Trướckhi đạn bắn vào trán, với thân thủ của Thẩm Mặc Sơ, anh hoàn toàn có đủ thờigian để phòng ngự hoặc tấn công.
Songcó rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu anh trong khoảng khắc đó, cuối cùnganh quyết định không nhúc nhích.
Cảmgiác bị đạn bắn trúng rất kỳ quái…
Khôngcó ánh lửa, không có sự đau đớn, cũng không có cái chết.
Chỉcó sự đau nhói nho nhỏ xuyên vào giữa trán. Giống như một con rắn nhỏ, bò đikhắp xương cốt huyết mạch trong thân thể anh, sau đó biến mất không còn dấuvết.
ThẩmMặc Sơ kiềm chế trái tim đang đập cuồng nhiệt, giữ vẻ mặt trầm ổn, ngẩng đầulên, thấy Hudgens mỉm cười trêu chọc “Thẩm khanh, chỉ là sự trừng phạt nhỏ màthôi… Ta cũng không nỡ giết người có tài như ngươi đâu.”
“Tạơn chủ nhân” Lòng bàn tay Thẩm Mặc Sơ đã ràn rụa mồ hôi. Hudgens là chuyên giavề phương diện virus sinh hóa. Virus zombie lan tràn vào trăm năm trước đều nhờcông lao của hắn. Mặc dù vừa rồi không phải đạn thật… nhưng rốt cuộc hắn đãtruyền thứ gì vào cơ thể anh?
“Dẫnta đi dạo” Hudgens cũng không giải thích gì thêm.
“Vâng”Thẩm Mặc Sơ khom người mời hắn đi trước, nhìn thấy vẻ mặt tức giận lo lắng củabọn Lưu Phi, anh bí mật lắc đầu với bọn họ.
Saukhi đi một vòng ở Bộ Tư Lệnh, dường như Hudgens không còn hứng thứ, mang theođám thuộc hạ chuẩn bị lên xe quay về.
Trướckhi bước lên chiếc xe điện quang, hắn quan sát bên ngoài một chút, sau đó mỉmcười đầy hàm ý với Thẩm Mặc Sơ.
“Thẩmkhanh, năm phút nữa sẽ phát tác.” Hắn đóng cửa xe, tiếng cười vang dội “Đó làthành quả nghiên cứu nho nhỏ của ta, có thể phát tán trong không khí… Hỡi cácnô lệ, hãy vui vẻ hưởng thụ đi.”
Mấyphút sau.
Cómột cơn đau kỳ dị không thể diễn tả được, bắt đầu lan tràn trong cơ thể đámzombie. Thậm chí, ngay cả Thẩm Mặc Sơ cũng phải dựa vào tường run rẩy.
Từ đóđến nay Zombie không hề sợ đau. Gặp phải những chuyện như gãy tay đứt chân,thậm chí là tử vong trong chiến tranh, bọn họ cũng chỉ phát ra tiếng tru khátmáu hưng phấn.
Nhưngcơn đau bây giờ hoàn toàn khác hẳn. Đây không phải là cơn đau nhẹ nhàng, mà nólan tràn trong huyết mạch, thấm vào tận xương tủy và thần kinh, cứ như từng tếbào đều muốn vặn vẹo, nổ tung.
Bọnhọ phải dùng móng tay sắc nhọn hung hãn gãi trên từng tấc da thịt; Song cơn đaukia dường như không tìm được nơi bộc phát, cho dù da thịt có thối rữa, cũngkhông có cách nào giảm bớt. Bọn họ cảm thấy đói khát lạ thường, ăn uống ngấunghiến rất nhiều thứ, rồi lại nôn mửa ra tất cả, cứ không ngừng lặp đi lặp lạinhư vậy…
Hơnmấy ngàn Zombie tinh anh trong Bộ tư lệnh, bao gồm cả Thẩm Mặc Sơ, đều bị virusHudgens truyền cho đánh bại một cách dễ dàng. Suốt ba ngày trời, bọn họ khôngthể nói chuyển, không thể suy nghĩ, không thể ăn uống, không thể ngủ, thậm chíkhông hề có phút giây an bình nào.
Buổitối ngày thứ ba, rốt cuộc cơn đau cũng biến mất. Những binh sĩ thân tín khôiphục lại bình thường, vây quanh Thẩm Mặc Sơ, sắc mặt ai cũng trắng bệch, hoàntoàn kiệt sức, không hề có sự hăng hái như mấy ngày trước.
“Tưlệnh, phải làm sao đây? Đám người Cận tinh kia quá mạnh.”
“Chúngta có nắm chắc phần thắng không? Chúng ta thật sự có thể báo thù được sao?”
Trongbóng tối, Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nhìn chung quanh một vòng. Anh là ổ bệnh, sựhành hạ anh phải chịu đựng ba ngày nay còn đau khổ gấp vạn lần những ngườikhác. Lúc này chỉ cần anh nói chuyện, cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng vẫn cònđau âm ỉ.
Songđiều anh chú ý không phải là cơn đau của thân thể, mà là đòn đau bất ngờ củađám người Cận tinh. Một virus nho nhỏ, cũng đã đủ khiến cho tất cả Zombie khôngchịu nổi, hơn nữa… sự kiện lần này đã đả kíchrất lớn đến lòng tin của mọi người.
Nhưngcứ mặc cho trăm kẻ hèn hạ đến từ Cận tinh kia tiếp tục thống trị mười vạnZombie sao?
Không,tuyệt đối không thể.
“Hãynhẫn nại! Bây giờ, đành phải nhẫn nại thôi!” Ánh mắt kiên nghị của anh vữngvàng như sắt thép, đầy sát khí, khiến tất cả zombie có mặt ở đó đều xúc động“Chờ bọn chúng sơ suất, chúng ta sẽ tập trung toàn bộ lực lượng, đánh một trậnliều chết”.
————————-
Ngày15 tháng 11, rốt cuộc tiền tuyến Thú tộc bấy lâu luôn thất bại dậm chân tại chỗcũng nghênh đón một chiến thắng cực lớn… Thú tộc phát động chiến dịch đánh lénloài người, thành công tiêu diệt năm ngàn quân địch, chiếm lĩnh được ba thànhphố.
Saukhi chiến bại, loài người vẫn yên lặng, không bình luận gì về thất bại trongcuộc chiến vốn đã nắm chắc này.
Nhấtthời, loài người có vẻ như đã e sợ Thú tộc, nên cục diện phía Đông đại lục quayvề thế cân bằng.
Ngàynhận được tin chiến thắng, Đồ Lôi đang trấn giữ ở Bộ tư lệnh hậu phương, hắnchỉ cảm thấy vô cùng sung sướng thỏa mãn, tương lai sáng lạng rộng mở trướcmắt. Ngay cả Tiểu Khắc vốn lạnh lùng cũng cười rạng rỡ. Những tướng lĩnh banđầu chủ trương hòa bình, cũng bắt đầu tin rằng có lẽ thật sự có thể chống lạiloài người.
Dĩnhiên, Đồ Lôi cũng không quên thúc giục Minh Hoằng đang chậm chạp án binh bấtđộng…”Tình thế trước mắt rất thuận lợi, nếu ngài tham gia cuộc chiến lúc này sẽcó cơ hội tiêu diệt loài người chỉ trong một trận chiến.”
ĐồLôi cũng nhanh chóng nhận được hồi đáp từ Bộ chỉ huy của Minh Hoằng “Minh tướngquân chúc mừng thắng lợi của quý quân. Quân của chúng tôi đang tập hợp, đợi đếnkhi tướng quân hoàn toàn bình phục, ít ngày nữa sẽ gia nhập với đại quân củangài.” Ngoại trừ những lời như vậy, Minh Hoằng cũng nói rất nhiều lời tándương, thậm chí tỏ vẻ nhún nhường, tương lai sẽ đồng ý nghe theo sự chỉ huy củaĐồ Lôi.
Mặcdù không hứa hẹn cụ thể ngày nào xuất quân, nhưng Đồ Lôi đang đắc ý, thậm chíhắn cảm thấy không cần phải dựa vào lực lượng của Minh Hoằng cũng có thể chiếnthắng. Chỉ là giọng điệu tôn sùng hiếm có của Minh Hoằng, khiến hắn càng thêmlâng lâng bay bổng.
Chiếntrường đắc ý, tình trường cũng thuận lợi.
Buổitối nay, sau khi tham gia tiệc tùng với các tướng lĩnh, nhìn những con thú cáixinh đẹp trong bữa tiệc, Đồ Lôi cảm thấy mất hứng. Hắn chỉ nhớ đến mấy ngàynày, A Lệ chủ động phối hợp trên giường, thần thái đó, tư vị đó, làm cho hắncảm thấy không thể xa rời cậu một khắc nào.
Chonên, hắn không thèm mang theo cận vệ, cả người nồng nặc mùi rượu đi về phòng.
Đãhơn mười hai giờ đêm, trong nhà chỉ còn một ngọn đèn leo loét, làm những vậttrang trí rực rỡ trong phòng cũng mờ mờ u nhã. Vừa bước vào, hắn đã thấy chàngthiếu niên trắng nõn láng mịn, mở đôi mắt mơ màng từ trên giường ngồi dậy.
“Thốnglĩnh, ngài đã về…”
Giọngnói cậu ta vô cùng nũng nịu ỷ lại, giống như một con rắn mềm mại quấn lấy ĐồLôi.
ĐồLôi thở dài hài lòng, vội vàng đè cậu xuống, kề sát tai cậu thì thào “Chờ khita chiếm đóng Đế Đô sẽ dẫn ngươi vào phủ Cố nguyên soái, ta sẽ chơi ngươi sốngđi chết lại trên đỉnh núi tận cuối chân trời… Tư vị đó nhất định sẽ không giốngbình thường…”
Tiếngthở dốc kịch liệt của hai người vang lên trong căn phòng mờ tối, vô cùng ăn ý.Nhất là A Lệ, cậu tỏ ra hết sức phối hợp, đau đớn xen lẫn sung sướng, cứ lầnlượt đong đưa thân thể theo nhịp điệu chuyển động của Đồ Lôi
ĐồLôi càng thêm phấn khích, ý thức hoảng loạn. Đột nhiên, hắn cảm thấy, nụ cườicủa vật cưng nhỏ ngày hôm nay cũng xinh đẹp lẳng lơ hơn mọi ngày. Cậu ta cũngvui vẻ vì thắng lợi của hắn ư?
Trướckhi mê mang thiếp đi, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý nghĩ… Chẳng lẽ vậtcưng hắn nhốt bên người những năm nay là một thiên sứ sao?
————————-
Tronglúc Đồ Lôi đang trầm mê trong tửu sắc, Minh Hoằng đứng trên mỏm nham thạch caovút màu nâu xám, khoanh tay nhìn thủy triều lên xuống trong màn đêm tĩnh mịch,lẳng lặng xuất thần.
MinhHuy ngồi trên tảng đá lởm chởm bên cạnh, đột nhiên hỏi “Tướng quân, A Lệ cóchết không?”
MinhHoằng lắc đầu “Sẽ không, cậu ta là tình nhân của Đồ Lôi.”
Mộttay Minh Huy chống cằm “Tình nhân…”
Haingười tiếp tục trầm mặc.
Gióbiển mang theo hơi ẩm tanh nồng thổi qua người hắn, quân trang màu xanh sạchsẽ, gương mặt trắng trẻo anh tuấn vẫn ôn hòa như ngọc. Nhưng dường như có phần nội liễm khắc khổ hơnlúc trước.
Thếgiới dưới lòng đất vẫn lặng yên, khẩn trương, tự động tuần hoàn như cũ. Côngxưởng vẫn vận hành không ngừng nghỉ, những người máy mới không ngừng ra đời, mởto đôi mắt đỏ ngầu…
Nhưngcó một số việc đã khác, Minh Hoằng tự nhủ.
Khácbiệt đầu tiên, là khả năng chiến đấu mà hắn vẫn luôn tự hào.
Mangtâm trạng đi săn của kẻ chinh phục, hắn chỉ mang một ít binh lực, lên mặt đấtđuổi theo Hứa Mộ Triều. Song, vua Zombie lại bất ngờ nhúng tay vào, mấy trămcao thủ Zombie không ngừng đuổi giết, đã khiến tướng quân người máy kiêu ngạogặp phải thất bại thảm hại nhất từ trước đến nay.
Mặcdù chỉ hao tổn năm mươi người máy, nhưng hắn lại bị trọng thương. Từng bộ phận,từng tấc da của hắn, đều được chế tạo bằng tài nguyên năng lượng cao hiếm cónhất trên đại lục. Chi phí sửa chữa cho hắn, còn cao hơn chi phí sản xuất ra cảtrăm người máy.
Tuynhiên trong họa có phúc… lúc giao chiến với Thẩm Mặc Sơ kẻ mạnh nhất đại lụckia, đã giúp hắn có thêm sáng kiến cải tạo thân thể mình. Hai tháng không ngủkhông nghỉ điều trị, hắn đã khiến thân thể mình nhanh hơn, mạnh hơn rất nhiều.
Ngàyđó, hắn chẳng qua chỉ mạnh hơnHứa Mộ Triều một chút,nhưng lại có sự chênh lệch rõ ràng với Thẩm Mặc Sơ. Bây giờ, hắn có thể tự tinđứng ngang hàng Thẩm Mặc Sơ.
Đươngnhiên, Hứa Mộ Triều cũng không thể nào đối kháng với hắn nữa… Nhưng mà, nếu nhưcô biết điều này, cónhụt chí uể oải không đây?
Điểmkhác biệt thứ hai, chính là trái tim của hắn.
Ngườimáy chưa bao giờ có “tim”, chỉ có nguyên tắc, ra lệnh, xác nhận, và thi hành.Hôm nay, đám sương mù tạo nên từ những chất vấn của Hứa Mộ Triều đã hoàn toàntan hết. “Trái tim” của hắn, đã trong trẻo như trời quang, rộng mở như biểnlớn, kiên định mà rõ ràng.
Hắnsẽ không tìm tòi xem ai đã chế tạo ra mình, ai đã cho hắn nguyên tắc cơ bản.Hắn chính là hắn, Minh Hoằng, người máy vĩ đại nhất. Hắn muốn thực hiện nguyêntắc cơ bản, không phải vì mệnh lệnh, không phải vì trình tự, mà chỉ vì “tráitim” của hắn mách bảo.
Vìhắn muốn trở thành kẻ chinh phục hùng mạnh nhất đại lục, muốn tất cả các chủngtộc phải cúi đầu dưới chân người máy. Bởi hắn tin rằng người máy mới chính làsinh mệnh tối cao, theo lý phải thống trị và dẫn dắt xã hội phát triển.
“Tướngquân, chúng ta không ra tay giúp Đồ Lôi sao?” Minh Huy cắt đứt dòng suy nghĩcủa Minh Hoằng.
MinhHoằng lẳng lặng nói “Thời cơ chưa tới.”
Hắnmuốn làm kẻ chơi cờ thâu tóm cả đại lục này nên từ lâu đã tính toán sẵn tronglòng.
Hắnmỉm cười với Minh Huy “Các chủng tộc khác luôn cho rằng, khoa học kỹ thuật củaloài người là tiến bộ nhất, người máy nhất định là do loài người chế tạo ra.”
Minh Huygật đầu.
MinhHoằng ngạo nghễ nói “Ta càng muốn đánh bại loài người, lật đổ thành kiến này!Loài người mới chính là kẻ địch thật sự của chúng ta. Chỉ có chinh phục bọn họ,mới có thể chinh phục đại lục. Về phần Thú tộc, chúng chỉ là động vật cấp thấp.Đám Zombie cũng chỉ là những cái xác không hồn. Chỉ cần bọn chúng đồng ý đứngvào phe trung lập, ta cũng không vội báo thù vua Zombie.”
“Vậysao chúng ta vẫn chưa ra tay?” Minh Huy khó hiểu.
MinhHoằng mỉm cười trả lời “Loài người mới vừa chiến đấu với Zombie xong, lại lậptức phải chiến đấu với Thú tộc. Mặc dù trận chiến này Thú tộc chắc chắc sẽ thấtbại. Nhưng ngày thú tộc thua trận, chính là thời khắc loài người yếu ớt nhất.”
Hắngằn từng chữ một “Vào lúc đó, người máy sẽ chính thức tuyên chiến với loài người.”