Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 49




Cuối cùng cảnh diễn này vẫn được hoàn thành theo ý muốn của Tây Nhiễm.



Tới giờ nghỉ trưa, Tây Nhiễm đi tìm nhà sản xuất, trêи đường có đụng mặt Tân Y Dật. Do sự việc đổi cảnh diễn, hai bên đối mắt nhìn nhau, không khí khá lúng túng.



Tân Y Dật cười với Tây Nhiễm, Tây Nhiễm gật đầu với cô, đường ai nấy đi.



Tân Y Dật nhận phần cơm họp, đang ăn bỗng nghe có tiếng gọi ngọt ngào từ đằng sau: “Cô Tân.”



Cô ngoái đầu nhìn, là vai nữ số ba trong phim, Lý ɖu͙ƈ. Cô đặt hộp cơm xuống: “Tiểu ɖu͙ƈ, có chuyện gì vậy?”



“Cô Tân, lát nữa tôi có một cảnh diễn, nhưng lời thoại thực sự rắc rối quá, tôi không nhớ hết được.” Lý ɖu͙ƈ le lưỡi ra vẻ dễ thương, “Tôi có thể nói ý đại khái thôi được không?”



Tân Y Dật: “…”



Quả là lời thoại của Lý ɖu͙ƈ khá nhiều, tuy thế vai diễn này vốn đã có tính cách nhanh mồm nhanh miệng. Ấy thế cô diễn viên này lại não nho miệng cũng co, lời thoại không thuộc được thì tạm không bàn, nhưng dù trợ lý của cô ta đứng ngay cạnh giơ bảng nhắc thoại mà chỉ câu hơi dài thôi là đã lắp bắp vấp từ, làm chậm hết tiến độ của đoàn phim.



Sẵn đương bực, Tân Y Dật vẫn phải cố gắng mềm giọng ra thảo luận: “Nếu cô có ý tưởng nào tốt hơn cho nhân vật này thì có thể bàn với tôi, tôi cũng có thể giúp cô sửa lại ở mức độ thích hợp. Nhưng nếu chỉ vì lời thoại dài, tôi đề nghị cô vẫn nên cố mà học thuộc, những lời thoại này đều có ý nghĩa đắp nặn nên tính cách nhân vật.”



Lý ɖu͙ƈ dẩu môi: “Cô Tân, nhưng lời thoại thực sự nhiều thật mà, đã dài lại khó nhớ, nói ra cũng không thuận miệng.”



Tân Y Dật muốn lườm nguýt ngay tại chỗ.



Lời thoại không thuận miệng quả thật là lỗi sai rất nhiều biên kịch thiếu kinh nghiệm hay mắc phải, đôi lúc diễn viên không học được thoại kể cũng không hoàn toàn do vấn đề ở diễn viên mà còn có nguyên nhân từ biên kịch. Nhưng Tân Y Dật đã làm biên kịch bấy nhiêu năm, vô cùng chú ý trong xử lý thoại, mỗi một câu thoại cô viết ra đều đã tự đọc trước một lần, chắc chắn câu mình viết đều dùng lối nói thông thường, không hề có chuyện khó học.



Tự khả năng của Lý ɖu͙ƈ quá kém lại còn đổ cho thoại không thuận miệng, khiến cô ôm một cục tức.



Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào Lý ɖu͙ƈ, thái độ nghiêm khắc rặt vẻ việc công: “Bao người muốn kiếm thêm một hai câu thoại còn không có cơ hội, cô chắc chắc là muốn bỏ đi?”



Lý ɖu͙ƈ nhận ra cô đang giận, lúng búng lầu bầu: “Tôi cũng có nói là không học đâu, chỉ muốn đơn giản tí thôi mà…”



Cô ta đứng thêm một lát, thấy Tân Y Dật không tỏ thái độ gì chỉ đành quay gót bỏ đi.



Xong bữa cơm trưa, phần diễn của Lý ɖu͙ƈ bắt đầu.



Không ngoài dự đoán, mới đọc thoại Lý ɖu͙ƈ đã nói vấp, vốn dĩ cô ta có mười mấy câu thoại, NG bảy tám lần mà ngay đến câu thoại thứ năm cũng không thể đọc tròn trịa cho xong.



Nhân viên làm việc tại trường quay đã bắt đầu xì xầm bàn tán.



“Ả cà lăm lại tới rồi.” Vì lời thoại của Lý ɖu͙ƈ thực sự đọc quá tệ, người trong phim trường đều ngầm gọi cô ta bằng biệt danh này.



Tây Nhiễm đi ra từ sau màn hình giám sát, tiếng gào như tiếng sấm: “Đến cùng cô đã học thoại chưa vậy hả?! Mỗi ngày quay xong đi về cô đã làm quái gì vậy?? Cô có biết mình lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người rồi không?!”



Lý ɖu͙ƈ bị mắng oan ức lắm: “Tôi học rồi mà, nhưng thoại của tôi thực sự khó học quá đấy chứ.”



“Khó học?! Thoại của cô đến tôi còn thuộc được!! Giờ tìm đại người nào trong phim trường tới, tôi đảm bảo người đó cũng có thể đọc tốt hơn cô!”



Lý ɖu͙ƈ không phục, nhưng cũng không thể tìm người tới so thử được, ỏn ẻn mặc cả: “Đạo diễn Tây, hay để tôi đọc số hay đọc thơ gì đó được không? Lượng chữ tương đương là được, đằng nào giai đoạn sau cũng có thể biên tập phối âm lại mà.”



Sắc mặt mấy diễn viên diễn chung với Lý ɖu͙ƈ lập tức thay đổi.





Đóng phim cần phải có cảm xúc, diễn viên giỏi có thể khiến những người diễn cùng nhập vai một cách tự nhiên. Tương tự, một diễn viên đọc thoại vớ vẩn cũng sẽ khiến những diễn viên khác phân tâm, suy nghĩ tắc tịt, quên cả lời thoại mình nên nói, không thể nhập vai, cuối cùng cả cảnh diễn đều sẽ vỡ bung ra như khe rãnh Xô-ma-li.



Miễn không phải một bộ phim nát chỉ muốn quay đại để vơ tiền, chỉ cần là người có chút trách nhiệm đều không thể chấp nhận việc ấy.



Tây Nhiễm đốp lại: “Thế thôi cô khỏi diễn nữa, đi mà bảo hậu kì photoshop cho tất tật luôn chẳng còn tốt hơn?!”



Lý ɖu͙ƈ không nói gì.



Tây Nhiễm cáu gắt đi qua đi lại tại chỗ. Cảnh diễn của Lý ɖu͙ƈ mãi không qua, việc này không chỉ đơn giản khiến bao nhiêu người phải chờ đợi. Cảnh quay ngoại cảnh phụ thuộc rất lớn vào thời tiết, một khi thời gian chậm lại quá lâu, mặt trời tắt nắng rồi, cảnh quay tiếp sau sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Ngộ nhỡ đến cuối ngày vẫn không quay xong dẫn tới kéo dài thời gian quay, kinh phí hao tổn là cực kỳ đáng sợ. Nếu tổ sản xuất không duyệt thêm kinh phí, kết quả là chỉ có thể cắt bỏ rất nhiều cảnh quay.



“Bây giờ tôi quay cảnh không có cô trước. Tôi cho cô năm phút, đọc lại kịch bản một lần, nhớ cho kĩ thoại của mình đi!” Tây Nhiễm cảnh cáo, “Năm phút sau quay lại cảnh của cô, nếu còn không qua thì khỏi quay nữa!”



Lý ɖu͙ƈ như sắp khóc, người không biết còn tưởng cô ta bị ai hà hϊế͙p͙.



Tây Nhiễm trở về sau màn hình giám sát, vuốt mặt, tâm trạng trượt dốc.




Tân Y Dật ngồi gần Tây Nhiễm, đắn đo có nên tới ấy không. Lúc này Tây Nhiễm cũng đang lưỡng lự quay đầu nhìn về hướng cô.



Mắt giao mắt, Tân Y Dật đứng dậy bước tới, nhỏ giọng bảo: “Nếu cô ấy vẫn không diễn được, hay là chuyển bớt thoại sang cho Dương Lê vậy.”



Dương Lê nguyên là một vai phụ không nổi bật, trước đó Lý ɖu͙ƈ không đọc được thoại, Tân Y Dật cũng điều chỉnh tại chỗ rồi trưng dụng Dương Lê diễn phần thêm vào, có thể mới thuận lợi qua cảnh. Mấy hôm nay, mọi người đều phát hiện khả năng thoại của Dương Lê rõ ràng tốt hơn hẳn Lý ɖu͙ƈ.



Tây Nhiễm gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ như Tân Y Dật: “Giờ sửa lại có kịp không?”



“Kịp.”



Trong tay Tây Y Dật có kịch bản đã in ra và bút, viết thẳng bút lên mặt giấy để sửa.



Năm phút sau, Tây Nhiễm cho Lý ɖu͙ƈ diễn lại. Không có gì bất ngờ, thời gian năm phút không thể khiến Lý ɖu͙ƈ thoát thai hoán cốt, màn thể hiện của cô ta vẫn bung bét.



Đúng lúc Tân Y Dật đã sửa xong, đưa kịch bản đã chỉnh sửa cho Tây Nhiễm.



Tây Nhiễm đọc trước một lượt, không thấy vấn đề gì, bèn bảo trợ lý đi gọi Dương Lê tới.



“Cô Tân cho cô thêm mấy câu thoại,” Tây Nhiễm hỏi Dương Lê, “Giờ cô học thuộc ngay, làm được không?”



Thoạt tiên Dương Lê nhìn Tân Y Dật một cái vẻ biết ơn, kế đó nhanh chóng đọc hết kịch bản, nhẩm thử trong lòng một lượt, gật đầu: “Được!”



“Vậy cô lên đi.”



Sau khi chỉnh sửa, Lý ɖu͙ƈ chỉ còn hai câu thoại cực ngắn, nguyên phần còn lại đã được chuyển cả sang Dương Lê. Mọi người lại diễn thêm hai lần, Tây Nhiễm còn chẳng muốn quay ống kính chính diện vào Lý ɖu͙ƈ, Lý ɖu͙ƈ không có cơ hội nhây giờ, mọi người qua cảnh một cách vô cùng thuận lợi.



“Chuẩn bị cảnh tiếp theo!” Tây Nhiễm nói.



Người trong trường quay lập tức lại vào guồng bận rộn.



Dương Lê ra khỏi trường quay, lập tức chạy tới chỗ Tân Y Dật: “Cô Tân, cảm ơn cô.”




Tân Y Dật cười vỗ vai Dương Lê: “Đọc thoại một lần đã thuộc được, cô có tài lắm đấy.”



Dương Lê cười hì: “Là kịch bản của cô Tân viết tốt. Thoại của cô đọc lên rất thuận miệng, lô-gíc cũng hợp lý, không cần tốn công học nhiều, coi một lần là hiểu, hiểu rồi tất sẽ nói được thôi. Trước kia tôi từng diễn phim khác, thoại còn chẳng được thuận như vậy.”



Tân Y Dật rất hưởng thụ lời khen này, bật ngón cái với Dương Lê.



Tuy đã bị Lý ɖu͙ƈ làm lỡ kha khá thời gian, công việc sau đó vẫn khá thuận lợi, tiến độ quay chụp của ngày hôm nay coi như không bị trễ.



Trời chuyển tối, đoàn phim tiếp tục quay cảnh đêm, kế hoạch lại tới tìm Tân Y Dật.



“Cô Tân, khu này hễ đến tối là không quay cảnh ban ngày được, chiếu đèn cũng vô phương… Cô xem liệu có thể sửa hai cảnh đêm lại không? Thế thì cảnh đêm quay xong sẽ đỡ tốn kinh phí hơn?”



Tân Y Dật dò lại mấy phân cảnh tiếp theo trong lòng, cảm thấy sửa thành cảnh đêm cũng không ảnh hưởng tới diễn biến cốt truyện, gật đầu đồng ý: “Ok, tôi biết rồi, để tôi về rồi sửa.”



“Ôi, cảm ơn cô nhé, cô vất vả rồi.”



Mới về tới phòng, chưa kịp uống hớp nước nóng đã nghe bên ngoài vang tiếng gõ cửa. Cô mở cửa ra xem, thấy là phó đạo diễn.



“Cô Tân, đang bận hả?”



“Ừm, định sửa lại kịch bản, tìm tôi có việc gì không?”



“Là đạo diễn Tây bảo tôi sang bàn với cô tí chuyện.” Phó đạo diễn cười có vẻ ngượng ngập, “Hôm nay đạo diễn Tây quay đêm, phải muộn lắm mới xong, không họp đạo diễn được. Cô ấy bảo tôi hỏi cô là liệu có thể sửa hết những cảnh có liên quan tới Lý ɖu͙ƈ ở phần sau được không? Cô cũng thấy rồi đấy, khả năng thoại với diễn xuất của Lý ɖu͙ƈ thực sự không ổn.”



Tân Y Dật nghĩ rồi đáp: “Không thì thế này đi, tôi chuyển tính cách nhân vật của Lý ɖu͙ƈ sang cho Dương Lê vậy. Nhưng nếu sửa thế thì một số cảnh đã quay khi trước sẽ phải quay bổ sung lại. Để tôi nghiên cứu lại cách sắp xếp cảnh với sân bãi xem, việc này còn phải họp bàn lại với bên kế hoạch nữa, để xem làm sao cho dễ dàng nhất.”



Vốn dĩ Dương Lê diễn vai đồng nghiệp của Lý ɖu͙ƈ, một vai phụ chẳng tạo được ấn tượng gì. Bây giờ lập tức hoán đổi tính cách hai nhân vật, nhân vật của Dương Lê thành tính cách nhanh nhẹn hoạt bát, Lý ɖu͙ƈ thì chỉ ậm ừ phụ họa là xong.



Thực ra sửa kịch bản không hề khó, những cảnh chưa quay chỉ cần tráo luôn thoại của hai nhân vật cho nhau là được. Khó là khó ở những phần diễn đã quay xong, có bối cảnh đã tháo dỡ, e nhà sản xuất sẽ không đồng ý chi thêm tiền dựng lại cảnh quay thêm một lần. Vì vậy Tân Y Dật phải nghĩ ra một cách khả thi, dùng phương pháp cắt nối biên tập để cho mạch truyện được trơn tru liền mạch.



Nếu làm vậy, chắc chắn sẽ vớt thêm được vài cảnh quay, tốt nhất là lợi dụng luôn những nền cảnh hiện có để khống chế kinh phí.




Việc này không chỉ rườm rà mà còn tốn nơ-ron não. Đặc biệt là còn cực kỳ gấp rút. Kể từ ngày mai là lập tức bắt đầu cho Lý ɖu͙ƈ diễn theo kịch bản đã sửa, để càng lâu lại càng rắc rối.



“Phiền cô Tân rồi.” Phó đạo diễn cũng biết nhiệm vụ này quả thật lắm áp lực, là người truyền lời thôi mà anh ta cũng hơi thấy tội lỗi, “Thực sự cực cho cô rồi.”



“Không sao, nên làm mà.” Tân Y Dật rất bình tĩnh, “Chúng ta cũng đều vì bộ phim cả.”



“Ừm, quả vậy.”



Phó đạo diễn còn bận việc khác, chuyển lời xong là đi. Đóng cửa phòng, biểu cảm trêи mặt Tân Y Dật tức thì nứt vỡ, bực tức vò đầu: “A a a a a a…”



Công việc lại nhiều hơn, áp lực lại nặng hơn, đêm nay chắc cú là khỏi hi vọng ngủ nghê gì rồi.



Hai mươi phút sau, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Tân Y Dật đi ra mở cửa, thấy là Hạ Lâm Tự xong việc trở về.



“Đàn chị!” Mới khép cửa, Hạ Lâm Tự đã ôm cứng lấy Tân Y Dật như gấu koala ôm cây, còn cọ nhẹ vào má cô.




Con koala này hơi bị bự, sức cũng hơi bị lớn, Tân Y Dật gian nan rút tay mình ra, vò đầu cậu: “Làm gì vậy?”



“Làm gì đâu, nhớ chị thôi ạ.”



“Nhớ tôi?”



“Dạ, tận mấy tiếng đồng hồ rồi chưa được gặp!”



Tân Y Dật bật cười. Rõ ràng chỉ làm việc trong hai tổ quay khác nhau ở cùng một phim trường mà giây lát vừa rồi, suýt nữa cô đã cho rằng mình đang yêu xa. Tên nhóc này còn dám dính người thêm tí nữa không?



Nghĩ thì nghĩ thế, cô vẫn không thể cầm lòng ôm lại Hạ Lâm Tự. Cái ôm này là nơi duy nhất khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm suốt ngày hôm nay.



Hạ Lâm Tự tiếp tục dụi vào cổ cô. Dầu bận rộn cả ngày trời, cơ thể cô vẫn không có mùi mồ hôi, chỉ có mùi dầu gội đầu thoảng nhẹ. Da cô trắng ngần, mềm như tơ, làm cậu muốn ngửi, muốn sờ, muốn cắn khẽ.



Cậu mới dợm xôn xao, đã bị đẩy ra phắt.



Tân Y Dật thả lỏng được nửa chừng bỗng nhớ mình còn việc phải làm, cảm xúc tình tứ bay mất tăm.



Cô vỗ tay lên mặt: “Được rồi, đi làm việc, đêm nay còn mấy cảnh phải sửa nữa.”



Bỗng bị đẩy ra, Hạ Lâm Tự thộn mặt ngơ ngác. Bấy giờ cậu mới phát giác sắc mặt Tân Y Dật không tốt lắm, tóc cũng rối bù, hình như mới bị cô vo cấu.



Cậu dè dặt hỏi: “Đàn chị, có phải tâm trạng chị không tốt không?”



Cả ngày hôm nay cậu luôn nơm nớp thấp thỏm, vì sự việc Giang Mạn ban sáng mà sợ Tân Y Dật sinh hiểu nhầm. Lúc ban ngày có nhắn mấy tin không thấy Tân Y Dật trả lời, khiến cậu sợ mất mật.



“Chứ sao, hôm nay đúng là lắm chuyện.” Tân Y Dật than vãn, “Đêm qua vì một cảnh diễn mà tôi cãi cọ với đạo diễn Tây, kết quả hôm nay cô ấy vẫn quay theo ý cô ấy. Còn cái cô Lý ɖu͙ƈ đó nữa, đêm nay tôi phải sửa tất tật những cảnh dính dáng đến cô ta. Chắc kèo là trắng đêm rồi.”



Hạ Lâm Tự chớp chớp cặp mắt ướt: “Ồ, thế em sửa chung với đàn chị nhé!”



Một lát sau, cậu lại hỏi: “Đàn chị có giận em không?”



“Cậu?” Tân Y Dật ngỡ ngàng, “Cậu thì làm sao?”



Ngày hôm nay xảy ra một đống chuyện, khúc nhạc dạo ngắn ngủi với Giang Mạn ban sớm đã bị cô ném văng ngoài chín tầng mây từ lâu. Còn về việc không trả lời tin nhắn của Hạ Lâm Tự lúc ban ngày, đấy cũng là vì bận tới nỗi chẳng còn thời gian ngó điện thoại.



Hạ Lâm Tự: “…”



Biết Tân Y Dật không hiểu lầm, cậu thở phào một hơi. Nhưng Tân Y Dật hoàn toàn không để bụng chuyện ấy cũng khiến cậu mất mát nho nhỏ.



Tân Y Dật đã đi tới bên máy tính, bắt đầu chỉnh sửa kịch bản.



Hạ Lâm Tự kéo dài miệng, thở đánh thượt. Rồi cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bám theo sau.



———–



Đây là chương của hôm nay