Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 18




Ngày kế tiếp khi họp hội học sinh, Lệ Nhã Ly mạnh dạn đưa ra kiến nghị mở rộng phạm vi casting vai diễn ra toàn trường, bất kỳ ai cũng có thể tham gia thử vai một cách công bằng. Ngoài ra, việc thử vai sẽ được phát sóng trực tiếp và do cư dân mạng bình chọn.

Lời đề nghị này của cô ta nghe rất hay nên mọi người trong hội học sinh đều tán thành đồng ý.

Trong vòng hai mươi bốn giờ đăng ký, có hơn hai trăm sinh viên nữ tham gia, dĩ nhiên trong số đó cũng có Lệ Nhã Ly và Cố Nhược Yên.

Lệ Nhã Ly tham gia để tranh sủng, nhưng Cố Nhược Yên tham gia là vì Hoắc Kiêu hết lời nài nỉ, thuyết phục cô.

Diễn đàn trường đại học thành phố Vân sôi nổi. Rất nhiều bài viết đưa ra so sánh giữa các bạn nữ tham gia thử vai. Nội dung của vở kịch cũng được công bố.

Vở kịch này nói về phù thủy chiếm lấy thân phận của công chúa để gả cho hoàng tử mà phù thủy thầm yêu. Vì để giành lại thể xác, công chúa không ngừng đấu tranh với phù thủy mỗi khi phù thủy làm chuyện xấu. Lâu dần, hoàng tử nhận ra công chúa có hai nhân cách. Cuối cùng, công chúa nhờ vào sự lương thiện chiếm được trái tim của hoàng tử và đánh bật phù thủy ra khỏi cơ thể mình rồi tan biến.

Vai diễn chính là phù thủy và công chúa. Vì vậy người tham gia thử vai sẽ thể hiện nội tâm hai nhân vật đấu đá với nhau.

Vai hoàng tử của Hoắc Kiêu không đặc sắc, vai diễn này gần như chỉ làm nền cho nữ chính bật lên. Đối với hắn, chỉ cần nữ chính đó là Cố Nhược Yên thì hắn có diễn vai quần chúng cũng được.

"Anh Kiêu, anh có chắc là em làm được không? Hay là em rút lại việc đăng ký nhé?"

Cố Nhược Yên ngồi ở phòng khách nhà họ Hoắc thấp thỏm lo lắng, nhìn chằm chằm màn hình hiển thị hồ sơ đăng ký thử vai của mình.

"Đã đăng ký rồi thì đừng sợ, em phải tự tin lên!"

Hoắc Kiêu ôm vai Cố Nhược Yên an ủi, dỗ dành.

Từ lúc đăng ký xong, cô cứ lo hết cái này đến cái khác, lúc nào cũng nói rằng bản thân không thể đảm nhiệm tốt vai diễn. Một Cố Nhược Yên thường ngày ngang tàng hống hách, vậy mà giờ lại nhút nhát sợ hãi.

"Anh đã nói là không sao mà. Em không tin vào mắt nhìn của anh sao?"



"Em không tin vào khả năng của em thôi..."

"Anh đã nói em đừng tự ti rồi mà. Yên Yên, bản lĩnh ngày thường của em đâu rồi?"

"Làm sao mà giống chứ? Ngày thường là em, em ngang ngược bướng bỉnh thành tính, còn đằng này... Khó thật mà anh Kiêu..."

Cố Nhược Yên không tự tin nói.

"Em thật là..." Hoắc Kiêu thở dài, như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, hắn nắm tay Cố Nhược Yên đứng lên: "Đi theo anh đến chỗ này đi!"

(...)

Nơi Hoắc Kiêu đưa Cố Nhược Yến đến là hội trường sinh hoạt văn nghệ của các cô chú nghệ sĩ lớn tuổi và người yêu thích diễn xuất. Tại nơi này, có rất nhiều cô bé tầm năm sáu tuổi tự tin biểu diễn trước ống kính, những thước phim được quay sẽ được phát sóng trên mạng, bất kể khen chê thế nào, các cô bé vẫn tự tin thể hiện khả năng biểu diễn.

Ngoài các cô bé, còn có mấy thanh thiếu niên mười mấy tuổi, họ cũng góp vui bằng các tiết mục của riêng mình, có người hát rất tệ, đàn rất chói tai vẫn can đảm đứng trước ống kính.

Mục đích của Hoắc Kiêu dĩ nhiên là muốn Cố Nhược Yên nhìn thấy họ sẽ tự tin hơn hẳn.

"Kiêu, hôm nay cháu dẫn bạn gái đến đó à? Cô bé xinh đẹp quá!"

Một bác lớn tuổi tươi cười đi đến bắt chuyện với Hoắc Kiêu, dường như hắn rất quen với mọi người ở hội giao lưu này.

"Cô ấy không phải là bạn gái của cháu..."

Hoắc Kiêu vui vẻ đáp, hắn nắm chặt tay của Cố Nhược Yên khi thấy cô có ý định rút ra.

"Không phải bạn gái? Vậy là em gái cháu hả?"



Bác gái hoài nghi hỏi.

Rõ ràng bà thấy Hoắc Kiêu nắm tay con gái người ta, nếu không phải là bạn gái thì là gì? Không lẽ anh em bây giờ thân thiết đến độ có thể nắm tay trước mặt người khác hả?

"Cô ấy cũng không phải em gái cháu." Hoắc Kiêu lại phủ nhận, nhận thấy Cố Nhược Yên có vẻ bối rối sợ hãi, hắn cũng không chần chừ giới thiệu: "Cô ấy là vợ săp cưới của cháu. Bọn cháu sắp đính hôn, khi nào cô ấy tốt nghiệp sẽ làm đám cưới."

"A! Ra là vậy à!" Bác gái gật gù thấu hiểu: "Nãy giờ cháu cứ phủ nhận làm bác xém chút hiểu lầm đấy! Cháu gái, chào cháu, bác tên là Trần Chi, rất vui được làm quen với cháu!"

Trần Chi mỉm cười giới thiệu.

"Chào bác ạ, cháu tên là Cố Nhược Yên."

Cố Nhược Yên lễ phép chào lại.

"Cô bé ngoan quá. Hôm nay cháu đến đây để xem Kiêu biểu diễn phải không? Lúc trước thằng bé cứ cách ba ngày sẽ đến giao lưu với mọi người, nhưng dạo gần đây lại không thấy đến làm bác tưởng nó đã quên mọi người ở đây rồi!"

Trần Chi cười nói.

"Gần đây cháu có chút việc với cô ấy nên mới không đến, sau này cháu sẽ cùng cô ấy đến đây như thường lệ."

Hoắc Kiêu đáp.

Thật ra lý do khiến hắn thường xuyên đến đây là vì tránh sự đeo bám của Cố Nhược Yên, sau khi sống lại, hắn bận rộn với việc dỗ dành vợ sắp cưới nên cũng quên mất việc đến đây, hôm nay nếu không phải muốn động viên cô thì hắn cũng không nhớ đến.

"Cháu nhớ cùng cô bé đến đó. Mấy hôm nay mấy đứa trẻ cứ nhắc cháu mãi đấy!"

"Vâng, sau này cháu sẽ cùng cô ấy thường xuyên đến!" Hoắc Kiêu rất tự nhiên đi đến chỗ để nhạc cụ lấy cây đàn ghi ta, rồi quay lại chỗ của Cố Nhược Yên: "Yên Yên, anh đàn một bài cho em nghe nhé?"