Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 30




Hoắc Kiêu thừa biết Lâm Ngọc Anh và nhà họ Cố đối với mình vẫn có nhiều ý kiến. Thật ra điều này không thể trách họ, ban đầu là hắn không coi trọng Cố Nhược Yên, cũng như không hề để hôn ước giữa hai gia đình vào mắt. Tuy rằng bây giờ hắn đang thay đổi, nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để nhà họ Cố đặt lòng tin ở hắn.

“Dì yên tâm, con sẽ không để ai chạm đến Yên Yên, hay là giành lấy từ tay con. Con yêu Yên Yên là sự thật, tuyệt đối không cis nửa lời gian dối.”

Hoắc Kiêu nghiêm túc nói.

“Yêu một người không phải chỉ nói suông là được. Cậu Hoắc, tuy tôi quen biết Nhược Yên sau cậu, nhưng tôi cam đoan tình cảm tôi dành cho cô ấy cũng thua gì cậu đâu. Hơn nữa nếu so đến tận cùng thì chưa chắc gì cậu đã hiểu được Nhược Yên. Tôi biết trước đây cậu chưa từng để ý đến sự tồn tại của cô ấy phải không?”

Lôi Phong cười hỏi.

“Đúng vậy, nhưng anh cũng biết nói đó là trước kia, bây giờ tôi đang quan tâm mọi thứ liên quan đến Yên Yên. Tôi đã xác định sẽ cưới Yên Yên làm vợ thì sẽ không cho anh cơ hội cướp cô ấy từ tôi.”

“Vậy thì cứ chờ xem!”

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng ngộp thở. Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Ngọc Anh được chứng kiến sự quyết tâm của Hoắc Kiêu, trước đó bà vẫn luôn lo lắng về mối quan hệ của con gái bà và hắn. Thậm chí bà còn có ý định vun vén cho Cố Nhược Yên và Lôi Phong, tuy nhiên sau bữa cơm này, có lẽ bà sẽ suy nghĩ lại.

(…)

“Anh Kiêu, ban nãy anh nhiều lời với tên họ Lôi đó làm gì? Rõ ràng là tam quan của hắn lệch lạc, thích làm kẻ thứ ba mà. Anh cứ mặc kệ hắn là được, cần gì nhiều lời với hắn chứ?”

Cố Nhước Yên ngồi tựa đầu vào vai của Hoắc Kiêu trong hoa viên nhà họ Cố bực dọc hỏi.



Kết thúc bữa tối, Hoắc Kiêu lãnh trách nhiệm đưa mẹ con cô về nhà, Lôi Phong biết mình không được chào đón nên không đi cùng nữa, sau khi vào trong thì cả hai cùng ra vườn hoa tản bộ.

Trời đêm mát mẻ, tiếng côn trùng kêu rả rít như bản nhạc đồng dao êm dịu, vầng trăng khuyết trên bầu trời không hề mờ nhạt, mấy vì sao lấp lánh sáng ngờ như những viên kim cương to lớn.

“Không để ý thì anh ta sẽ không theo đuổi em nữa sao? Chấp nhận lời tuyên chiến của anh ta cũng là đang thể hiện tình cảm của anh dành cho em đó.” Hoắc Kiêu mỉm cười: “Lúc trước anh có lỗi với em, bây giờ xuất hiện anh ta, cũng xem như anh đang bị trừng phạt, vì chưa từng biết trân trọng em.”

“Ông trời trừng phạt anh gì chứ? Anh không có lỗi gì với em cả. Em chưa từng trách anh, đối với em, anh luôn là người yêu tốt nhất.”

“Chỉ có bây giờ anh mới tốt với em thôi… Yên Yên, em chưa từng hận anh hay ghét anh sao?”

“Tại sao em phải hận anh hay ghét anh chứ? Mỗi người đều có cảm xúc riêng mình, em đâu thể nào ích kỷ bắt ép anh cũng có cảm xúc giống em. Có rất nhiều chuyện tuy rằng anh không nói ra miệng nhưng em biết hết đó. Nhưng dù sao đó cũng là quá khứ rồi, hiện tại em ở bên anh, sánh bước bên anh là được.”

Cố Nhược Yên ngẩn đầu cười đáp.

Lệ Nhã Ly là cái trong lòng cô, tuy nhiên, cô sẽ không vì vậy mà khóc lóc, bát nháo hay là lấy chuyện đó ra để hạch sách Hoắc Kiêu. Ai cũng từng có sai lầm, quan trọng là sai lầm đó sẽ được khắc phục, hay là sẽ tiếp diễn. Nếu Hoắc Kiêu đã chọn cách sửa chữa, thì cô bằng lòng vui vẻ đón nhận cách sửa sai của hắn.

“Yên Yên, lúc trước anh quá ngu xuẩn, anh xin lỗi em…”

Hoắc Kiêu cụp mắt.



“Em đã nói là không sao rồi mà. Anh cũng đừng để chuyện này làm anh cảm thấy không xứng đáng với em nữa. Em không sao, mọi chuyện đã qua rồi mà. Em không để ý nữa đâu.”

Cố Nhược Yên vui vẻ.

Cô chủ động hôn lên má Hoắc Kiêu một cái.

"Cảm ơn em Yên Yên, cảm ơn em vì đã khoan dung, tha thứ cho anh. "

“Chúng ta sắp kết hôn, không cần phải cư xử hay nói chuyện kiểu khách sáo. Mấy ngày nữa là vòng tuyển chọn, thay vì cứ cảm thấy áy náy, anh tích cực kêu gọi bình chọn cho em nha. Mấy ngày nay em tập trung vào vai diễn lắm đó.”

Cố Nhược Yên hào hứng chuyển chủ đề.

Cô không hề muốn quá khứ đáng ghét kia sẽ làm cô và Hoắc Kiêu xuất hiện bức tường ngăn cách.

“Đây vốn là chuyện anh nên làm mà. Em yên tâm, anh sẽ là hậu đài vững chắc ủng hộ em.”

Hoắc Kiêu cũng cười, hắn vươn tay ôm Cố Nhược Yên vào lòng, một lần nữa hắn muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, để xác định mọi chuyện đang diễn ra với hắn là thực tế, chứ không phải là giấc mơ huyền ảo.

Từ khi sống lại đến giờ, lắm lúc Hoắc Kiêu vẫn không tin được mình lại có cơ hội thay đổi tương lai lần thứ hai, trải qua một kiếp ngu xuẩn bị Lệ Nhã Ly lợi dụng, bây giờ hắn chỉ muốn bình yên sống bên cạnh Cố Nhược Yên, che chở cô trước phong ba bão táp.

Một đêm bình lặng cứ thế trôi qua.