Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 55: Cậu sợ nhất là thái độ không để tâm của Tân Y Dật




“Cậu ấy tới rồi!”



Trong đám đông có người trông thấy Hạ Lâm Tự, hô hoán lên. Lập tức mọi ánh mắt tại chỗ đều nhìn sang Hạ Lâm Tự.



Hạ Lâm Tự cau mày, đi vào giữa đám đông. Trương Hồng đi sát sau cậu.



Vì đạo cụ quan trọng bị hư hại, cảnh quay tiếp theo không thể ghi hình, Tân Y Dật, Tây Nhiễm và giám sát trường quay đều đang bàn phương án giải quyết. Hạ Lâm Tự nhìn thấy Tân Y Dật, ba chân bốn chẳng chạy tới chỗ cô.



“Đàn chị.” Cậu tới cạnh Tân Y Dật, khẽ giọng gọi.



“Ban nãy cậu đi đâu vậy?” Tân Y Dật cũng nhỏ giọng hỏi, “Sao không nhận điện thoại?”



Hạ Lâm Tự ngớ người, hớt hải lôi điện thoại ra coi, thấy đích thị có vài cuộc gọi nhỡ. Cậu vội giải thích: “Ban nãy em về nhà nghỉ thay đồ, điện thoại chắc bất cẩn làm va đâu đó sang chế độ im lặng, em không nghe chuông.”



“Sau này nhớ để ý.” Tân Y Dật đanh mặt, “Ở phim trường có thể có người có việc gấp tìm cậu bất cứ lúc nào, không được không nghe máy.”



Hạ Lâm Tự nơm nớp nhận sai: “Em xin lỗi, em không cố ý…”



Ở không xa, chỉ đạo tổ hậu cần đang trao đổi với Tây Nhiễm và giám sát phim trường.



“Việc này không thể trách bọn tôi, đạo diễn, giám sát.” Chỉ đạo hậu cần nói, “Là người của tổ khác làm hư đạo cụ. Bây giờ không quay được, không thể tính là trách nhiệm của bọn tôi!”



Hạ Lâm Tự nghe lời chỉ đạo hậu cần, hàng mày lập tức nhíu chặt.



Cậu tìm kiếm cậu công nhân mới nhờ mình chuyển đồ ban nãy, mắt đảo tuần một lượt xung quanh, cuối cùng tìm được người nọ giữa đám đông người. Sẵn người nọ cũng đương nhìn cậu, song ngay khoảnh khắc mắt giao mắt bỗng tức tốc cúi gập đầu, không dám đối mắt.



Hạ Lâm Tự mím chặt môi, trong lòng đã rõ là có chuyện gì.



Lời cảnh tỉnh của Trương Hồng chớp nhoáng thành sự thật.



Cậu không lập tức sang lý luận với cậu công nhân đó mà giải thích với Tân Y Dật trước: “Đúng là vừa nãy em có giúp họ chuyển đạo cụ, nhưng chưa hề đụng tới bài vị. Nó không phải do em làm gãy.”



Tân Y Dật liếc cậu một cái, “ừ” khẽ một tiếng.



Phản ứng của cô làm Hạ Lâm Tự hơi bất ngờ. Chỉ có thế? Hẳn là, cô tin cậu đúng không?



Cậu hỏi: “Đàn chị, giờ em nên làm gì?”



“Làm gì á? Giờ bài vị hư rồi, trước hết phải nghĩ cách sửa kịch bản thế nào để có thể quay xong trong hôm nay.”



Hạ Lâm Tự lại đực mặt.



Chẳng biết có phải do tâm lý hay không, cậu cảm thấy tâm trạng Tân Y Dật lúc này không mấy tốt. Là vị đạo cụ bị làm hỏng ư? Hay vì cậu gây rắc rối? Hay do điều gì khác nữa?



Chốc lát sau, cậu đi về hướng cậu công nhân nọ.



Song mới bước được một bước đã bị Tân Y Dật túm cánh tay kéo lại.



“Cậu làm gì vậy?” Tân Y Dật ngạc nhiên hỏi.



“Em lại nói với cậu ấy mấy câu.” Hạ Lâm Tự đáp nhỏ, “Đàn chị, em sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”



Nói thực lòng, cậu không để ý chuyện bị bắt đổ vỏ thay, tuy thế lại lo điều này sẽ gây rắc rối cho Tân Y Dật. Bởi thế mà ngay từ đầu mới tới hỏi Tân Y Dật xem mình nên làm gì trước. Hình như cô chẳng hề nghĩ gì, thế thì cậu chỉ đành giải quyết theo cách của bản thân.



“Đừng qua đó.” Tân Y Dật nói.



Chính lúc này, giám sát trường quay với chỉ đạo hậu cần cùng đi tới.



“Tiểu Hạ,” giám sát trường quay hỏi, “Người của tổ hậu cần nói do cậu làm gãy bài vị, có thật thế không?”



“Không phải.”



“Vậy cậu có giúp họ chuyển đạo cụ không?”



“Có. Nhưng em chỉ chuyển giúp mấy đồ trang trí trong phòng.” Cậu đáp thành thật, kể rõ từng món đạo cụ mình từng chạm vào, đoạn nói, “Lúc em đi, họ còn chưa lấy bài vị ra, em chưa từng nhìn thấy bài vị, khỏi nói việc động vào.”



Giám sát trường quay nghe hết lời cậu, gật gù, quay sang chỉ đạo hậu cần: “Anh nghe rồi chứ? Tiểu Hạ nói rồi, không phải cậu ấy làm.”




Chỉ đạo hậu cần lo sốt vó: “Cậu ta nói không phải thì là không phải? Mấy người bên tôi đều chính mắt nhìn thấy là cậu ta làm hỏng! Vả lại ban nãy thậm chí cậu ta còn không dám nhận điện thoại.”



Hạ Lâm Tự lập tức giải thích: “Em không cẩn thận bật chế độ im lặng, ban nãy không nghe thấy chuông mới không nhận máy.”



“Ai nhìn thấy là Tiểu Hạ làm hỏng đồ?” Giám sát trường quay lạnh giọng bảo chỉ đạo hậu cần, “Anh gọi họ tới đối chứng!”



Bước phát triển này khiến Hạ Lâm Tự phần nào bất ngờ.



Cậu đã ở đoàn phim được hai tuần lễ, từng chứng kiến đủ sự cố diễn ra trong phim trường. Bình thường gặp sự cố, việc đầu tiên hẳn phải là nghĩ cách giải quyết vấn đề trước, đợi chuyện đâu vào đấy rồi mới có rảnh rỗi truy cứu trách nhiệm. Nếu xuất hiện tình huống không xác định được trách nhiệm, vậy tất cả mọi người mỗi bên chịu nửa, cùng ăn mắng xối đầu.



Nhưng hiện giờ, rắc rối chưa xong nhưng giám sát trường quay lại không sốt sắng tính chuyện quay tiếp mà lo bắt kẻ đầu sỏ trước. Hơn hết, Hạ Lâm Tự cảm nhận thấy giám sát trường quay có khuynh hướng ngầm nghiêng về một bên rất rõ ràng.



Bất giác cậu nhìn sang Tân Y Dật.



Biểu hiện của Tân Y Dật từ đầu tới cuối chỉ là lạnh nhạt bàng quan, không tỏ bất cứ thái độ gì cứ như cả sự kiện này chẳng can hệ gì tới cô, còn chẳng tích cực giúp cậu rửa oan bằng như giám sát trường quay.



Bỗng nghĩ tới điều gì, Hạ Lâm Tự rảo mắt một vòng quanh đây, quả nhiên trông thấy Đoàn Lăng Tinh cũng đang đứng xem trong đám đông.



Lồng ngực cậu nghèn nghẹn: Ý gì đây? Chị ấy đang giữ khoảng cách với mình trước Đoàn Lăng Tinh ư? Nếu không thì tại sao lại chẳng hé một lời?



Giám sát trường quay lại quay sang đám đông vây xem, hỏi: “Có ai trông thấy chuyện ban nãy là thế nào không? Đến cùng đạo cụ bị ai làm hỏng?”



Lời mới dứt, giây lát đã có người đứng ra. Người lên tiếng đầu tiên là Giang Mạn.



“Ban nãy em thấy anh Tiểu Tự giúp họ chuyển mấy món đồ rồi đi,” Giang Mạn nói, “Lúc anh ấy đi thấy trêи bàn chưa có bài vị!”



Chỉ đạo hậu cần và mấy công nhân tái ngắt mặt. Đang định cãi, lại có một cô gái của tổ phục trang cũng lên tiếng.



Cô gái này chỉ một công nhân nói: “Hồi nãy lúc em thấy anh ta lấy bài vị ra khỏi túi thì nó đã gãy rồi, lúc đó thầy Hạ không còn ở phim trường.”



Người làm chứng không chỉ có một, phải trái đúng sai đã rất rõ ràng.




Giám sát trường quay lạnh lùng nhìn sang chỉ đạo hậu cần, mặt người nọ xanh tím liên hồi, trừng mắt hung ác lườm cấp dưới.



Thực ra việc này chỉ đạo hậu cần không tận mắt chứng kiến, anh ta cũng chỉ nghe mấy cấp dưới nói mới quy tội cho Hạ Lâm Tự. Anh ta cho rằng đẩy tội đi xét ra vẫn hơn để tổ mình chịu, vả lại cũng nghĩ việc kiểu này khó có thể nói rõ, chủ yếu phải xem ai giỏi đẩy tội hơn. Nghĩ đủ đường vẫn chẳng thể ngờ giám sát lại thiên vị ngay tại chỗ, hơn thế còn có người chủ động nhảy ra làm chứng giúp Hạ Lâm Tự, khiến anh ta ê mặt trước bao người!



“Các cậu lại đây cho tôi!” Để tìm lại uy tín, chỉ đạo hậu cần đành gọi cả mấy cấp dưới tới quạt cho một tăng.



Tìm được “người gây chuyện” rồi, đã tới lúc nên thu xếp việc chính, nếu không tiến độ quay sẽ bị ảnh hưởng.



Hạ Lâm Tự vẫn luôn để ý tới Tân Y Dật. Sau khi mọi việc được làm rõ, Tân Y Dật chỉ hơi nhướng mày. Từ đầu tới đuôi cả sự việc, cô luôn bình tĩnh tới lạ lùng.



Cuối cùng cô quay sang nhìn Hạ Lâm Tự, vỗ vỗ vai cậu: “Đừng để trong lòng.”



Chỉ an ủi một câu ngắn gọn thế, lập tức cô đổi chủ đề: “Cậu có ý tưởng gì chưa?”



“Ý tưởng?”



“Ờ. Giờ đạo cụ hư rồi, cảnh dập đầu thề thốt trước bài vị cha mẹ không quay được nữa, cậu thấy có thể sửa thành thế nào thì được?”



“…”



Trong một chớp mắt Hạ Lâm Tự rất muốn túm lấy vai Tân Y Dật lắc hết sức bình sinh: Sao trong đầu chị có mỗi phim thôi vậy! Nói thêm mấy câu quan tâm bạn trai sẽ chết hả? Sẽ chết hả? Sẽ chết hả!!



Đáng buồn thay, Tân Y Dật mới hỏi vậy đại não cậu đã hệt cái máy tính được khởi động, vô thức rà lại nội dung kịch bản thật nhanh.



Mấy giây sau, cậu nói: “Hẳn bên tổ đạo cụ có hình bố mẹ của Dương Nghệ, hay là cho Dương Nghệ nhìn ảnh rồi tức cảnh sinh tình, tiếp tục cốt truyện.”



Tân Y Dật ngẫm nghĩ, gật gù: “Ý này được đấy, còn hay hơn cách tôi nghĩ ra.”



Hình như nhớ ra cần phải quan tâm tới cảm xúc của cậu bạn trai bé nhỏ, cô bỏ lại một câu “Thế cậu nghỉ trước một lát đi nhé, tôi đi bàn với đạo diễn Tây chuyện sửa cảnh” đã chạy đi biến.



Hạ Lâm Tự nhìn bóng lưng cô chạy đi, tức muốn méo cả mũi. Lại nhìn qua chỗ Đoàn Lăng Tinh mới đứng, cậu nhận ra Đoàn Lăng Tinh đã đi từ lúc nào.



Cậu gục đầu buồn xo hệt con gà trống mới chiến bại, tiu nghỉ dẹp vào một bên ngồi xuống.




Đang chìm trong cảm xúc chán chường, bỗng có người vỗ mạnh vào vai làm cậu giật mình run bắn. Cậu quay sang nhìn, là Trương Hồng.



“Cái cậu này quan hệ rộng phết nhỉ.” Trương Hồng nói chua lè. “Giám sát thiên vị cậu như vậy, còn cả một đám con gái tranh nhau nói giúp nữa.”



Thực ra ban nãy khi thấy Hạ Lâm Tự bị đổ oan, kể ra anh ta có hơi hả dạ. Không phải anh ta thù hằn gì Hạ Lâm Tự, Hạ Lâm Tự là cậu bạn cùng phòng hào phóng lại tốt tính, quan hệ của hai người họ rất hòa thuận. Nhưng rõ ràng anh ta đã trút hết lòng dạ ra cảnh cáo mà tên nhóc này lại chỉ nghe tai này ra tai kia, tất nhiên trong lòng mong cậu chịu thiệt thòi, khóc lóc hối hận vì đã không nghe khuyên.



Chẳng ngờ lời anh ta chỉ đúng được nửa, một nửa lại sai.



Anh ta nói Hạ Lâm Tự phải gánh tội thay, đúng là Hạ Lâm Tự suýt phải đổ vỏ thật; anh ta nói người trong đoàn phim đều vô cảm, sẽ chẳng ai đứng ra nói giúp, nhưng sự thật là người giúp Hạ Lâm Tự lại còn không hề ít!



“Cậu còn gục đầu ủ rũ cái khỉ gió gì!” Trương Hồng bực dọc vỗ cậu cái bốp, “Nếu mà có được đãi ngộ như cậu, có nằm mơ tôi cũng cười tới tỉnh luôn!”



Hạ Lâm Tự không thể giải thích với Trương Hồng đến cùng mình rầu rĩ chuyện gì, chỉ đành cười gượng đáp lại.



Trương Hồng mắng thêm câu “mẹ kiếp, mặt mũi đẹp giai đúng là tốt thật”, hậm hực bỏ đi.



Anh ta đi rồi, Giang Mạn tới. Cứ như đã hẹn từ trước, chẳng ai chịu chừa cho Hạ Lâm Tự chút không gian một mình gặm nhấm nỗi buồn.



“Anh Tiểu Tự ơi, mấy người kia vốn đã không tố chất thế đó.” Giang Mạn an ủi, “Anh đừng đôi co với họ, không đáng đâu.”



Hạ Lâm Tự liếc mấy công nhân vẫn đương bị chỉ đạo hậu cần mắng xối xả cách không xa, bụng dạ lẫn lộn, lắc đầu: “Anh không đôi co với họ.”



Tốt bụng giúp người lại bị lấy oán báo ơn, bảo không khó chịu là nói dối, nhưng quả thật cậu không giận dữ quá độ.



Cậu từng nói chuyện với mấy công nhân đó, điều kiện nhà họ đều không tốt, nhiều người thậm chí chưa học hết cấp hai. Trong số họ có người cần gửi tiền về nhà nuôi vợ con, có người cần kiếm tiền chữa bệnh cho người nhà. Nếu họ mắc tội làm hư đạo cụ quan trọng của đoàn phim, nhẹ thì trừ lương, nặng có thể bị đuổi việc. Bởi lẽ đó mà họ sợ phải gánh nhận trách nhiệm.



Hạ Lâm Tự không phải thánh mẫu, chỉ là so với những người đó, cậu biết bản thân đã may mắn hơn nhiều. Cậu hoàn toàn không để ý tiền lương, thậm chí còn trả nổi chi phí một ngày của đoàn phim. So với tiền, cậu lo tiến độ ghi hình và tình tiết cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng hơn cả.



Cậu vẫn cố gắng không nghĩ tới mấy công nhân đó, vì cậu không mong mình sinh ra cảm giác vượt trội xấu xa kia với ai.



Điều duy nhất cậu để ý, chỉ có thái độ của Tân Y Dật.



“Anh Tiểu Tự ơi, anh làm sao vậy?” Giang Mạn lo lắng hỏi, “Có phải ban nãy cô Tân mắng anh không?”



Trong suy nghĩ của Giang Mạn, dầu nỗi oan của Hạ Lâm Tự đã được rửa sạch, song bình thường người chỉ đạo của mỗi tổ đều rất ghét việc cấp dưới của mình gây rắc rối. Hạ Lâm Tự đi làm giúp việc tổ khác, bị mắng không phải chuyện lạ.



Hạ Lâm Tự lại nói như mất hồn: “Nếu chị ấy mắng anh thì đã tốt…”



“Gì cơ ạ?” Giang Mạn tưởng mình nghe nhầm.



Hạ Lâm Tự lắc đầu, nín thinh.



Cậu hi vọng Tân Y Dật quan tâm tới mình, dù cô mắng cậu cũng chẳng hề gì, vì quả thực cậu đã gây rắc rối.



Cậu sợ nhất chính là thái độ không để ý của Tân Y Dật. Cứ nghĩ rằng cô không để ý tới mình, tim gan phèo phổi cậu lại quắn hết vào nhau.







Cùng thời gian, Tân Y Dật đang bàn chuyện sửa cảnh quay với Tây Nhiễm. Giám sát trường quay đi tới.



Tân Y Dật giảng giải hết cảnh quay trước, đợi Tây Nhiễm đi dặn dò những người khác bố trí chuẩn bị rồi mới quay sang trịnh trọng nói với giám sát trường quay: “Ban nãy cảm ơn anh.”



“Không có gì, việc nên làm thôi.” Giám sát trường quay xua tay, than thở, “Làm trợ lý của cô đúng là hạnh phúc, không ngờ cô lại che chở cho con tới vậy.”



“Trợ lý của tôi dễ thương thế mà,” Tân Y Dật ra vẻ đạo mạo, “Tất nhiên tôi phải che chở rồi, có lý nào để người khác bắt nạt?”



“Ha ha!” Giám sát trường quay cười cười, gật đầu đồng ý, “Đúng thật, Tiểu Hạ là đứa trẻ ai cũng quý.”



“Vẫn may nhờ có anh nể mặt giúp đỡ. Tôi nợ anh một bữa cơm, muốn ăn gì cứ việc chọn!”



“Yên tâm, tôi không nương tay đâu! Nhất định ăn cho cô đau ví!”



Tân Y Dật nói cười với giám sát trường quay mấy câu, chỉ đạo tổ đạo cụ ở gần đấy vẫy tay gọi, hình như có việc cần hỏi ý kiến, cô bèn nhanh chóng chạy sang.