Đừng Có Quản Chuyện Của Tôi

Chương 2: Khiêu khích




Thịnh Diễn cũng không biết bản thân đã bị gán cho tội danh 'Dụ dỗ nhân viên chấp pháp bằng lời nói.' đáng thẹn, chỉ nhìn thân ảnh đĩnh đạc trong trẻo dưới ánh đèn đường, cảm thấy người này thật là không biết xấu hổ.

Ngoại trừ đám nữ sinh có gu thẩm mỹ cực đoạn theo chủ nghĩa đẹp trai là nhất trong trường học, thì ai mà thèm ưu ái hắn chứ?

Cơ mà tại sao hắn lại đứng ở đây?

Cứ như là hắn biết cậu muốn trốn học ý.

Vị trí còn canh chuẩn như vậy nữa.

Thịnh Diễn nghiêng đầu nhìn về phía hai thằng bạn có đầu óc không mấy thông minh đang đứng bên trong tường.

Chu Bằng và Cẩu Du đứng bên trong vội vàng lắc đầu, chứng tỏ rằng bản thân không phải nội gián.

Đoán chừng là cả hai cũng không có lá gan để làm vậy.

Thịnh Diễn thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đầu tường.

Điểm hạ cánh gần hơn dự tính lúc trước một ít, đúng lúc rơi ngay trước mặt Tần Tử Quy, sau đó làm trò trước mặt Tần Tử Quy, khom lưng nhặt cặp lên, quay đầu rời đi, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng chẳng để lại cho hắn.

Ý muốn khiêu khích miệt thị rất rõ ràng.

Dường như Tần Tử Quy cũng đã quen với thái độ này của cậu, vẻ mặt không hề biến hóa, ngòi bút cử động, giọng điệu nhạt nhẽo: "Thịnh Diễn lớp 11-6, vô cớ trốn học, trèo tường ra khỏi trường, trừ năm điểm hạnh kiểm."

Điểm hạnh kiểm thích trừ thì cứ trừ.

Thịnh Diễn trước giờ chưa từng để ý, vẫn không thèm quay đầu lại.

Tần Tử Quy cũng không cản cậu, thong thả ung dung lật qua một trang khác, tiếp tục viết: "Chu Bằng Cẩu Du lớp 11-6, vô cớ trốn học, trèo tường ra khỏi trường, mang theo điện thoại trong tiết tự học buổi tối....."

Thịnh Diễn vốn dĩ không thèm quay đầu bỗng chốc dừng bước.

Cậu quay lại nhìn về phía Tần Tử Quy: "Cậu có ý gì?"

Tần Tử Quy: "Không có ý gì cả."

Thịnh Diễn tức giận nói: "Tôi leo tường là chuyện của tôi, không có liên quan đến hai người bọn họ."

Tần Tử Quy không phủ nhận: "Nếu bây giờ cậu quay về theo đường cũ, quả thật sẽ không có liên quan đến hai người bọn họ."

Thịnh Diễn: "......"

Uy hiếp.

Uy hiếp trắng trợn.

Cậu tùy tiện làm trái với nội quy nhà trường thì không sao cả, nhưng Chu Bằng và Cẩu Du không thể tránh khỏi việc bị ba mẹ mắng mỏ một trận. Cái chuyện vì mình mà khiến cho anh em tốt bị liên lụy, Thịnh Diễn làm không được.

Nhưng mà muốn cậu chịu thua trước Tần Tử Quy, cậu càng làm không được.

Thịnh Diễn nhất thời không thể đưa ra lựa chọn, lại cảm thấy không thể để thua khí thế, bèn hung dữ trừng mắt nhìn Tần Tử Quy, nhằm khiến đối phương thấy sợ.

Ừ, sợ muốn chết.

Quả thật đáng sợ giống như một con báo ba tháng tuổi vậy á.

Tần Tử Quy liếc nhìn thưởng thức một hồi, sau đó tản mạn rũ mắt: "Sáng mai bản ghi chép phiên trực sẽ được đưa đến phòng Giáo Vụ, các cậu coi đó mà làm."

Sau khi bản ghi chép phiên trực được đưa đến phòng Giáo Vụ thì phải nhập vào hồ sơ học sinh, sẽ được dùng làm tài liệu tham khảo cho điểm số bình thường để tự chủ tuyển sinh của một vài trường cao đẳng và đại học, nên không phải chuyện đơn giản như bị trừ mấy điểm hạnh kiểm rồi bị mắng chửi vài câu giống với ngày thường.

Chu Bằng và Cẩu Du đứng ở bên kia tường nghe thấy lời này, lập tức đập tường kêu rên.

"Anh Diễn! Bình tĩnh! Đùng xúc động! Vì tính mạng của các anh em mà hãy suy xét lại đi!"

"Đúng đó! Anh Diễn! Đánh đám ngu đó lúc nào mà chẳng phải đánh, xin bớt giận, về đây trước đã, chúng ta bàn bạc kỹ hơn!"

"Em đã quỳ rạp trên đất rồi nè, bảo đảm bàn chân tôn quý của ngài sẽ không dính chút bùn đất nào đâu!"

"Nếu ngài trèo tường đau tay, còn có dịch vụ mát xa trị liệu có một không hai của Cẩu thị em đây!"

"Quay về đi! Anh Diễn!"

"Anh!!!"

Thịnh Diễn vốn đang định chiến một trận sống mái với Tần Tử Quy nghe hai người kêu rên: "....."

Còn có chút cốt khí nào không hả.

Nhưng mà dù không có cốt khí thì cũng là anh em do cậu nhặt về, ngoại trừ nhận là thân, còn có thể làm gì được nữa.

Cơ mà cũng không thể vứt hết mặt mũi.

Thịnh Diễn nâng cằm lên, có chút ác liệt nhướng mày nhìn về phía Tần Tử Quy: "Được, hôm nay tôi nể mặt mũi của Chu Bằng và Cẩu Du nên không so đo với cậu, nhưng không có lần sau đâu, nếu không tôi sẽ cho cậu biết ai mới là lão đại chân chính."

Vóc dáng của cậu cao 1 mét 8, ngũ quan thuộc kiểu xinh đẹp có tính công kích, lúc nhướng mày nhìn về phía Tần Tử Quy, đuôi mắt nhếch lên, mang theo vẻ khiêu khích giương nanh múa vuốt.

Mà Tần Tử Quy lại đúng lúc cao hơn cậu khoảng bảy tám centimet, khi rũ mi đối diện với tầm mắt của cậu, lại sở hữu một chút cảm giác áp bức rất tự nhiên.

Thịnh Diễn không phục lén lút nhón gót chân, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhằm khiến cho bản thân có thêm khí thế.

Bốn mắt đối diện với nhau, chiến sự chạm vào là nổ ngay.

Sau đó Tần Tử Quy nhàn nhạt mở miệng: "Ừm, cậu là lão đại."

Thịnh Diễn hừ lạnh một tiếng: "Phế... Hả?"

"Cậu là lão đại, cho nên trèo vào đi."

Tần Tử Quy khép vở lại, một tay cắm túi, mắt lạnh nhìn Thịnh Diễn, toàn thân chẳng có chút cảm xúc phập phồng.

Thịnh Diễn nhẹ nhàng thắng trận: "......"

Đệt, càng uất nghẹn là sao đây.

Cảm giác này giống như người yêu cãi nhau, bạn gái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nghiêm túc chuẩn bị lật hết một bụng bản nháp lý luận, kết quả nhà trai chỉ nhẹ nhàng bâng quơ bỏ lại một câu 'Em nói gì cũng đúng.', sau đó mạnh mẽ chặn hết tất cả những lời bên kia định nói, thái độ còn là kiểu có lệ chẳng chút để tâm mà bất cứ ai dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra.

Nhưng xét từ lời nói lại giống như là đối phương đang nhượng bộ, nếu bản thân cậu cứ dây dưa không buông thì có vẻ như không biết tốt xấu, ngang ngược vô lý, cho nên chỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống.

Thịnh Diễn nghẹn muốn chết rồi.

Nhưng cậu không thể trực tiếp phủi tay chạy lấy người, suy cho cùng dù đầu óc của Chu Bằng và Cẩu Dù không được thông minh lắm, thì vẫn là hai mạng người.

Vậy nên sau một hồi trầm mặc, cậu nhẹ nhàng ma sát răng cấm, cười lạnh một tiếng: "Được thôi, nhận tôi làm lão đại là được, em trai ngoan."

Ba chữ cuối cùng được phát âm thật nặng, hiện ra sự trào phúng và khiêu khích cực hạn.

Sau đó cậu gỡ cặp sách trên vai xuống rồi ném qua bên kia tường, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người bật dậy, không để cho đối phương bất cứ cơ hội nào để đánh trả.

Vạt áo thun màu đen rộng thùng thình đung đưa trong gió theo động tác nhanh nhẹn uyển chuyển, lộ ra một đoạn eo thon gầy dẻo dai và vết bầm tím xanh hiện rõ trên da thịt trắng nõn, trông vô cùng bắt mắt dưới ánh đèn đường.

Tần Tử Quy híp mắt, lui về sau dựa vào cột đèn, nhìn về nơi bóng người biến mất, như là suy nghĩ đến điều gì đó.

Rồi sau một hồi lâu, xé mấy trang giấy cuối cùng mà hắn đã viết, vo thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác, chậm rãi đi về phía đối diện cổng trường.

Sau khi Thịnh Diễn trèo tường quay về trường, cảm xúc rõ ràng không được vui.

Nhấp môi, lạnh mắt, không nói một lời, nhanh chóng trở về lớp học, sau đó kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, chân dài để đó, sau khi trầm mặc một hồi lâu: "Cẩu Du."

Hai chữ lành lạnh.

Cẩu Du sợ tới mức giật thót tim: "Sao, sao vậy, anh Diễn?"

"Lấy ra."

Thịnh Diễn dựa vào lưng ghế, không nghiêng đầu, chỉ nhấc tay trái duỗi đến trước mặt Cẩu Du, ngoắc ngoắc hai ngón tay.

Cẩu Du ngơ ngác: "Cái gì?"

Thịnh Diễn mặt không cảm xúc: "Quyển sách tống hội trưởng Hội Học Sinh vào câu lạc bộ đêm làm trai bao."

Cẩu Du: "......"

Xem ra chung quy vẫn phải đi đến bước này.

Cậu ta tất cung tất kính đặt quyển sách có mặt bìa màu vàng thật dày vào lòng bàn tay của Thịnh Diễn: "Hành văn nát nhừ, không có logic, nhưng cực kỳ mất não."

Có mất não hay không không quan trọng, quan trọng là kết cục của hội trưởng Hội Học Sinh đủ thảm là được.

Thịnh Diễn liệt mặt, nhận lấy quyển sách kia, bắt đầu lật ra đọc thử.

Quả thật giống như lời nói của Cẩu Du, hành văn nát nhừ, không có logic.

Giai đoạn trước vai chính học tra còn cực kỳ thảm hại, bị hội trưởng Hội Học Sinh nhân mô cẩu dạng tâm cơ thâm trầm âm hiểm ngoan độc bắt nạt các kiểu.

Thịnh Diễn càng đọc càng tức, càng đọc càng tức, ngay lúc cậu tức đến nỗi sắp mất lý trí, vừa muốn đọc thử cái đoạn vai chính nhặt được hệ thống ước nguyện sau đó chuẩn bị bắt đầu lật ngược tình thế lần đầu tiên, phía sau lại đột nhiên có người gọi cậu một tiếng: "Thịnh Diễn."

Thịnh Diễn quay đầu lại, là lớp phó lớp một kiêm bộ trưởng đương nhiệm của Bộ Kỷ Luật trong Hội Học Sinh, Trần Du Bạch.

Trần Du Bạch đưa cho cậu một cái túi: "Cho cậu."

Mở túi ra, bên trong là một lọ Povidone, một bịch tăm bông, một hộp thuốc hoạt huyết tan máu bầm.

Thịnh Diễn nhướng mày: "Ai đưa?"

Trần Du Bạch dựa vào khung cửa: "Cậu cứ coi như là Hội Học Sinh trao gửi yêu thương đi."

Hội Học Sinh có nghiệp vụ này lúc nào vậy?

Trong lòng Thịnh Diễn nghi ngờ, đang định hỏi thêm, khóe mắt đã liếc trúng tờ giấy bìa cứng kraft mà Trần Du Bạch đang cầm trong tay, trên bìa mặt là bốn chữ Khải đỏ rực: Ghi chép phiên trực.

Đuôi lông mày của cậu khẽ nhướng: "Tại sao thứ đồ chơi này lại ở chỗ cậu?"

Trần Du Bạch liếc nhìn theo tầm mắt của cậu, giơ vở lên: "Cậu nói cái này à? Tôi vẫn luôn giữ nó mà."

Thịnh Diễn: "?"

Không phải hồi nãy nó còn nằm trong tay của Tần Tử Quy ư?

"Tần Tử Quy đi tuần tra tiết tự học buổi tối ở lớp các cậu xong thì đưa cho tôi, tôi giúp cậu ấy lo liệu mấy việc còn lại, cho nên nó vẫn luôn ở chỗ tôi mà. Sao thế, có vấn đề gì hả?"

Trần Du Bạch không biết Thịnh Diễn đột nhiên hỏi chuyện này làm gì, chỉ chú ý đến vẻ mặt của ba người ngồi gần cửa sau bỗng dưng trở nên rất diệu kỳ.

Thịnh Diễn ổn định tâm tình, hỏi: "Sổ trực của mấy cậu vốn có mấy cái?"

Trần Du Bạch không nghĩ nhiều: "Chỉ có một quyển thôi, chuẩn bị nộp cho phòng Giáo Vụ nè."

Thịnh Diễn: "......"

Vậy nên là cái thứ mà tên Tần Tử Quy xảo quyệt đứng bên ngoài tường rào làm bộ làm tịch viết vẽ nửa ngày rốt cuộc là cái thứ gì?

Còn nói cái gì mà ngày mai sẽ nộp sổ ghi chép phiên trực cho phòng Giáo Vụ?!

Kết quả lại lấy sổ ghi chép phiên trực giả để lừa cậu?!

Mẹ nó đây là coi cậu là thằng ngu mà chơi đùa à?!

Thịnh Diễn vỗ mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy, cất bước đi ra ngoài.

Trần Du Bạch hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Lớp một, tìm Tần Tử Quy."

Thịnh Diễn chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Trần Du Bạch dựa vào khung cửa chậm rãi nói ra một câu: "Cậu ấy không có trong trường."

Thịnh Diễn quay đầu lại: “?”

Trần Du Bạch giải thích: "Cậu ấy phải đi học lớp huấn luyện thi đấu Tin Học, cho nên Chồn đã duyệt giấy phép xin nghỉ của cậu ấy rồi, nói là không cần tham gia tiết tự học buổi tối, có thể tùy tiện đi ra ngoài."

Thịnh Diễn: "??"

Chồn là chủ nhiệm giáo dục của bọn họ, bởi vì tên thật là Hoàng Thư Lương, với cả ngày nào cũng gọi bọn họ là gà con, thế nên người đời ưu ái đặt biệt danh là Chồn. Bình thường kiểm tra kỷ luật của bọn họ rất nghiêm khắc, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy Thịnh Diễn, trên trán sẽ lập tức tự động bắt đầu bốc khói, bật chế độ tức giận.

*Chồn (黄鼠狼) đọc rất giống với Hoàng Thư Lương (黄书良).

Đối xử với Tần Tử Quy lại cực kỳ dung túng.

Mà cái tên Tần Tử Quy mưu mô này thế mà lại ỷ vào việc Hoàng Thư Lương bất công, vừa lừa gạt vừa uy hiếp cậu, nhằm mục đích không để cậu trốn tiết tự học buổi tối, kết quả bản thân lại vui vui vẻ vẻ cầm giấy xin phép phiêu bạt giang hồ?

Thật đúng là cái đồ thâm hiểm quỷ kế đa đoan, cáo già xảo quyệt, lòng lang dạ sói!

Thịnh Diễn sắp bùng nổ rồi, tiện tay tóm lấy con dao mỹ thuật đặt trên bàn rồi lập tức đi ra ngoài.

Cẩu Du sợ tới mức vội vàng chặn đường lôi cậu về: "Bình tĩnh, anh Diễn, chúng ta bình tĩnh, giết người không giải quyết được bất cứ vấn đề nào cả. Nghĩ lại xem, ngày mai là sinh nhật mày rồi, nửa tháng nữa là nghỉ học, vì tuổi 17 tươi đẹp và kỳ nghỉ hè xán lạn, chúng ta nhịn một chút nhé!"

Đúng, nhịn một chút.

Thịnh Diễn nắm dao mỹ thuật hít sâu một hơi.

Lúc này mà không nhẫn nhịn được, bị Tần Tử Quy nắm thóp, bị hắn tố cáo tội danh, đến khi đó Hứa nữ sĩ lại ghi danh bảy tám lớp học thêm cho cậu, cuộc sống này cũng coi như bỏ.

Cho nên phải nhịn, nhịn đến khi nghỉ hè, đêm khuya tĩnh lặng, trời đen gió lớn, cô nam quả nam, cậu sẽ một đao cắt yết hầu, chấm dứt tánh mạng của tên chó đó là được.

Nghĩ như vậy, Thịnh Diễn dường như cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế, mở cuốn tiểu thuyết có bìa màu vàng trước mặt ra, bình tâm đọc nó, tự nhủ với bản thân lui về một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhịn nhất thời trời êm sóng lặn.

Trần Du Bạch nhướng mày, như là hiểu rõ chuyện gì đấy, sau đó chậm chạp rời khỏi cửa sau của lớp sáu.

Phòng học lại khôi phục sự yên tĩnh thêm một lần nữa, chỉ còn có tiếng lật sách lả tả.

Một trang, hai trang, ba trang......

34 trang, 35 trang, 36 trang......

Đệt, nhịn không nổi!

Hôm nay không tìm Tần Tử Quy tính rõ nợ nần, cơn giận này cậu nuốt không trôi!!!

Thịnh Diễn lùi lại một bước càng nghĩ càng mệt, nhẫn nhịn nhất thời càng nghĩ càng giận, giận đến mức cuối cùng đành nhét hết đồng đồ trên mặt bàn vào trong cặp, vung dây đeo lên, xoay người bước ra khỏi lớp.

Cẩu Du Chu Bằng thậm chí còn chưa kịp cản, đã trơ mắt nhìn cậu nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Cậu thân cao chân dài, bước đi rất nhanh, thuần thục trèo qua tường rào, xuyên qua một con phố rợp bóng cây, lập tức tiến vào một tiểu khu xa hoa.

Thịnh Diễn được nuông chiều từ nhỏ, không có năng lực tự chăm sóc bản thân, Hứa nữ sĩ cực kỳ không yên tâm, nên dọn khỏi căn nhà cũ ở bên kia con sống rồi mua một căn hộ hai tầng ở khu bất động sản đắt giá nhất bên cạnh trường học, cho cậu học ngoại trú để tiện chăm chóc.

*Căn hộ hai tầng: Duplex là thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, có hai tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong.

Mà mẹ ruột của Tần Tử Quy qua đời rất sớm, hắn được dì nhỏ và dượng nhỏ nuôi lớn, dì nhỏ của hắn lại là bạn thân của mẹ Thịnh Diễn, từng làm hàng xóm, Tần Tử Quy và cậu vẫn luôn học chung một trường, thế nên mới cùng nhau dọn đến đây.

Một thang hai hộ, cửa đối diện cửa, nếu dẹp luôn vách tường chịu lực đi thì chẳng khác gì người một nhà.

Trước kia Thịnh Diễn cảm thấy rất tiện.

Sau này bỗng cảm thấy phiền.

Nhưng đến bây giờ lại cảm thấy vẫn tiện hơn một chút.

Chẳng hạn như trong tình huống này cậu có thể về nhà trước, đứng ở đây đón đầu Tần Tử Quy, khiến hắn không thể trốn được nữa.

Dù sao nếu hôm nay không hỏi Tần Tử Quy rõ ràng là tại sao hắn biết cậu sẽ trốn học, tại sao lại biết cậu sẽ trốn học lúc nào ở đâu, và tại sao phải một hai đứng bên ngoài trường học chặn đầu cậu uy hiếp cậu thậm chí còn lừa cậu chỉ vì không cho cậu trốn tiết, thì cậu sẽ viết ngược hai chữ Thịnh Diễn lại!

Thịnh Diễn đứng trong thang máy, càng nghĩ càng giận, càng cảm thấy trận chiến giằng co ngày hôm nay cậu tất không thể thua được.

Vì thế nên đối diện với cửa tháng máy sáng bóng đến độ có thể soi gương, sửa sang chải chuốt lại đầu tóc, nâng cằm, híp mắt, thay đổi góc độ các kiểu, thử tìm ra một vẻ mặt thoạt nhìn trông hung dữ nhất, có khí thế nhất.

Cậu nghiêng mặt trái qua hai mươi độ, cằm nâng lên ba mươi độ, đuôi mắt khẽ nhướng, nhếch nhẹ khóe môi, cười như không cười, con ngươi cất chứa ba phần lương bạc ba phần châm biếm và bốn phần hờ hững, còn làm bộ làm tịch nắm cổ áo, giả vờ giả vịt như ở đó có một cái cà vạt, nới lỏng một chút, nhẹ nhàng cười khinh: "A, nam nhân......"

Sau đó 'Đinh.' một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Ngoài cửa, Tần Tử Quy đang đứng đối diện với cậu, hai tay cắm túi, đuôi lông mày khẽ nhướng.

Hai người nhìn nhau, bốn mắt va chạm.

Năm giây sau, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Thịnh Diễn đang nâng cằm cương cứng tại chỗ: "......"

Bây giờ cậu giết chết Tần Tử Quy.

Có tính là phòng vệ chính đáng không?

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói:

Tính. Bởi vì nếu con không giết thằng bé, thằng bé sẽ xâm phạm con đó, mẹ ruột nghiêm túc.