Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 64




Họp đạo diễn xong đi ra, Tân Y Dật mở điện thoại, thấy có mấy tin nhắn từ Địch Tiểu Na.



Địch Tiểu Na: “Chuyện hôm qua thực sự rất không đúng, mình xin lỗi QAQ”



Địch Tiểu Na: “Mình sai rồi, sau này mình sẽ không uống nhiều như thế nữa!”



Địch Tiểu Na: “Y Dật cậu nói gì đi, đừng không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn của mình như thế, mình sợ lắm QAQ”



Địch Tiểu Na: “Cậu để ý tới mình tí đi [khóc] [khóc] [khóc]”



Tân Y Dật nhìn điện thoại bật cười. Đoạn gọi điện cho Địch Tiểu Na.



Chưa đầy hai giây, cuộc gọi đã kết nối.



“Y Dật!” Đầu kia vọng tới giọng nói căng thẳng của Địch Tiểu Na, “Mình tưởng cậu không để ý mình nữa rồi!”



“Không phải.” Tân Y Dật an ủi, “Hôm qua đoàn phim nhiều việc ghê lắm, mình mới họp đạo diễn xong đi ra, vừa đọc tin nhắn của cậu.”



Địch Tiểu Na dè dặt hỏi: “Thế cậu còn giận mình không?”



Tân Y Dật im lặng hai giây, thở dài: “Cậu đấy, về sau uống ít ít lại đi. Đặc biệt là trước mặt người không thân thiết. Cậu làm vậy sẽ để lại cho người ta ấn tượng tệ cỡ nào chứ.”



Địch Tiểu Na cười méo xẹo: “Mình cũng hối hận lắm. Hôm qua mình dính hơi cồn, mới nãy nghe trợ lý nhắc chuyện hôm qua, mình đúng là… Chắc Đoàn Lăng Tinh phải coi mình là bị điên rồi đúng không?”



Hôm qua cô say bí tỉ chẳng biết gì, ngủ liền một mạch tận chiều nay mới tỉnh, đã gọi điện nhắn tin xin lỗi Tân Y Dật suốt từ chiều tới giờ.



Địch Tiểu Na hỏi, vẻ hổ thẹn: “Đoàn Lăng Tinh có nói gì không?”



“Không. Cậu yên tâm đi, anh ấy không phải người thích đâm bị thóc, chọc bị gạo, sẽ không nói chuyện của cậu ra ngoài đâu.”



“Ờ, thế đương nhiên là tốt nhất… Nhưng ý mình không phải vậy. Ý mình là, hôm qua mình lỡ quá chén rồi nói chuyện của cậu và anh ấy, hai người vẫn ổn chứ…”



“Vẫn ổn.” Tân Y Dật đáp, “Mình đã nói rõ ràng với anh ấy rồi, không sao cả.”



Địch Tiểu Na nhận ra vẻ thản nhiên từ giọng cô, lập tức thở phào: “Thế thì tốt. Nếu hại quan hệ hai người trở nên khó xử, mình sẽ thành tội nhân mất!”



Nhận được câu trả lời từ Tân Y Dật, hẳn nhiên Địch Tiểu Na đã bỏ được cục đá đè nặng trong lòng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ầy, mình mới coi bài weibo cậu đăng rồi. Thế ra cậu đã thành chuyện với nhóc cún con nhà mình rồi à? Mình còn tưởng cậu sẽ yêu đương kín tiếng thôi chứ, sao nhanh vậy đã lên weibo công khai rồi?”



“Vốn dĩ là định kín đáo,” Tân Y Dật than vãn ngọt ngào, “Nhưng cậu bạn nhỏ không thích yêu đương lén lút, chỉ đành công khai.”



“Má ơi!” Nghe giọng điệu cô lúc nhắc tới Hạ Lâm Tự lập tức biến đổi, Địch Tiểu Na nổi ngợp da gà: “Nghe cái giọng cậu kìa, trời đất hỡi, ngược FA quá đấy!”



Tân Y Dật cười hơ hớ.



Lúc này có người từ chỗ rẽ hành lang đi tới, thấy cô cầm điện thoại cười ngớ ngẩn, ngạc nhiên mãi. Cô vội lúng túng quay người đi.



Đợi tiếng bước chân đi xa, Tân Y Dật cũng nhanh chóng rảo bước về hướng lối đi, chợt nghe tiếng Địch Tiểu Na thở dài vọng từ loa: “Uầy, ngưỡng mộ cậu ghê. Cậu đã có cả tình yêu, sự nghiệp rồi, mình thì vẫn chẳng đâu vào đâu…”



“Đừng nóng vội, việc nên tới rồi sẽ tới.” Tân Y Dật an ủi, “Tuy có lẽ không thể được như cậu nghĩ, nhưng rồi sẽ có cả thôi.”







Nói chuyện với Địch Tiểu Na xong, Tân Y Dật về phòng, đã trông thấy Hạ Lâm Tự đang ôm điện thoại cười rợn cả tóc.



Bước chân Tân Y Dật vào phòng chợt dừng: “Cậu đang làm gì vậy?”



Hạ Lâm Tự nhăn nhíu mũi: “Chat với Tiểu Thuần Tử.”





“Tiểu Thuần Tử? Hai người nói cái gì?”



Hạ Lâm Tự đưa điện thoại sang, trưng ra cho Tân Y Dật nhìn.



Tân Y Dật đọc hết ghi chép trò chuyện của cả hai, phá lên cười.



Cô nhận ra cậu bạn nhỏ rất bất mãn với thái độ của Giả Thuần Thuần, dò hỏi: “Không thì, để tôi nói rõ với nó?”



“Không cần. Chị ấy không tin thì cứ việc không tin, đợi chúng ta rời đoàn phim về rồi, em sẽ công khai show ân ái! Em mở mắt chờ xem chị ấy sẽ phản ứng thế nào ==+”



Tân Y Dật: “…”



Cách báo thù trẻ con ghê…



Hạ Lâm Tự cất điện thoại, vươn dài tay, kéo Tân Y Dật vào lòng. Thoạt tiên cậu cọ mũi vào má cô, rồi môi mổ nhẹ mấy cái, thoáng chốc đã quẳng hết sầu não mới rồi lên chín tầng mây, lại trưng điệu cười vô tâm vô tư chỉ có ở mấy cậu trai trẻ.



“Đàn chị.” Cậu dụi chóp mũi vào cổ Tân Y Dật, giọng điệu nhũn mềm, “Weibo của chúng ta bị người nhà em thấy rồi, mọi người biết em quen bạn gái rồi, nói có dịp muốn gặp chị.”



— Thực ra việc này bố mẹ cậu đã biết từ khướt, chỉ do cậu lo làm Tân Y Dật sợ mới ngại mở lời thôi. Lần này coi như đã để cậu tìm được cơ hội.



Người Tân Y Dật cứng đờ: “Hả? Nhanh vậy đã gặp bố mẹ rồi?”



“Đàn chị yên tâm đi,” Hạ Lâm Tự vội cam đoan, “Bố mẹ em đều rất tốt, không làm khó chị đâu.”



Lời này, Tân Y Dật tin. Nếu bố mẹ không phải người rất đáng nể, đã không dạy được cậu con trai như Hạ Lâm Tự.



Dù vậy, đến cùng cô vẫn lớn hơn Hạ Lâm Tự 7 tuổi, bố mẹ cậu sẽ không để ý thật ư?



“Thực ra cũng không cần vội, giờ chúng ta còn phải quay phim, chí ít đợi rời đoàn phim hẵng tính chuyện gặp mặt.” Hạ Lâm Tự trấn an, “Cùng ăn bữa cơm, nói chuyện mấy câu là được rồi.”



Tân Y Dật không nhịn được hỏi: “Bố mẹ cậu có biết tôi lớn hơn cậu không?”



“Biết chứ ạ,” có thế Hạ Lâm Tự mới rõ nguyên nhân cô lo lắng, không khỏi cười: “Đàn chị cứ yên tâm, mẹ em cũng lớn hơn bố em năm tuổi, bố mẹ em chẳng thèm để ý mấy cái đấy đâu.”



Tân Y Dật thở phào: “Thế thì tốt…”



Hạ Lâm Tự lại nói: “Đàn chị, em còn chưa nói với chị là bố mẹ em làm nghề gì nhỉ?”



“Tôi biết rồi.” Tân Y Dật gõ nhẹ lên trán cậu, “Cậu quên lần đầu tôi thấy cậu, cậu đang lôi uy bố ra dọa người ta trước cổng trường rồi hả?”



Hạ Lâm Tự ngớ người, nhớ tới diễn xuất quá lố của mình hôm ấy, mặt tức thì đỏ au. Cậu vờ như bình tĩnh, chuyển chủ đề: “Thế chị biết bố mẹ em làm trong ngành gì không?”



“Biết, tôi có lên mạng tra rồi.” Hạ Phong là chủ tịch một doanh nghiệp trong tốp 100, Nhạc Mỹ Lăng cũng không thua kém, có nhiều công ty đứng tên, hai vợ chồng đều là danh nhân trêи thương trường.



Không phải Hạ Lâm Tự cố ý giấu gia thế, chỉ là trước giờ Tân Y Dật và Giả Thuần Thuần chưa từng hỏi tới, tất nhiên cậu không cần thiết chủ động nhắc chuyện này. Nếu Tân Y Dật đã hiểu rõ thông tin bố mẹ mình, Hạ Lâm Tự bèn lấy điện thoại ra, tìm một tấm hình đưa cho Tân Y Dật: “Đây là bố mẹ với em gái em. Em gái em đang du học bên Anh, học về thiết kế.”



Tân Y Dật nhận điện thoại của cậu. Trêи màn hình là một tấm hình chụp một nhà bốn người. Hạ Phong là người đàn ông thoạt trông rất nho nhã, nếu không biết thân phận của ông, dám có thể cho rằng ông là giáo sư đại học. Nhạc Mỹ Lăng nom rất thanh tú, không biết có phải hồi trẻ từng học khiêu vũ không mà dáng vóc cao thẳng có khí chất, trông cũng chẳng giống thương nhân mà như một nhà nghệ thuật. Chỉ xét ngoại hình, Hạ Lâm Tự khá giống bố mẹ, do vậy rất điển trai. Em gái cậu Nhạc Vọng Dương thì thiên hướng giống bố, là một cô gái mạnh mẽ hiên ngang.



Đúng là một gia đình được tạo hóa ưu ái.



Tân Y Dật thưởng thức nhan sắc của một nhà này xong, nhớ Hạ Lâm Tự mới nói em gái cậu học thiết kế, không khỏi lấy làm lạ: “Tính ra cậu học biên kịch, em gái cậu học thiết kế, sao chẳng liên quan gì tới công ty của nhà hết vậy? Bố mẹ cậu không lo không ai tiếp quản sự nghiệp của mình à? Hay là nếu phim cậu viết không nổi, thì buộc phải về nhà kế thừa gia nghiệp?”



Hạ Lâm Tự bật cười: “Đàn chị xem lắm phim truyền hình quá nhỉ?”



Tân Y Dật chớp chớp mắt. Không chỉ xem nhiều, cô còn viết nhiều nữa cơ.




Hạ Lâm Tự giơ ba ngón tay: “Trêи thực tế, trừ em với em gái em ra, bố mẹ em còn đứa con thứ ba nữa.”



“Hả?” Tân Y Dật ngớ người. Tức là có người khác kế thừa?



“Đứa con thứ ba là – sự nghiệp của họ. Công ty mà bố mẹ em bỏ mấy chục năm cực khổ xương máu tạo dựng, địa vị của nó trong lòng họ chẳng thấp hơn em với em gái. Nỡ mà để nó hủy hoại trong tay bọn em sao được? Vả lại cũng chả phải công ty gia đình, sau này chắc chắn sẽ kiếm người quản lý chuyên nghiệp tới tiếp quản.”



Có thế Tân Y Dật mới bừng hiểu. Cũng phải, nếu đời này cô có kịch bản mình bỏ mồ hôi xương máu ra mà chưa viết xong, so với việc ép đám con cháu không thạo việc hoàn thành nốt, cô thà tìm một đại văn hào viết tiếp hơn. Cách nghĩ của các doanh nhân hẳn cũng tương tự.



Cô không nhịn được bưng mặt Hạ Lâm Tự: “Tôi phát hiện bố mẹ cậu đúng là rất tiến bộ.”



“Chứ sao!”



Hạ Lâm Tự vòng quanh eo cô: “Đàn chị thì sao? Người nhà chị làm gì vậy? Chưa nghe chị nhắc bao giờ.”



Tân Y Dật nói: “Trước kia mẹ tôi là phóng viên, về sau chuyển nghề thành tác giả.”



“Hở?”



Tân Y Dật trông ánh mắt cậu là biết ngay cậu định nói gì, cười lắc đầu: “Mẹ tôi viết nhật ký lữ hành, không phải viết tiểu thuyết. Còn về bố, bố tôi là thợ nhϊế͙p͙ ảnh. Nên quanh năm suốt tháng cả hai đều cứ mãi đi khắp thế giới, tôi còn chẳng biết giờ họ đang ở nước nào.”



Hạ Lâm Tự để lộ ánh nhìn ao ước. Nghe thôi đã thấy là cách sống rất đáng ngưỡng mộ. Đợi sau này có thời gian, cậu cũng muốn du lịch vòng quanh thế giới với Tân Y Dật.



Giờ đã rất khuya, mà hiện tình cảm đã công khai, cũng không cần kiêng kỵ gì nữa. Cả hai lại nhắc thêm ít chuyện về người nhà, lên giường đi ngủ.







Tảng sáng hôm sau, Tân Y Dật bị chuông điện thoại gọi dậy.



Cô tưởng là chuông báo thức, không lập tức dậy ngay. Chẳng biết có phải do ngủ muộn quá hay không, cô cứ cảm thấy hôm nay buồn hơn hẳn mọi ngày.



Tiếng chuông reo một lúc, Hạ Lâm Tự cũng bị gọi dậy, lim dim cầm cái điện thoại đặt đầu giường lên xem, răng ríu cả vào nhau, rầm rì: “Đàn chị, là điện thoại của mẹ chị.”



Tân Y Dật nhận điện thoại, cố rướn mắt ra nhìn, tên người gọi tới đúng là “mẹ” thật. Lại nhìn thời gian bên trêи, chẳng ngờ mới có 4 rưỡi sáng, thảo nào cô thấy buồn ngủ tới vậy.



“A lô…” Cô rệu rã đặt điện thoại vào cạnh tai, mí mắt lại không nghe lời đổ sụp xuống.



Đầu kia điện thoại vọng tới tiếng nói nghẹn ngào: “Tiểu Dật, lúc chụp hình bố cô bất cẩn ngã từ trêи núi xuống, bác sĩ bảo xương cột sống bị gãy, có thể sẽ có nguy hiểm…”




Tân Y Dật đang buồn ngủ nên phản xạ chậm hẳn. Đợi khi ý thức được đầu kia nói gì, cô chợt tỉnh như sáo, ngồi bật dậy như con cá quẫy đuôi.



“Gãy xương cột sống?! Có nguy hiểm là thế nào? Là nguy hiểm tới tính mạng?”



“Có thể, có thể là…”



“Bố mẹ đang ở đâu?!”



“Ở Seattle…”



“Cụ thể bác sĩ nói thế nào? Đến cùng tình huống sao rồi?”



Hình như đầu kia đang rất hoảng loạn, cứ lắp ba lắp bắp kể không rõ nổi.



Tân Y Dật hít sâu hai hơi, bắt mình thật tỉnh táo: “Bố mẹ đang ở bệnh viện nào? Nói tên cụ thể cho con!”



Cuối cùng Hạ Lâm Tự đã bị tiếng động bên cạnh đánh thức, cũng dụi mắt ngồi dậy, bật đèn ngủ.




Cậu thấy cơ thể căng cứng của người bên cạnh, vô thức giang tay ôm cô: “Làm sao vậy? Có chuyện gì rồi ạ?”



Tân Y Dật đã cúp máy, vuốt mạnh mớ tóc rối: “Mẹ tôi nói bố tôi bị ngã gãy cột sống trong lúc chụp hình, giờ đang làm phẫu thuật.”



Hạ Lâm Tự sửng sốt: “Thế… Họ đang ở đâu?”



“Ở Mỹ.”



Tân Y Dật không tới mức quá hoảng loạn. Có thể vì sự việc xảy tới đột ngột, thêm nữa là cô chỉ nhận điện thoại từ bên kia trái đất, không tận mắt chứng kiến sự việc, cứ có cảm giác không chân thực.



Một cách tỉnh táo lạ thường, cô mở ứng dụng tìm kiếm chuyến bay từ Thâm Quyến tới Seattle, thấy chuyến bay sớm nhất là vào chiều hôm nay. Mà bình thường cô luôn có thói quen mang sẵn hộ chiếu, thẻ căn cước và bằng lái theo người.



“Chiều tôi bay sang Mỹ xem thử.” Tân Y Dật bắt đầu điền thông tin mua vé, “Bên đoàn phim tạm để cậu lo liệu.”



Hạ Lâm Tự cũng vô cùng bình tĩnh: “Được. Em đưa chị ra sân bay.”



Tân Y Dật nhanh chóng mua được vé, Hạ Lâm Tự cùng thu dọn hành lý giúp cô, bận bịu một hồi xong xuôi, mới tới 5 giờ rưỡi sáng.



Giờ này hẳn Tây Nhiễm đã dậy.



Tân Y Dật đi thẳng lên phòng Tây Nhiễm tìm.



Cô gõ cửa, cửa phòng nhanh chóng mở ra. Tây Nhiễm đã thay quần áo, đeo mắt kính, đang xem thông báo ghi hình hôm nay trong phòng.



“Cô Tân?” Tây Nhiễm ngạc nhiên, “Sớm thế này cô tìm tôi có việc hả?”



“Người nhà tôi gặp ít chuyện, tôi muốn xin nghỉ một thời gian. Công việc của biên kịch phần sau tạm thời cứ để Hạ Lâm Tự hoàn thành.”



Tây Nhiễm thấy cô có vẻ nghiêm túc, ngờ là không phải chuyện nhỏ gì. May mà hiện giờ Hạ Lâm Tự đã quen thuộc với công việc của đoàn phim, dù Tân Y Dật vắng mặt cậu vẫn có thể xử lý mọi việc đâu ra đấy.



Tây Nhiễm hỏi: “Thế bao giờ cô về?”



“Giờ không nói chắc được.”



“Được rồi. Thế cô tự sắp xếp, có việc gì nhớ liên hệ với bên này. Với cả cũng nên nói với sản xuất một tiếng đi nhé.”



“Tôi biết rồi.”



Dặn dò Tây Nhiễm xong, Tân Y Dật lập tức gọi điện cho Lục Dung Tuyết. Lục Dung Tuyết nghe nói bố Tân Y Dật gặp tai nạn cũng kinh hãi, đồng ý cho cô nghỉ ngay.



Thế là ăn qua loa bữa sáng cho xong, Hạ Lâm Tự liền đưa Tân Y Dật ra sân bay.



Suốt đường ngồi xe, cả hai chẳng ai nói gì. Hạ Lâm Tự vẫn luôn nắm tay Tân Y Dật.



Đến sân bay, Tân Y Dật check-in lấy vé lên máy bay, lập tức định qua cửa kiểm tra an ninh.



Hạ Lâm Tự ôm cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đàn chị, chị đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”



Trêи đường tới Tân Y Dật cứ như vô cảm, nhưng chẳng rõ duyên cớ làm sao mà khi dựa vào lòng Hạ Lâm Tự, nghe lời an ủi của cậu, bỗng cô cảm thấy sợ hãi và lo âu đang nhanh chóng bủa lan khắp tim phổi.



Cô giãy khỏi vòng ôm của Hạ Lâm Tự, vỗ vai cậu: “Lúc tôi không có mặt, nhất định phải để ý kịch bản đàng hoàng. Nếu bị ai bắt nạt, cứ việc gọi điện cho tôi.”



Nụ cười của Hạ Lâm Tự khiến người ta an lòng: “Dạ, em biết rồi.”



Tân Y Dật không dám ở lâu với cậu, sợ mình sẽ không kìm được mà bật khóc, bèn kiễng chân hôn khẽ lên mặt cậu, kế đó mau chóng quay người rảo bước tới cửa kiểm tra an ninh.