Dục Vọng Thể Lỏng

Chương 3: Nhạy cảm - Chỉ là món khai vị thôi, cậu đã sẵn sàng chưa?




: Nhạy cảm - Chỉ là món khai vị thôi, cậu đã sẵn sàng chưa?

"Anh làm cái gì vậy hả?! Trị mất ngủ thôi có cần phải trói tôi lại như vậy không? Anh hù ai đó!"

Chu Tắc Phong có thể chắc chắn rằng mình đã rơi vào long đàm hổ huyệt, người đàn ông trước mặt cậu cười như không cười, cặp mắt sau thấu kính hơi nheo lại, thấy Chu Tắc Phong đã tỉnh lại, hai chân đang bắt chéo bỏ xuống, sau đó anh ta ung dung cởi áo khoác ngoài tiện tay ném lên giường, tháo cà vạt rồi nới lỏng cúc áo trên cùng, cầm đôi găng tay cao su trên bàn nước chậm rãi đeo vào.

Chu Tắc Phong vừa vùng vẫy vừa liếc nhìn những đồ vật trên bàn nước —— dịch bôi trơn, gậy rung, cốc giả âm đ*o, trứng rung...

"Mẹ kiếp thằng biến thái! Mày muốn làm gì?! Tao nói cho mày biết, thả tao ra ngay, nếu không tao mà cởi được sợi dây thừng này rồi nhất định đánh chết thằng chó nhà mày, mau cởi trói cho tao!!! Mày......Ưm......"

Lục Chiêu nghe chán chê rồi, liền xé băng keo tĩnh điện dán lên miệng Chu Tắc Phong, ngón tay mát lạnh cách một lớp băng dính chạm vào môi Chu Tắc Phong.

"Suỵt, sắp xong rồi, còn muốn diễn tới bao giờ nữa?" Lục Chiêu ưu nhã đeo găng tay, một tay cách quần lót sờ soạng dương v*t đang ngủ say của Chu Tắc Phong, anh vừa chạm tay vào Chu Tắc Phong đã giống như cái công tắc điện nhảy dựng lên, rồi bị trói buộc trên tay kéo về lại ghế sô pha.

Lục Chiêu vỗ vỗ mặt cậu, vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng cấm dục, nhưng nụ cười bên khóe miệng lại khiến Chu Tắc Phong rùng mình: "Ngoan, anh thích chó con vâng lời."

Mẹ nhà mày, mày mới là chó đó! Chu Tắc Phong đỏ ngầu hai mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, cơ bắp cứng ngắc, mạch máu nổi lên, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, bộ dạng nếu không có bạo lực liền không chịu phối hợp, đây là lần đầu tiên Lục Chiêu nhìn thấy một người đặc biệt như vậy, ham muốn lăng nhục và chinh phục trong xương cốt của anh bị châm ngòi, hứng thú trong máu bắt đầu sôi trào.

Lúc này Lục Chiêu thoáng nhìn thấy trên tóc Chu Tắc Phong có một đóa hoa quế, người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chịu không nổi, đứng dậy muốn gỡ đóa hoa ra.

Chu Tắc Phong không ngờ Lục Chiêu lại đột ngột đến gần, cậu vội vàng ngả người ra sau, nhưng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với anh ta. Trên cơ thể người đàn ông có mùi nước hoa lành lạnh, từ cần cổ và bờ vai ấm áp phả vào mũi Chu Tắc Phong, ánh mắt cậu không biết nhìn vào đâu, đột nhiên nhắm ngay vào chiếc cổ không hề phòng bị của Lục Chiêu.

Hình dáng xương quai xanh của Lục Chiêu rất gợi cảm, làn da trong chiếc áo sơ mi trắng nõn như đậu hũ non —— nếu dùng môi và lưỡi nút vào sẽ để lại dấu hôn thật đậm đúng không? Chu Tắc Phong không tự chủ được lại cúi đầu nhìn, tên cẩu nam nhân không biết nam đức này, vậy mà lại mặc áo sơ mi trắng không mặc thêm áo lót trong, hai núm vú màu hồng phấn tô điểm cho bộ ngực trắng nõn, khiến Chu Tắc Phong ngứa mắt cực kỳ.

Chu Tắc Phong trong tiềm thức cảm thấy ghê tởm, nhưng ngay sau đó, cậu lại bị thu hút bởi màu hồng mơ hồ dưới lớp áo sơ mi khi anh ta đứng dậy.

Khi cậu đang suy nghĩ lung tung, Lục Chiêu đã đặt hoa quế lên bàn, cười khẽ một tiếng bên tai Chu Tắc Phong: "Cậu cứng rồi."

Chu Tắc Phong không thể tin nhìn xuống, con *** không chịu thua kém của cậu đã cương cứng hoàn toàn, nó đang lắc lư qua lại một cách phấn khích, đầu dương v*t sắp lòi ra khỏi mép quần lót, lớp vải quần đã bị dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ lỗ tiểu làm ướt đẫm, con *** như muốn đâm toạc chui ra khỏi quần lót.

Điều này khiến Chu Tắc Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hết thảy mọi thứ hôm nay đều——rõ ràng là một thằng trai thẳng ghét đồng tính, nhưng cậu lại cương cứng trong tay của một người đàn ông, Chu Tắc Phong cảm thấy xấu hổ đến tuyệt vọng, nhiều hơn nữa là chán ghét và mất hết mặt mũi.

Lục Chiêu không biết trong lòng cậu đang sóng cuộn biển gầm, thấy Chu Tắc Phong có hứng rồi liền cởi quần lót cậu ra, vừa lòng mà búng quy đầu cậu một cái, Chu Tắc Phong nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng bọc trong găng tay cao su, hoàn toàn trái ngược với con *** cương cứng đỏ bừng của mình —— đôi tay này có lẽ nên cầm dao giải phẫu hoặc cầm bút, nhưng lúc này lại —— Chu Tắc Phong nghĩ đến điều này, lỗ tiểu lại kích động chảy nước.

Chu Tắc Phong xấu hổ đến chịu không nổi, thầm nghĩ, là do mình một tuần rồi chưa tự xử nên mới như vậy, không liên quan gì đến người đàn ông này!

Vì sự xấu hổ này, khi Lục Chiêu quay sang lấy dịch bôi trơn, Chu Tắc Phong đã đá thật mạnh vào mông anh ta, mặc dù lực không mạnh do khoảng cách xa nhưng khi Chu Tắc Phong đá xong mới chú ý thấy mông của Lục Chiêu rất vểnh, được bao bọc trong chiếc quần tây, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại hồi tưởng lại cảm giác mềm mềm mại mại ở lòng bàn chân khi nãy.

"Dám đá tôi?"

Lục Chiêu lạnh lùng cầm lấy chiếc cà vạt vừa cởi, quay người che mắt Chu Tắc Phong lại, thế giới của Chu Tắc Phong giờ chỉ còn lại bóng tối, cảm giác an toàn trong nháy mắt bị tước đoạt, Chu Tắc Phong kêu lên ưm ưm, hai chân khua khoắng, nhưng không nhận được phản hồi gì. Nhưng như vậy cũng tốt—Chu Tắc Phong tự an ủi mình—kết cục đã định, bất kể lát nữa xảy ra chuyện gì, bị che mắt không nhìn thấy người đàn ông, cậu có thể tưởng tượng rằng có một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, ít nhất sẽ không quá kinh tởm.

Cậu chỉ có thể dựa vào thính giác phân biệt vị trí của Lục Chiêu, nghe thấy anh ta đi ra xa rồi quay lại, sau đó hai chân cậu bị đè xuống, Lục Chiêu lạnh lùng nói: "Còn cử động nữa tôi sẽ trói hai chân cậu lại luôn."

Chu Tắc Phong không nhúc nhích, cũng không phải bởi vì Lục Chiêu uy hiếp, mà bởi vì cậu cảm giác được hai tay của Lục Chiêu đè lên bụng mình, vuốt ve thành vòng, Chu Tắc Phong theo bản năng hóp bụng lại, trong lòng có một loại xao động không thể giải thích được.

"Cậu mẫn cảm thật đấy." Hơi thở của Lục Chiêu cách bụng dưới của cậu rất gần, Chu Tắc Phong thở hổn hển, lại không nói ra được cũng không giải thích được trong lòng chờ mong cái gì.

Ngay sau đó, Lục Chiêu đã thỏa mãn mong đợi của cậu.

Lục Chiêu để lại một nụ hôn ấm áp của mình lên cơ bụng Chu Tắc Phong, hôn vài cái liền đưa lưỡi liếm láp như mèo, chiếc lưỡi mềm mại liếm láp dọc theo rãnh cơ bụng Chu Tắc Phong, còn mút nút mấy cái.

"Hức!..." Chu Tắc Phong bắt đầu thở dốc, ma quỷ xui rủi thế nào lại nhớ tới đôi môi của Lục Chiêu trước khi bị bịt mắt—đôi môi mỏng đỏ mọng, thoạt nhìn mềm mại rất thích hợp để hôn.

Lục Chiêu hôn tới hôn lui, đôi môi ướt át đè lên nốt ruồi trên bụng dưới của Chu Tắc Phong, mút cắn nhẹ nhàng. Không ngờ Chu Tắc Phong lại phản ứng rất dữ dội, cậu đột nhiên ưỡn hông lên, dương v*t sưng phồng của cậu nảy lên trong không trung, vô tình đánh thẳng vào miệng Lục Chiêu.

Lục Chiêu cả đời này chưa từng khẩu giao cho đàn ông, điều này khiến anh đen mặt lại, dứt khoát bỏ qua màn dạo đầu, đi thẳng vào vấn đề.

Đột nhiên vị lạnh nhạt Chu Tắc Phong có hơi không quen, bất chợt trên dương v*t truyền đến một cảm giác ớn lạnh, Chu Tắc Phong rùng mình một cái, muốn hỏi xem là chuyện gì, nhưng lại chỉ phát ra được mấy tiếng ưm ưm.

Lục Chiêu dường như nghe hiểu được tâm tư của cậu, thản nhiên nói: "Dịch bôi trơn."

Giây tiếp theo, một đôi tay mềm mại bao phủ lấy dương v*t nóng bỏng, một tay nắm lấy quy đầu, một tay cầm thân ***, Chu Tắc Phong bị kích thích đến thẳng thắt lưng, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì hai tay của Lục Chiêu đã bắt đầu cử động.

Lòng bàn tay bao trọn lấy dương v*t, ban đầu chỉ đơn giản tuốt vài cái, Chu Tắc Phong nghĩ, nó không khác gì khi cậu tự xử một mình, sau khi dần dần quen thuộc, Lục Chiêu đột nhiên thay đổi cách thức.

Bàn tay anh vuốt thẳng lên quy đầu nhạy cảm rồi vuốt xuống, vết chai ở khớp ngón tay cái cào vào rãnh quy đầu, trượt lên trượt xuống mười mấy lần, Chu Tắc Phong bị chơi đến thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, Lục Chiêu buông tay ra đợi Chu Tắc Phong hòa hoãn lại.

Sau một lúc, anh ta lại bắt đầu. Lần này anh ta đặc biệt xoa bóp đầu dương v*t của cậu.

Lòng bàn tay mềm mại và ấm áp cách một lớp găng tay chà ấn lên đầu nấm đỏ hỏn, sự cọ xát tần suất cao khiến Chu Tắc Phong không thể kiểm soát được kêu lên, choáng ngợp trong khoái cảm, lỗ tiểu không ngừng chảy nước nhỏ xuống tay Lục Chiêu.

Lục Chiêu liếc nhìn Chu Tắc Phong, cơ bụng và cơ ngực gợi cảm của cậu hiện ra trước mắt, mồ hôi chảy xuống thắt lưng chó đực, đùi không ngừng run rẩy, hiển nhiên là cậu đã rất hứng tình.

"Mới đó đã không chịu nổi rồi sao? Còn sớm mà." Lục Chiêu cười cười, giơ tay xé băng keo xuống, tiếng thở dốc của Chu Tắc Phong trong nháy mắt tìm được lối ra.

"Còn chửi nữa không?"

Chu Tắc Phong thở hổn hển, nín nghẹn trong cổ họng.

Lục Chiêu lắc đầu, tháo bao tay ra, lại cầm dương v*t ướt dầm dề bị nhiệt độ lòng bàn tay thiêu đốt.

"Lúc nãy chỉ là mónkhai vị thôi, cậu đã sẵn sàng chưa?"