào đầy sọt, bước từng bước nặng nề, trút hết khoáng thạch lên trên băng chuyền cách đó mấy mét.

Thỉnh thoảng cũng nhìn thấy vài người máy hình người, mặc quân trang xanh ngắt đứng giám sát tình hình sản xuất của người máy. Khi Hứa Mộ Triều đi ngang qua, dường như bọn họ không nghe thấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước một tòa kiến trúc cao mười tầng. Kiến trúc này là một hình lập phương bằng kim loại cực lớn, được khảm không ít khối thủy tinh trong suốt khiến cả tòa kiến trúc tỏa sáng lóng lánh.

"Đợi một chút, tôi đi thông báo." Minh Huy nói. Vách tường kim loại phủ ngoài tòa kiến trúc từ từ mở ra, Minh Huy chạy ào vào, vách tường kim loại nhanh chóng đóng lại.

"Mọi người thấy thế nào?" Hứa Mộ Triều quay đầu lại hỏi nhóm bán thú.

Đám thú binh sớm đã kinh hồn bạt vía, một sĩ quan trầm ổn lớn tuổi trong đó phát biểu: "Bọn họ là người máy." Hứa Mộ Triều nhận ra anh ta là người đầu tiên vọt tới bên cạnh người lính bị thương lúc nãy, cũng là người đã lên tiếng cảnh báo cô khi Minh Huy đánh lén. Cô hỏi: "Anh tên gì?"

"Phó thống lĩnh, tôi là Hắc Kiệt, người bị thương chính là em trai tôi." Người thú lai báo có thân hình vô cùng tráng kiện cung kính đáp.

Hứa Mộ Triều gật đầu, nói với bọn họ: "Hiện tại hoàn cảnh không rõ, tương lai khó lường, mọi người cần phải đồng lòng mới mong có đường sống."

Nhóm người thú vội vã gật đầu, kể cả những người thú mới gây sự tối hôm qua.

Chỉ thấy sau lưng tòa nhà là những nhà xưởng mênh mông vô bờ. Tiếng máy móc nổ vang trời, khói đặc bốc lên, cho thấy quy trình sản xuất quy mô lớn đang lặng lẽ tiến hành ở đây. Không rõ nhà xưởng này sản xuất cái gì?

Hứa Mộ Triều nhớ tới con chim máy, nhớ tới câu nói "đền con mắt" "đổi đôi chân"của Minh Huy. Nhớ tới cặp mắt màu đỏ san hô của cô ta, những người máy cô nhìn thấy trên đường hình như cũng có tròng mắt màu đỏ.

Dưới lòng đất này, chẳng lẽ không có một người sống nào sao?

Nhưng người máy mang hình người kia cũng không khác loài người cho lắm, quả thật là chuyện trước nay chưa hề thấy. Với thái độ Đồ Lôi, nơi này chắc chắn không thuộc về Cố Nguyên soái, Zombie càng không thể nắm giữ kĩ thuật tiên tiến đến thế.

Như vậy, rốt cuộc ai đã lặng lẽ xây dựng khu công nghệ cao thần bí này?

"Tây Lạc Thanh Huy" Một giọng nói trầm ấm vang lên. Hứa Mộ Triều nhìn về phía A Lệ. Đôi mắt lonh lanh như đá quý của cậu ta cũng nhìn về phía cô: "Ba mươi năm trước, chuyên gia máy móc của loài người, Tây Lạc Thanh Huy, vì thành quả nghiên cứu không được Cố gia chấp nhận nên đã rời khỏi lãnh địa loài người. Không rõ tung tích."

"Sao tôi lại chưa từng nghe đến việc này?" Hứa Mộ Triều hơi giật mình.

A Lệ tiếp tục nói: "Nghe nói trước khi ông ta rời đi đã tuyên bố nhất định sẽ mang theo một đội quân người máy hùng mạnh trở về. Ông ta tôn thờ ‘Lý luận máy móc tối thượng’."

"Lý luận máy móc tối thượng?"

"Người tôn thờ lý luận máy móc tối thượng cho rằng, máy móc mới là hình thức sinh mệnh cao nhất. Loài người cuối cùng cũng tiến hóa thành người máy."

Hứa Mộ Triều nghe vậy thì trong lòng chấn động, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên hỏi: "Cậu có vẻ biết rất nhiều?"

"Khi còn ở đế đô..." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của cậu ta hiện lên vẻ phức tạp, "Tôi từng cảm thấy rất hứng thú với phương diện này."

Đúng lúc này, vách tường kim loại trước mặt mọi người lặng yên không tiếng động mở ra, bên trong là một lối đi bằng kim loại, sáng ngời nhưng không có một bóng người.

Hứa Mộ Triều gật gật đầu ra hiệu với mọi người. Cô là người đầu tiên tiến vào lối đi. Mọi người cực kì cảnh giác theo sát phía sau.

Ánh sáng hắt xuống từ ngọn đèn thủy tinh cực lớn trên trần, đại sảnh trắng bạc được đúc từ kim loại rộng mở, mát mẻ và sạch sẽ. Trong đại sảnh hầu như không có vật dụng bài trí gì, chỉ có một loạt giá sách bằng kim loại đen được xếp sát vào tường, chất đầy các loại sách. Tại góc phòng nơi tia sáng mặt trời có thể chiếu thẳng đến, một màn hình tinh thể lỏng xanh biếc sáng lập lòe phải hơn năm mét vuông được treo lơ lửng, một người đàn ông cao lớn lẳng lặng đứng bên cạnh.

Những người thú mang quà khác bị giữ lại gian ngoài, Hứa Mộ Triều chỉ dẫn theo Hắc Kiệt, A Lệ và ba gã bán thú nhanh nhẹn đi theo Minh Huy vào trong.

Hứa Mộ Triều nhanh chóng đánh giá qua cách bày trí trong phòng một lượt. Sau đó ánh mắt cô hướng về nơi xa nhất đại sảnh, nhìn thân ảnh cao ngất đang đứng bên cạnh cửa sổ kia.

"Tướng quân, bọn họ tới rồi." Minh Huy thu hồi vẻ mặt hoạt bát lanh lợi, thận trọng thông báo với người nọ.

Trong ánh nắng nhàn nhạt màu vàng kim, người nọ mặc quân trang màu xanh, hơi gầy nhưng vẫn cao lớn, từ từ quay lại. Dưới chiếc mũ lính màu xanh đậm, là một khuôn mặt thanh tú hòa nhã. Gương mặt trắng nõn, hàng lông mày đen dày điền đạm như bức tranh thủy mặc. Hắn làm cho người ta cảm thấy tuấn lãng mà nhã nhặn, thanh tú mà đủ tinh xảo. Nhìn thấy đám người Hứa Mộ Triều, hắn khẽ nở nụ cười ôn hòa.

Hứa Mộ Triều thật sự không nghĩ tới, tướng quân Minh Hoằng lại có vẻ văn nhã, có hương vị của quân tử cổ xưa như vậy.

Mà khi hắn hoàn toàn xoay người lại, mọi người đều nhìn thấy rõ trong đôi mắt dài nhỏ của hắn là hai tròng mắt trong veo đỏ rực như máu.

"Minh tướng quân, tôi là Phó thống lĩnh quân đoàn người thú Hứa Mộ Triều. theo mệnh lệnh của thống lĩnh Đồ Lôi, xin kính tặng cho ngài mười tấn khoáng thạch." Hứa Mộ Triều không khiêm tốn cũng không cao ngạo nói.

"Cám ơn" Minh Hoằng khoanh tay nhìn Hứa Mộ Triều, "Mấy khoáng thạch này là thứ mà tôi đang thiếu, cũng may lãnh địa của thú tộc có sẵn." Hắn nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh, "Minh Huy, chuẩn bị một ít vũ khí mới nhất của chúng ta, làm quà đáp lễ cho Đồ Lôi."

Minh Huy cúi đầu bĩu môi: "Tuân lệnh!"

"Đa tạ tướng quân!" Hứa Mộ Triều vội vàng nói, cảm thấy người này có vẻ bình dị gần gũi.

"Hứa Mộ Triều?" Ánh mắt ôn hòa của Minh Hoằng ánh lên vẻ tò mò, "Con người sao?"

Hứa Mộ Triều vừa ngẩng đầu định trả lời, trong lòng bỗng nhiên cả kinh. Rõ ràng nửa giây trước Minh Hoằng còn đứng bên cửa sổ cách cô hơn hai mươi mét, lúc này lại đứng cách cô không đến một mét! Tốc độ của hắn ta lại tương đương với cô!

Bởi vì khoảng cách quá gần, hai tròng mắt màu đỏ trên khuôn mặt khôi ngô bỗng nhiên có vẻ yêu dị khác thường. Không đợi Hứa Mộ Triều trả lời, Minh Hoằng đã nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô không phải con người. Cậu ta mới là con người." Minh Hoằng nhìn nhìn A Lệ.

Ánh mắt hắn ta lại chuyển qua đánh giá Hứa Mộ Triều: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thú có hình người, cô thật đặc biệt."

Nhiều lời cũng vô ích, Hứa Mộ Triều quyết định không nói gì chỉ mỉm cười lễ phép.

"Khá lý thú." Minh Hoằng cho ra kết luận rồi quay đầu nhìn về phía Minh Huy, "Sắp xếp phòng cho bọn họ."

Hứa Mộ Triều vội nói: "Cám ơn! Chúng tôi không tiện quấy rầy lâu, ngày mai xin được cáo từ."

Minh Hoằng lẳng lặng nhìn cô: "Ngày mai không kịp."

Ý nói không kịp chuẩn bị vũ khí làm quà đáp lễ cho Đồ Lôi sao? Hứa Mộ Triều gật đầu: "Vậy phải mất bao nhiêu ngày?"

Ánh mắt Minh Hoằng trong suốt: "Bốn mươi mốt người thú, một con người, mười ngày đi."

Hứa Mộ Triều phát giác trong lời nói của Minh Hoàng có điểm kì quái, kinh ngạc hỏi lại: "Ý anh là?"

Giọng nói của Minh Hoằng êm ái trầm ấm giống như nước suối mùa hè: "Phải mất thời gian mười ngày mới có thể hoàn thành việc cải tạo cơ thể sống thành người máy."

Trong đại sảnh im phăng phắc.

Hứa Mộ Triều nghe thấy tiếng hô hấp hơi hỗn loạn của mình.

"Cơ thể sống, cải tạo thành người máy....là ý gì?" Có bán thú nhịn không được hỏi nhỏ, không biết là đang hỏi Minh Hoằng, hay là hỏi Hứa Mộ Triều.

Vào lúc này Minh Huy bỗng nhiên chen vào nói: "Tướng quân, cô ta rất lợi hại!" Cô nàng hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều.

Minh Hoằng nhướng mày: "Hả?" Rồi vô cùng hứng thú đánh giá Hứa Mộ Triều từ trên xuống dưới, Hứa Mộ Triều buồn bực trong lòng mà không tiện bộc lộ ra mặt.

Minh Huy tỏ vẻ hâm mộ: "Cô ấy chỉ dùng một chiêu đã chế ngự được tôi! Tướng quân, ngào dựa theo công năng của cô ấy...cải tạo cho tôi đi! Tôi cũng muốn trở nên lợi hại giống cô ấy!"

Minh Hoằng gật đầu: "Được. Trước tiên phải kiểm tra cấu tạo và các chỉ số chiến đấu của cô ta đã."

Vừa dứt lời, trước mắt Hứa Mộ Triều chợt lóe lên. Cô chỉ kịp thấy thân ảnh màu xanh giống như một tia chớp đột nhiên ập về phía mình! Ý thức của cô còn chưa kịp hồi phục, tế bào toàn thân đã căng lên. Cánh sau lưng tự động mở ra, cô lui về phía sau mấy mét, vừa kịp né đòn tấn công hung hiểm của Minh Hoằng trong chớp mắt!.

Hứa Mộ Triều vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trên mặt hắn: "Nếu không dốc hết sức, cô sẽ chết."

Thời gian hai người chiến đấu không đến một phút đồng hồ. Trong mắt Minh Huy cùng các người thú khác, chỉ nhìn thấy hai thân ảnh một xanh một đen, như ánh sáng xẹt qua xẹt lại trong đại sảnh. Một lát sau, hai người đã đứng trước một cánh cửa sổ.

"Phó thống lĩnh!" Đám bán thú kinh hãi hô ra tiếng.

Trong ánh sáng trắng hắt qua khung cửa sổ thuỷ tinh, thân hình cao lớn của Minh Hoàng áp sát vào Hứa Mộ Triều không một khe hở. Cô đã biến thân bị hắn áp chặt trên cánh cứa! Thủy tinh trong suốt phản chiếu hai đôi mắt một xanh một đỏ ma quái đang nhìn nhau trừng trừng. Ở khoảng cách gần như vậy, cằm của anh ta thậm chí còn cọ cọlên cổ cô, cảm xúc lạnh lẽo mà tư thế lại vô cùng thân mật.

Một bên cánh của Hứa Mộ Triều bị dán trên tấm thủy tinh, cánh bên kia bị Minh Hoàng dùng một tay bắt lấy, không thể động đậy. Nhưng cô cũng không yếu thế, tay phải đặt trước ngực Minh Hoàng, nhắm ngay trái tim hắn ta.

Nhìn thì ngang tài ngang sức nhưng trên thực tế...

Giọng nói Minh Hoàng vẫn ẩn chứa ý cười như cũ, giờ phút này lại làm cho người ta dựng tóc gáy: "Đừng động đậy, để tôi nghiên cứu một chút nào." Minh nhìn chằm chằm móng vuốt sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng ngực mình của Hứa Mộ Triều, chậm rãi nói: “Kết cấu trong ngực tôi có thể tuỳ ý thay đổi. Nhưng nêys đôi cánh của cô bị tôi giật đứt, e là bán thú xinh đẹp bé bỏng không bao giờ tung bay được nữa."

Cả người Hứa Mộ Triều cứng đờ.

"Buông Phó thống lĩnh ra!" đám người Hắc Kiệt hoảng hốt kêu lên, Minh Huy xoay người đứng trước mặt đám người thú, cười hì hì ngăn cản bọn họ.

Minh Hoàng căn bản không thèm để ý tới đám người thú, hắn ta chỉ hứng thú đánh giá dung mạo yêu mị của Hứa Mộ Triều, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở đôi tai thú vừa trắng vừa nhọn.

"Đôi tai thú đáng yêu thật." Minh Hoằng thở dài một tiếng, vì hai tay không rảnh nên hắn thản nhiên ngậm lấy vành tai trắng như tuyết của cô!

Hàm răng trắng tinh giống hệt như răng người, nhẹ nhàng mà thô bạo khẽ cắn khiến toàn thân cô không khỏi tê dại. Minh Hoằng nhìn đôi tai trắng nõn dần dần ửng hồng, nhịn không được khen: "Đôi tai này còn hoàn hảo hơn cả tai máy! Rất đáng cất giữ."

Hứa Mộ Triều nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trước mắt, cô biết chỉ cần gặp Minh Hoằng Tướng quân, tất cả câu đố sẽ được giải đáp.