Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 71




Tân Y Dật tính mãi không ra kế, Giả Thuần Thuần cũng thở vắn than dài theo.



“Lão đại, chị định bỏ tiền túi ra quay thật hả?” Giả Thuần Thuần thổn thức, “Chút tiền xương máu cỏn con cay đắng kiếm được từ công ty làm phim, kết quả phải vét sạch bách để tự quay phim của mình. Cảm giác này sao giống đập hết tiền đào được từ đại gia cống cho bồ nhí thế!”



Tân Y Dật ngẫn ra hai giây, suýt thì cười phì: “Đừng nói chứ, kể cũng giông giống thật đấy.”



“Vốn dĩ là thế mà!”



“Uầy, nuôi bồ nhí khó quá đi.”



“Khó quá…”



Tình nhân nhí đích thực – Hạ Lâm Tự ngồi cạnh quắp cả miệng mồm. Ví von kiểu quái gì thế hả!



Bây giờ rầu rĩ cũng vô dụng, tiền lại chẳng rơi từ trêи trời xuống. Tân Y Dật quẫy mạnh đầu, bắt mình tạm thời không nghĩ nữa, trước mặt còn có việc quan trọng hơn – ngày mai, cô sẽ phải đi gặp mặt bố mẹ Hạ Lâm Tự.



Suốt năm nay không vùi đầu viết kịch bản thì cũng mải theo đoàn phim, đã rất lâu Tân Y Dật chưa mua quần áo mới, đầu tóc cũng hệt lùm cỏ dại mọc hoang. Vốn dĩ cô đã hẹn Hạ Lâm Tự chiều nay đi dạo phố, bèn về phòng sửa soạn sơ rồi cả hai cùng ra ngoài.



Vào trung tâm thương mại, Tân Y Dật chọn một bộ đồ theo kiểu chín chắn điềm đạm trước. Cô hỏi Hạ Lâm Tự: “Bộ này thế này?”



Hạ Lâm Tự ngắm nghía ra chiều nghiêm túc: “Đẹp, đàn chị mặc vào rất có thần thái!”



Tân Y Dật dòm trái ngó phải, lại cảm thấy già dặn quá, bèn chọn lại một cái váy cá tính hơn, thay vào xem thử, có chút dáng vẻ của sinh viên rồi.



Cô lại hỏi Hạ Lâm Tự: “Cái váy này được không?”



“Đẹp, nhìn rất trẻ trung.” Cặp mắt Hạ Lâm Tự dừng tại vòng eo mảnh mai bị bó chặt của cô vài giây, cười bảo, “Đàn chị mặc gì cũng đẹp hết.”



Tân Y Dật bực mình đập cậu: “Cậu nghiêm túc tí đi!”



Hạ Lâm Tự vô tội che lồng ngực chỗ bị đánh. Cậu không nghiêm túc hồi nào?



“Bố mẹ cậu thích kiểu thế nào? Tôi lại không biết, cậu mau chọn giúp tôi một bộ!”



“Mấy bộ trước đều khá ổn đấy. Em thích thì bố mẹ em cũng sẽ thích.”



Tân Y Dật lườm cậu.



“Được được được, em chọn là được.” Hạ Lâm Tự giơ tay đầu hàng. Tuy nói ấn tượng của bố mẹ cậu với con dâu tương lai chắc chắn không chỉ quyết định bởi một bộ quần áo, song giờ đây Tân Y Dật đang rất hồi hộp, phải cho cô một viên định tâm hoàn mới được.



Thế là Hạ Lâm Tự đảo một vòng cửa tiệm, cuối cùng chọn một chiếc váy liền màu lục thẫm đưa cho Tân Y Dật: “Cái này đi, chắc chắn bố mẹ em thích phong cách này!”



Tân Y Dật ngó nghiêng chiếc váy trong tay cậu. Đây là kiểu váy dài một màu trơn, cắt bó người, thiết kế khá nền nã, nhưng tiểu tiết thắt eo và dây buộc lại tăng thêm vẻ phóng khoáng, nom không được chính thức lắm.



Thế là cô nửa tin nửa ngờ nhận chiếc váy đi vào phòng thử đồ.



Mấy phút sau, Tân Y Dật đã thay váy xong đi ra, Hạ Lâm Tự đang bấm điện thoại bên ngoài ngước lên nhìn, mắt tức thì rực sáng: Lúc ở trêи mắc thì nhìn chẳng ra, không ngờ mặc lên người Tân Y Dật lại tôn dáng như thế! Hơn nữa màu xanh lục thẫm còn cực kỳ tôn da, làm nổi bật lên môi hồng răng trắng, đã có thể hình dung bằng “đẹp tới ngỡ ngàng”!



Tân Y Dật tự quay một vòng trong gương, cũng rất vừa lòng: “Mắt cậu được đấy!”



Hạ Lâm Tự nắm tay cô: “Đi, mua cái này!”





Thậm chí Tân Y Dật chẳng kịp thay váy lại, cứ thế bị cậu kéo đi thanh toán, mặc cái váy mới rời khỏi trung tâm.



Hai người ăn tối ở gần đó, Hạ Lâm Tự lại hộ tống Tân Y Dật đi salon tóc đổi kiểu tóc mới, khi đi ra sắc trời đã tối đen.



Lên xe về, Tân Y Dật vẫn mãi nghĩ chuyện ngày mai phải gặp mặt bố mẹ Hạ Lâm Tự, chợt nghe Hạ Lâm Tự nói gì đó bên cạnh, chỉ là vì thất thần nên cô chẳng nghe rõ.



Cô quay sang: “Cậu mới nói gì vậy?”



Sắc mặt Hạ Lâm Tự ửng lên dưới đèn đường soi chiếu: “Em nói là, tối nay tới chỗ em nhé.”



Độ này Tân Y Dật mải mê lo tìm bên đầu tư, cậu thì ngày ngày lo biên tập cắt phim, đã rất lâu họ chưa có thời gian ở riêng.



Cậu đợi một lát, không đợi được câu trả lời từ Tân Y Dật. Xe tới trước đèn đỏ, cậu dừng xe, ngoảnh sang nhìn, nhận ra Tân Y Dật đang chống cằm, tủm tỉm nhìn mình.



“… Gì mà nhìn em kiểu đấy?”




“Tôi phát hiện cậu dễ đỏ mặt ghê luôn.” Tân Y Dật thò tay chọc chọc má cậu, chế giễu, “Cậu bé xấu hổ.”



Đúng là cưng nhũn tim.



Hạ Lâm Tự: “…”



Cậu tức tối mài răng ken két: Được lắm, để tối nay xem rốt cuộc ai xấu hổ!







Tới chỗ ở của Hạ Lâm Tự, thời gian đã không còn sớm, với cả đã lăng xăng bên ngoài cả ngày, Hạ Lâm Tự bèn vào phòng tắm tắm rửa trước.



Trong lúc cậu tắm, Tân Y Dật trả lời một số tin nhắn về công việc. Một lát sau, cô nghe tiếng cửa phòng tắm mở, quay sang nhìn, Hạ Lâm Tự đã tắm xong đi ra.



Nửa người trêи cậu không mặc đồ, nửa người dưới xỏ cái quần soọc boxer rộng rãi. Dù không tới phòng gym tập tạ, cậu lại có thói quen chạy bộ rất nhiều năm, những múi cơ trêи người săn gọn, trơn mướt, hầu như không có thịt thừa.



Tân Y Dật nom mà mồm miệng rát khô, không nhịn được nuốt nước bọt.



Hạ Lâm Tự nhận ra ánh mắt cô đổi khác, rướn đôi mày, đi về phía cô.



Tân Y Dật đặt điện thoại xuống. Nhác ngửa đầu, hai tay Hạ Lâm Tự đã chống lên mặt bàn và lưng ghế, nhốt cô trong không gian nhỏ hẹp tạo từ hai tay cậu.



Tân Y Dật ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoảng trêи cơ thể cậu, nhìn tới da thịt trắng trong ửng hồng và cặp mắt ướt nước của cậu sau khi tắm, nhịp tim lại gia tốc dữ dội.



“Đàn chị.” Cậu cúi xuống, gọi cô sát vành tai, chất giọng cồm cộm sặc mùi cám dỗ.



Viền môi cậu tưởng như chạm tới vành tai cô, cái nhột nhạt lan vào sâu đáy lòng. Tân Y Dật bất giác siết chặt vạt áo.



Hạ Lâm Tự cứ kề sát cô như thế, hơi nóng phà ra nung bỏng tai cô, từ lúc nào khiến khắp mình mẩy cô dựng đứng da gà. Hình như Hạ Lâm Tự định hôn cô, lại chậm chạp không làm tới. Giây lát sau, cậu bỗng đứng dậy.



Cậu chớp chớp con mắt, điệu cười lộ rõ cái xảo trá sau khi giở trò đùa ác thành công: “Đàn chị, mặt chị đỏ rồi. Chị mới là cô bé xấu hổ.”



Tân Y Dật: “…”




Đệt mợ, tâm lý báo thù của ranh con này có thể mạnh bạo hơn nữa không!



Cô bực tức đẩy Hạ Lâm Tự ra, cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.



Hai mươi phút sau, Tân Y Dật tắm xong đi ra, vào phòng ngủ.



Hạ Lâm Tự đang ngồi trêи giường xem phần phim đã cắt nối, nghe tiếng ngẩng đầu.



Tân Y Dật không mang đồ ngủ, cậu đưa cô một cái áo phông sạch. Áo phông thùng thình tròng lên người cô chỉ vừa che quá ʍôиɠ, đôi chân thanh mảnh trắng dài bên dưới thì liếc sơ là trông hết tuốt.



Sắc mắt Hạ Lâm Tự thẫm đi, đặt máy tính lên tủ đầu giường, đứng dậy đi tới chỗ Tân Y Dật.



Cậu tới trước mặt Tân Y Dật, ánh mắt nhìn xoáy vào mặt cô chăm chú, trịnh trọng cất tiếng: “Đàn chị, chị đẹp lắm.”



Tân Y Dật cười hôn cậu.



Trước giờ người yêu bé nhỏ của cô chưa từng tiếc tình yêu và những lời ca ngợi. Từ khi chính thức yêu nhau, lòng tự tin của cô nhanh chóng bành trướng, đôi lúc thậm chí còn tự luyến tới độ soi gương hỏi “Gương kia ngự ở trêи tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta.”



Xưa nay cô chưa từng biết, hóa ra tình yêu lại khiến thế giới trở nên tốt đẹp tới vậy.



Ngay giây sau, cảm giác mất trọng lượng ồ ập tới khiến cô không kìm được kêu lên – Hạ Lâm Tự bế thốc cô lên đặt xuống giường, kế đó ép người rải những cái hôn hạ xuống.



Còn nhớ ở lần đầu tiên tiếp xúc da thịt, Hạ Lâm Tự vẫn khá ngây ngô vụng về, mọi động tác luôn thật e dè cẩn thận, sợ làm đau cô. Song chẳng lâu sau, một mặt lang sói trong cậu ngấp nghé trồi lên, bắt đầu biến thành dữ dội mà ngang ngược.



Vốn dĩ Tân Y Dật còn định giành lại chút quyền chủ động, lại nhanh chóng bị những cái hôn thân mật quấn riết của cậu đánh cho tan tác, nộp vũ khí đầu hàng.



Áo quần vương vãi trêи mặt đất từ lúc nào, ánh đèn trêи đỉnh đầu cứ dần chao đảo.



Ý thức cô khi tỉnh táo, lúc mụ mị.



Cơ thể chàng trai trẻ đẹp đẽ tới vậy, lời tình tứ của cậu mùi mẫn đến thế, cả linh hồn thể xác cô đều đầy ắp tới ứa tràn.




Khi tất thảy kết thúc, sắc trời đã tối đen chẳng biết giờ nào, Tân Y Dật cũng mệt rũ rượi, mắt nhắm nghiền lập tức ngủ say.



Thể lực của Hạ Lâm Tự lại tốt lạ thường, đến lúc này vẫn chưa thấy buồn ngủ, quyến luyến mổ lên gò má Tân Y Dật không nỡ thϊế͙p͙ đi.



“Đàn chị,” cậu vén lại mái tóc cô bung rối, khẽ giọng hỏi, “Chị quyết định tự quay “Kiến thế” rồi ạ?”



Tân Y Dật mệt tới độ não như chết máy, đáp một tiếng “ừ” không rõ chữ.



Hạ Lâm Tự gảy mấy sợi tóc rối bết trêи trán cô vì mồ hôi, trịnh trọng nói: “Vậy chúng ta cùng nhau quay nhé.”



Tân Y Dật lại ừ thêm tiếng nữa qua quýt. Thần ngủ đã vẫy tay với cô trong giấc mộng rồi.



“Em tính rồi, em có thể gom được năm mươi triệu, vậy thì không cần tiết giảm kinh phí chế tác quá. Nếu đã muốn quay, thế chúng ta phải quay cho ra trò.”



Cậu nói dứt lời, Tân Y Dật chẳng đáp gì cả, hình như đã ngủ say.



Hạ Lâm Tự thoáng tiếc nuối. Nguyên cậu còn tính bàn với Tân Y Dật về vụ này đàng hoàng, giờ xem ra chỉ đành để mai nói tiếp.




Định hôn lên môi Tân Y Dật thêm cái nữa rồi nữa, song mới cúi người xuống, Tân Y Dật bỗng mở bừng mắt làm cậu thót cả mình, suýt thì nhảy dựng.



“Cậu mới nói cái gì?!” Tân Y Dật tra hỏi từng chữ rành rọt.



“Ớ, chị chưa ngủ ạ…”



Đáng ra Tân Y Dật đã ngủ thật rồi, nhưng mơ màng thế nào tiêu hóa mấy lời của Hạ Lâm Tự xong, thần trí chợt bị kéo phắt khỏi mộng mị.



“Em nói là, em có tiền, chúng ta có thể tự quay phim.”



Tân Y Dật chống giường ngồi dậy: “Cậu lấy tiền từ đâu? Bố mẹ cậu cho?”



Hạ Lâm Tự giải thích: “Em với Dương Dương – tức là em gái em, tại vì bọn em đều không muốn vào công ty của nhà làm việc nên sau khi trưởng thành, bố mẹ có cho bọn em một số cổ phần. Nếu em bán cổ phần đi, thì có thể gom đủ tiền.”



“Cậu đã hỏi bố mẹ chưa? Họ đồng ý?!”



“Bố mẹ sẽ đồng ý thôi.” Hạ Lâm Tự đáp, “Bố mẹ em bảo rồi, số cổ phần đó là họ cho bọn em để bảo đảm sinh hoạt về sau, nếu không động tới, mỗi năm có thể nhận hoa hồng từ công ty, vậy sẽ không đến mức chết đói. Nhưng nếu bọn em chọn lấy tiền, bố mẹ em không phản đối, cũng sẽ không cho bọn em tài sản gì khác nữa. Cuộc sống là của riêng bọn em, phải dựa vào chính mình, bố mẹ em chỉ có thể giúp tới đó.”



Tân Y Dật: “…”



Đờ mờ, người có tiền nói chuyện nghe cũng khác hẳn, cổ phiếu mấy chục triệu tệ mà chỉ để bảo đảm cho con cái “không tới nỗi chết đói”! Có số tiền này, tới Thao Thiết cũng chẳng chết đói nổi có biết không!



… Nhưng đối với bố mẹ Hạ Lâm Tự, có lẽ đây đã là hành động giúp con cái độc lập tốt nhất họ làm được.



Xúc động về sự khác biệt giai cấp một hồi, Tân Y Dật hoàn hồn, kiên quyết từ chối: “Không được! Tôi không thể bắt cậu bỏ tiền để quay bộ phim này!”



“Tại sao?” Hạ Lâm Tự không hiểu.



“Không được chính là không được.”



“Nhưng phải có lý do chứ? Tiền của em cũng là tiền của chị mà.”



Cảm xúc của Tân Y Dật rất phức tạp. Lời này nghe thì rất bùi tai, hiềm nỗi…



“Cậu là con trai ngốc nhà địa chủ đấy à? Cậu không sợ tôi là một ả tồi tệ, lừa tiền của cậu?”



Hạ Lâm Tự nhíu mày, nghiêm mặt nhìn cô: “Đừng có nói như thế. Em không thích nghe.”



Ánh mắt trong sạch không gì bằng của cậu làm tim Tân Y Dật nhoi nhói, vô thức lẩn tránh ánh mắt cậu, trong dạ trào lên cơn cấm cảu khó nói rõ.



“Trời ạ!” Cô bật thốt, “Tình cảm là tình cảm, tiền là tiền, đừng làm nó phức tạp lên quá. Cậu làm như vậy, nhỡ sau này chúng ta chia tay rồi thì làm sao? Rồi có còn quay phim nữa không đây?”



Hạ Lâm Tự thảng thốt, cặp mắt chợt chuyển tối thẫm, tức quá lại cười.



Chia, tay, rồi, thì, làm, sao?



Hay lắm, cậu coi như đã được kiến thức cái gì gọi là xong việc kéo quần là trở mặt không quen biết!