Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 66




Sau khi xác nhận Hạ Lâm Tự có năng lực một mình cáng đáng công việc, Tân Y Dật cũng yên tâm ở lại Mỹ với bố mẹ.



Hiềm nỗi hai vợ chồng già như keo sơn gắn bó, chẳng cần cô phải kè kè theo suốt ngày. Vả lại bản thân cô cũng là người không thể ngồi yên, bèn nhân cơ hội không phải lao lực vì chuyện lặt vặt trong đoàn phim để ở lại Mỹ viết tác phẩm mới.



Nói là tác phẩm mới, thực tế cũng đã có từ lâu. Kể từ khi còn học đại học cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho một tác phẩm phim với vai chính là phóng viên. Sở dĩ lựa chọn nghề phóng viên, nguyên nhân cốt yếu nhất do chịu ảnh hưởng từ mẹ đẻ.



Trước khi chuyển nghề làm tác giả Chu Dật Nhiên đã là phóng viên mấy chục năm, từ nhỏ Tân Y Dật đã đọc đủ loại tin tức báo chí mẹ viết, nghe mẹ kể những chuyện về những người mẹ từng phỏng vấn, từ đó mà nảy sinh hứng thú nồng nhiệt với nghề phóng viên này.



Chẳng thế phóng viên còn có cực nhiều những chuyện nghề lý thú, rất hợp để dựng thành phim khai thác nghề nghiệp. Toàn bộ những tư tưởng hàng đầu mà Tân Y Dật muốn biểu đạt, những nhân vật cô muốn khai thác nhất đều có thể đắp nặn trong câu chuyện này.



Bởi vì ý tưởng quá nhiều, kỳ vọng quá cao, đây cũng là tác phẩm Tân Y Dật bỏ nhiều tâm huyết nhất, đổ nhiều thời gian nhất kể từ khi chấp bút tới giờ. Đến thời điểm hiện tại cô đã góp nhặt được cơ số tư liệu đếm không xuể, đại cương đã chỉnh sửa cơ số lần.



Kể cả việc muốn trở thành nhà sản xuất, nguyên do của nó cũng vì muốn khiến thể hiện bộ phim này bằng cách thức cô mong muốn ở mức độ cao nhất có thể, chứ không phải bị ràng buộc quá nhiều bởi người khác.



Hiện giờ sang Mỹ, hiếm khi cô có cơ hội chung sống với mẹ trong thời gian dài, cũng định nhân cơ hội này túm lấy mẹ để tham khảo, cùng giúp cô hoàn thiện đại cương của tác phẩm.



Buổi tối sửa xong một phần đại cương thì bỗng nhận được điện thoại từ Lục Dung Tuyết, cô vội nhận máy.



“Chị Dung Tuyết?”



“Cưng à,” Lục Dung Tuyết quan tâm hỏi, “Nay chị mới nghe nói chuyện của bố em. Giờ tình hình bố em sao rồi?”



“Vẫn tạm ạ, gãy xương cột sống phải nằm tĩnh dưỡng vài tháng, nhưng bác sĩ nói nếu chăm tốt vẫn có thể khỏi hẳn.”



“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Lục Dung Tuyết thở ra, “Người có tuổi gãy xương vốn đã sợ lắm rồi, còn bị thương phần cột sống, lúc chị mới nghe tin này sợ muốn tắt thở luôn. Có thể khỏi được là tốt rồi.”



Không phải lúc nào Lục Dung Tuyết cũng túc trực trong đoàn phim, vài ngày sau mới biết tin không phải chuyện gì lạ. Nhưng Tân Y Dật không dám chắc liệu có phải chị ta tìm mình có việc, hiềm vì ngại lên tiếng nên mới mở đầu bằng lời quan tâm không.



Cô hỏi: “Đoàn phim vẫn thuận lợi chứ?”



Lục Dung Tuyết đáp ngay: “Tốt dữ lắm! Mấy nay chị không ở đoàn phim, hồi sáng mới nói chuyện điện thoại với giám sát trường quay, không vấn đề gì hết, mọi việc vẫn suôn sẻ, em yên tâm chăm bố là được rồi.”



Chị ta dừng một lát, nửa đùa nửa thật: “Nói chứ, Tiểu Hạ nhà em đúng là được lắm. Chị nghe bảo quan hệ của cậu chàng với mọi người trong đoàn phim đều rất tốt, rành giao tiếp, năng lực cũng giỏi, đầu óc lại nhanh nhẹn. Có cậu ấy, đoàn phim khỏi cần em cũng được.”



“Thật hay giả vậy? Cậu ấy có tốt như chị nói không?” Tân Y Dật nhận ra giọng điệu của mình rất giống Chu Dật Nhiên khi khoe khoang với những bác gái khác hồi cô còn nhỏ.





“Có chứ!” Lục Dung Tuyết thề thốt, “Chị nói em này, hai hôm trước đoàn phim mới gặp một sự cố. Em nhớ chúng ta có một cảnh quay ở trong miếu không? Ngôi chùa đã liên hệ hẹn trước không ngờ lại trở quẻ sát giờ! Nói là phải làm pháp sự gì đấy, kiên quyết không cho mượn cảnh quay phim. Đám người xuất gia đấy đúng là chẳng có tí tinh thần giữ tín gì hết!”



“Trêи dưới đoàn phim đều lo sốt vó, cảnh này mà không quay được thì lịch trình phía sau sẽ lỡ dở hết. May mà Tiểu Hạ nhà em suy nghĩ nhanh, nhớ một nhóm diễn viên quần chúng của đoàn phim trước đó từng làm hòa thượng, lập tức đi tìm họ, kết quả lại nhờ quan hệ này mà tìm gấp được chùa để quay thật. Nếu không có cậu ấy, rắc rối to rồi!”



Máy tính ngưng sử dụng thời gian dài đã tự động chuyển chế độ tiết kiệm điện, từ hình ảnh phản chiếu trêи màn hình đen, Tân Y Dật nhìn thấy khóe miệng mình đã toét gần tới mang tai.



Nghe người khác khen Hạ Lâm Tự, cô còn vui hơn cả khi họ khen mình.



Lục Dung Tuyết cất giọng ao ước: “Độ này công ty bọn chị cũng đang tuyển dụng trợ lý sản xuất, bốn năm người tới rồi mà ai nấy cứ trơ trơ ra, chuyện gì cũng phải cầm tay chỉ việc kĩ càng, dạy ba lần còn chưa học được, đúng thật là! Nếu năm nay có thể tuyển được trợ lý như Tiểu Hạ vậy, chị thề phải lên chùa thắp nhang tạ ơn.”



Bấy giờ Tân Y Dật không khiêm tốn nữa: “Thế chị cứ mơ đi, cỡ như cậu ấy á, làm gì dễ tìm như thế?”



“Này, em…!”



Ở Hạ Lâm Tự quả thật có rất nhiều đặc điểm nổi bật, cậu đủ thông minh, ứng biến nhanh nhạy, còn dám nghĩ dám làm, đây đã là điều phần đông người không làm được. Vả lại ở cậu còn có một kiểu năng lực hòa đồng, giúp cậu dễ được lòng người khác.



Sở dĩ Tân Y Dật chủ động xin đi theo đoàn phim, nguyên cũng vì hy vọng phát triển được mối quan hệ. Sau này cô muốn đích thân lo liệu kiểm soát dự án, tất phải có đủ quan hệ để thành lập đoàn phim. Nhưng thực tế về mặt tạo quan hệ này cô lại không so bằng Hạ Lâm Tự. Ngay khi phát hiện Hạ Lâm Tự chỉ dùng vài ngày ngắn ngủi để làm thân với tổ ánh sáng, chuyên chở, ghi âm, lập tức cô quyết đoán giao nhiệm vụ tạo dựng quan hệ cho cậu thực hiện.



Nói chuyện điện thoại với Lục Dung Tuyết xong, thời gian đã không còn sớm, Tân Y Dật bèn lên giường đi ngủ.



Ngủ một giấc tỉnh dậy, ở trong nước đang là tối khuya. Cô nhận được tin nhắn báo xong việc từ Hạ Lâm Tự, gọi video sang cho cậu.



“Đàn chị,” trông Hạ Lâm Tự có vẻ phụng phịu, “Chừng nào thì chị về nước vậy?”



“Sao thế hả? Đoàn phim có chuyện gì à?”



“Không có.” Hạ Lâm Tự ngóng mắt nhìn màn hình trông mong, “Nhưng em nhớ chị lắm.”



Tân Y Dật đã viết rất nhiều kịch bản yêu đương, những tình tiết đó đại đa số toàn do cô viết dựa trêи kỹ xảo và tưởng tượng. Trong một khoảnh khắc ấy, chợt cô cảm giác mình đã tìm được niềm tin để viết phim ngôn tình.



Hạ Lâm Tự nói xong lại cảm thấy dường như yêu cầu của mình không được hiểu chuyện lắm, vội chữa lời: “Nhưng mỗi ngày đều được gọi video với đàn chị em cũng thỏa mãn rồi. Đàn chị chăm sóc bố cho tốt nhé.”



Tân Y Dật không nói gì, gửi vào ống kính một nụ hôn gió.




Hạ Lâm Tự giơ tay chộp lấy, in cái bốp lên môi mình.



Tân Y Dật tự buồn nôn với hành động của mình, chà mạnh cánh tay.



Thế rồi cả hai nhìn màn hình bắt đầu cười ngơ ngốc.



Nụ hôn cách Thái Bình Dường, vẫn thiếu chút hơi ấm.



Cô cũng nhớ Hạ Lâm Tự rồi.







Xế chiều Tân Y Dật lại xách máy tính tới bệnh viện.



Lúc cô vào phòng bệnh, chẳng biết Chu Dật Nhiên với Tân Vanh đang nói chuyện gì buồn cười, một người cười ngả trước ngã sau, một thì nằm trêи giường miệng cười như hoa nở.



Tân Y Dật tò mò hỏi: “Bố mẹ đang nói gì vậy?”



Chu Dật Nhiên xua tay: “Nói chuyện bố mẹ hồi trẻ.”



Tân Vanh nối lời: “Lúc đấy con còn chưa sinh ra nữa.”




Tân Y Dật: “…”



Thôi được rồi, cô cũng quen rồi, hai vợ chồng mà gẫu chuyện thì còn khướt cô mới xen lời được, bèn ôm máy tính lủi vào một góc phòng bệnh làm việc.



Lúc gõ lúc nghỉ được hơn tiếng đồng hồ, Chu Dật Nhiên đứng dậy vào nhà vệ sinh, khi quay người thấy con gái ngồi nép vào một góc, ngạc nhiên: “Ớ, cô còn ở đây hả?”



Tân Y Dật: “…”



Cô là người vô hình đấy hở?



Hai phút sau, Chu Dật Nhiên đi vệ sinh quay về, thấy Tân Y Dật đã ngưng viết, một tay chống cằm, dáng điệu trầm ngâm suy tưởng.




Chu Dật Nhiên lấy làm lạ, hỏi: “Cô nghĩ gì thế?”



Tân Y Dật đáp: “Con đang nghĩ, hình như ở đây cũng chẳng cần con.”



Hai vợ chồng già bốn mắt nhìn nhau.



Tân Vanh không hiểu ý cô, thuận miệng nói: “Con về nghỉ đi, có mẹ con ở đây đủ rồi, bố không cần con ở đây.”



Lời này chẳng cần ông nói, Tân Y Dật đã nhận rõ từ lâu. Kể từ khi tới Mỹ, dường như trừ chi trả tiền viện phí cao ngất ngưởng, cô không còn tác dụng gì. Đất nước theo chủ nghĩa tư bản chỉ có điểm này là tốt, tuy dịch vụ hơi đắt tí nhưng miễn là có tiền, chẳng bao giờ phải lo phục vụ không tới chốn tới nơi. Đám y tá trong bệnh viện ai nấy tươi cười nhũn nhặn, như gió xuân mưa về.



Nguyên là cô định dốc lòng báo hiếu, nhưng hình như việc mình làm được cũng chỉ có bỏ tiền.



Cô cất giọng bàn chuyện: “Bố, mẹ, không thì, con về nước trước?”



Hai vợ chồng lại nhìn nhau.



“Được chứ,” Chu Dật Nhiên gật đầu, “Chẳng phải cô còn phải quay phim à? Mau về sớm đi.”



“Về đi về đi.” Tân Vanh nói, “Gửi lời hỏi thăm cậu bạn trai luôn nhé. Đợi bố mẹ về nước thì đi ăn bữa cơm.”



Tân Y Dật gập máy tính đứng dậy: “Thế sau khi con về, nếu bố mẹ gặp chuyện gì nhất định phải gọi điện báo con biết.”



“Có thể có chuyện gì được?” Tân Vanh cười khoe cơ bắp trêи cánh tay, lại vì làm căng vết thương mà nhăn răng toét miệng, “Đừng coi bố mẹ như cụ ông cụ bà già nua thế.”



Vốn Tân Y Dật định đốp lại mấy câu, nghĩ thế nào lại cười, thôi vậy.



Chỉ mong khi bằng tuổi bố mẹ, cô cũng có thể sống phóng khoáng như thế.



Lúc tới Mỹ cô mất năm phút đồng hồ để mua vé máy bay, lần này cũng chỉ mất năm phút để đặt vé về.



Về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Tân Y Dật tới bệnh viện dặn dò bố mẹ trước rồi kéo va li đi thẳng ra sân bay, lên chuyến bay về nước.