Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Chương 28: Chuyến Xe Buýt Định Mệnh




Thời gian dần trôi đi, ba tháng nghỉ hè cứ như vậy mà kết thúc trong sự tiếc nuối của tất cả các bạn học sinh.

Những tháng ngày vui chơi xả láng đã dần lui lại về sau, mọi người ai ai cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần để trở về đúng tác phong học sinh của mình.

Lúc này, tôi đang ngồi cạnh Lê Bảo ở hành lang trước cửa nhà cậu ấy. Hai đứa chúng tôi lôi ghế ra ngồi trước cửa, cùng nhau nhìn về phía nhà hàng xóm ở tầng 1 đang vô cùng náo nhiệt.

"Cuối cùng thì nhà ông Trường cũng được giải thoát rồi." Tôi dựa vào lan can nhìn xuống dưới sau đó lắc đầu cười khổ nói.

"Hai búp măng non ấy đi một cái khu nhà bình yên hẳn, lúc còn ở đây hai đứa nó không báo ông bà nó thì cũng báo hàng xóm trong khu." nói đến đây Lê Bảo tặc lưỡi một tiếng, xong rồi quay sang khều khều tôi nói: "Ê Dương, cho tớ mượn kính?"

"Làm gì thế?"

Mặc dù hơi không vui vì nếu bỏ kính ra mọi thứ trước mắt tôi sẽ mờ tịt nhưng tôi vẫn cho cậu ấy mượn.

Lê Bảo cẩn thận cầm lấy kính của tôi đeo lên, vừa đeo chưa được năm giây cậu liền bỏ ra rồi đưa tay dụi dụi mắt.

"Thấy chưa? Cậu không đeo được kính của tớ đâu"

Không cận hay là độ cận thấp hơn kính khi đeo vào sẽ bị hoa mắt.

Hai đứa chúng tôi ngồi với nhau thêm một lúc nữa xong rồi cũng ai về nhà nấy.

Tôi chậm rãi trở về nhà, lòng vẫn còn vương vấn chút gì đó khó tả. Trên con đường quen thuộc dẫn về nhà, ánh nắng cuối chiều rực rỡ trải dài trên mặt sân. Những tia sáng len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống, hắt lên những bóng cây đung đưa theo nhịp gió dịu. Không khí buổi chiều như lắng đọng, mang theo chút hơi thở của mùa hè, ấm áp nhưng không oi bức.

Dừng chân trước cửa nhà, đưa mắt nhìn những vệt nắng vàng rực phủ lên từng mảng tường cũ kỹ. Mỗi góc nhỏ của khu nhà này đều mang theo một chút kỷ niệm. Từ những buổi chiều tôi vô tư chơi với chú cún của nhà hàng xóm hay đến những ngày bản thân ngồi một mình lặng lẽ nhìn nắng tắt dần sau dãy nhà phía xa.

Nắng vàng buông nhẹ, như thể muốn ôm trọn cả không gian, khiến khung cảnh trở nên yên bình đến lạ. Một cơn gió thoảng qua, làm những chiếc lá rụng trên sân khẽ xào xạc. Tôi khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật dài, để cảm nhận từng chút yên ả cuối ngày này.

Buổi tối hôm đó, ánh đèn vàng ấm áp từ phòng bếp chiếu rọi cả căn nhà nhỏ. Tôi và bố ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn quen thuộc, hai bát cơm nghi ngút khói đặt trước mặt, cùng với vài món ăn đơn giản nhưng ngon miệng.

"Món cá kho hồm nay ngon quá, lâu rồi con chưa thấy bố làm" Tôi vừa nói vừa gắp miếng cá kho trên đĩa về bát, sau đó cẩn thận nhặt xương ra một góc rồi mới ăn.

Bố nghe tôi nói vậy liền cười khà khà, ánh mắt đầy tự hào: "Đúng rồi, may là không lụt nghề đấy."

Hai bố con trò chuyện vui vẻ, không khí ấm áp lan tỏa khắp phòng. Tiếng cười nói vang lên xua tan mọi tĩnh lặng, khiến cho buổi tối hôm nay trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

Thế nhưng, giữa lúc không khí ấy đang dần lên cao, một khoảng lặng thoáng qua trong tâm trí tôi, khiến chính tôi lại chợt nhớ đến lần mình nằm viện.

Hơn một tháng trước, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, tôi không thấy bố đến thăm. Tôi hỏi Lê Bảo rằng có thấy bố tôi không? Cậu ấy liền thở dài rồi kể mọi chuyện cho tôi nghe.

Cậu ấy kể: "Sau khi Dương được đưa đến bệnh viện, cảnh sát cũng đưa bố Dương đi để điều tra lấy lời khai. Theo luật thì khả năng cao là bố Dương sẽ bị phạt hành chính, cũng tùy thuộc theo mức độ nghiêm trọng của sự việc..." nói đến đây cậu ấy lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt tôi rồi cũng chẳng nói gì thêm nữa vì cậu ấy đoán chắc rằng tôi đã hiểu và chẳng muốn nghe thêm.

Mấy ngày nằm viện tôi luôn trong tình trạng lo lắng bất an, lúc nào cũng ngóng ra cửa chờ bố đến, nhưng mà càng chờ càng tuyệt vọng. May là lúc nào cũng có Lê Bảo túc trực bên cạnh, thi thoảng chị Lan cũng đến thăm nên cũng bớt cô đơn hơn phần nào.

Trước ngày xuất viện cuối cùng bố cũng đến gặp tôi. Hôm đó, cả căn phòng bệnh hơi ồn ào do những bệnh nhân khác ở giường bên làm ồn. Bố ngồi ở ghế cạnh giường, đôi mắt ông ấy trầm buồn nhưng dịu dàng nhìn tôi. Cả hai đều im lặng, không ai nói gì. Cái không khí khi đó ngột ngạt đến đáng sợ, có lẽ là sau những chuyện đã xảy ra tình cảm bố con có chút sứt mẻ.

Có lẽ không chịu được không khí lúng túng thế này, cuối cùng bố cũng lên tiếng.

"Dương à, bố xin lỗi... vì tất cả" Giọng ông nghẹn ngào, đôi mắt ông ẩn chứa bao nhiêu nỗi buồn: "Bố đã làm con tổn thương... Chỉ tại bố mù quáng... Bố xin lỗi con."

Tôi nhìn bố, đôi môi khẽ mím lại. Cả hai bố con đã trải qua quá nhiều chuyện không vui, nên từ bao giờ khoảng cách trong suốt những năm qua đã kéo dài đến mức chính bản thân cũng chẳng nhận ra. Lúc nào tôi cũng cho rằng, tình cảm hai bố con rất tốt, mà thực chất là rất tốt trong ngoặc kép.

Hoá ra cái rất tốt ấy từ lâu đã mất rồi, từ trước đến giờ hai bố con đối xử với nhau chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng.



Giờ đây, khi ngồi trong phòng bệnh này, tôi mới hiểu rằng mấy năm qua bố cũng đã phải chịu đựng rất nhiều chuyện khổ tâm.

"Con cũng có chỗ không đúng..." Tôi có chút ngập ngừng đáp lại, giọng nhỏ nhưng chân thành: "Con đã quá trẻ con, con không hiểu bố. Tất cả là tại con, lẽ ra con nên hiểu chuyện hơn."

Tôi vừa nói xong bố liền nắm lấy tay tôi, giọng nói ẩn chứa trong đó là sự hoảng loạn: "Đừng... Con đừng nên nghĩ vậy... là tại bố, bố không cho con một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn. Tại bố mà con phải ép bản thân thành ra như bây giờ.... Là tại bố, tất cả là tại bố. Bố xin lỗi con nhiều lắm"

Tôi không đáp lại chỉ im lặng nhìn ông ấy đang khóc nức nở nắm lấy bàn tay đẩy vết băng cá nhân của mình.

Từng giọt nước mắt đã lăn dài trên má, mũi cũng nghẹn lại muốn nói chuyện nhưng cuối cùng những lời muốn nói ra đều đã nghẹn lại trong lòng.

Vào ngày hôm đó tôi ôm lấy bố khóc rất lâu như muốn xả đi mọi uất ức đã dồn nén sâu trong thâm tâm này. Và cuối cùng thì... Tôi đã tâm sự với bố về những chuyện bản thân đã để trong lòng suốt từ bé đến giờ.

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, hai bố con ngồi trò chuyện cùng nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ. Bầu không khí vẫn ấm áp, vui tươi như vậy.

"Bố, mai con lên trường rồi." Tôi ngồi chống cắm, đôi mắt thoáng buồn: "Không biết năm nay thế nào nữa."

Kha nang la toi van se hoc cai lop nam ngoai va van se chiu dung canh bi tay chay.

Bố ngước lên nhìn tôi, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng: "'Có cần đổi lớp không con? Để như vậy thì sao mà được"

Tôi cười nhạt không đáp lại. Thật ra tôi đã kể cho bố nghe về hoàn cảnh éo le tôi gặp ở trường rồi, nghe kể xong bố tôi rất tức giận liền muốn lên trường làm đơn chuyển lớp cho tôi.

Thấy bố như vậy tôi liền lắc đầu nói: "Việc chuyển lớp không phải muốn làm là làm luôn được đâu ạ, dù cho con có sang lớp khác những người ở lớp cũ sẽ rêu rao chuyện của con với người lớp mới, khi ấy mọi thứ sẽ đi xa hơn."

Nhìn gương mặt lộ rõ vẻ bất lực khi đó của bố, tôi mới thấu câu "Lực bất tòng tâm" nghĩa như thế nào. Kiểu như dù rất muốn nhưng mà chẳng thể làm gì được.

Có lẽ bố sẽ nghĩ đến việc chuyển tôi sang trường khác, nhưng mà chỉ vì nhà tôi quá nghèo.

Ngôi trường tôi đang học có học phí rẻ nhất trong huyện đang sống, nếu như chuyển sang trường khác, chỉ sợ là hai bố con sống không nổi.

"Với lại, ở lớp đó con không cô đơn đâu ạ. Có Lê Bảo làm bạn đồng hành với con mà." Tôi nhớ là lúc đó tôi đã nói vậy để bố yên tâm.

Sáng hôm sau khi ánh bình minh dần ló dạng, tôi hí hửng đứng trước gương chỉnh lại cổ áo đồng phục trắng.

Loay hoay một hồi cuối cùng tôi nhìn gương rồi nở nụ cười vui vẻ.

Chuẩn bị xong đồ dùng cần mang theo tôi lập tức đeo cặp lên rồi đi nhanh ra khỏi nhà, trước khi đi vẫn gọi:

"Chào bố con đi học."

"Đi cần thận nha con."

"Vâng"

Tạm biệt bố rời khỏi nhà, tôi phát hiện thời tiết hồm nay rất đẹp. Không khí trong lành thoáng mát do đêm hôm trước có cơn mưa khá lớn. Từng tia nắng sớm chiếu vào từng tán lá xanh non tạo nên những tia sáng lấp lánh khiến người nhìn phải mê mần, say đắm.

Một năm trước, tôi không nhớ là bản thân đã có tâm trạng như thế nào? Tôi dám chắc rằng tôi sẽ không thoải mái ngắm cây ngắm hoa như bây giờ

Bước xuống cầu thang, đập vào mắt tôi là dáng người cao lớn quen thuộc đang đứng dựa vào tường nghe điện thoại. Lê Bảo mặc chiếc áo đồng phục trắng, mái tóc hơi rối vì gió, trên khuôn mặt vẫn không giấu được vẻ chán nản.

Tôi đứng im ở trên bậc cầu thang nhìn cậu ấy đang nói chuyện. Tay cậu giữ điện thoại áp vào tai, giọng không giấu được vẻ khó chịu.



"Rồi rồi, mày khóc lóc cái gì?"

Dù đang đứng cách cậu ấy một khoảng tầm hai ba mét, nhưng đầu dây bên kia nói gì tôi vẫn nghe rõ. Cậu ấy có bật loa ngoài.

"Đm! Thằng Tuấn Anh bỏ tao rồi, nó về quê học, bỏ tao bơ vơ một mình ở đây."

Lê Bảo thở dài, day day trán. Rõ ràng là cậu không có kiên nhẫn cho mấy chuyện này, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu bình tĩnh: "Kể đầu đuôi xem nào."

Đầu dây bên kia như vừa tìm được đồng minh liền xả hết mọi bực tức, cay cú: "Thằng chó đó, Nó đăng ảnh đang ở một nơi lạ hoắc! Đã thế trong ảnh còn thấp thoáng bóng dáng con gái nữa chứ? Tao hỏi nó thì nó bảo là chuyển trường về quê ngoại rồi. Đm, thảo nào lúc đi du lịch nó hào phóng bao trọn gói hai đứa mình, hóa ra..."

Lê Bảo nghe cũng thấy có chút khó hiểu, giọng nói hơi thốt lên: "Chờ chút... con gái? Trong ảnh của nó á?"

Hả? Cậu Tuấn Anh đó có bạn gái rồi ư? Trước đây tôi tưởng cậu ấy thích bạn Quốc Bảo.

"Ừ! Còn thấp thoáng rõ ràng luôn, tao không thể nào nhìn nhầm được. Chắc chắn là có chuyện mờ ám."

Tôi thấy Lê Bảo đăm chiêu vài giây, rồi đáp lại bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Nó chuyển về quê thì kệ nó đi.

Mày lo cho nó làm gì, thiếu mỗi nó là mày chết chắc?"

"Đâu phải... tao chỉ không ngờ thôi. Thằng này tẩm ngẩm tầm ngầm mà chơi cú này nhanh gọn thật." Bên kia cười khổ đáp.

Lê Bảo lắc đầu, giọng cười cợt: "Mày sợ đếch gì cô đơn? Cô người yêu của mày đâu? Nhiều lần trước, lúc nào thằng Tuấn Anh rủ đi chơi mày cũng xin khất, đòi đi chơi với bạn gái cơ mà. Sao nay lại tìm nó?"

Bên kia cụt lủn đáp: "Đá rồi."

Hả?

Lê Bảo chớp mắt, giọng có phần ngạc nhiên nhưng vẫn giữ điệu cười nhạo: "Đứa thứ chín?"

"Ờ"

Cậu ấy im lặng một lúc, rồi khẽ cười khẩy, giọng trêu đùa: "Hay mày đổi sang yêu con trai đi. Biết đâu đổi vận, không phải ăn quả đắng nữa.”

"Mày bị điên à?! Tao không thích đâu đấy!!!" Đầu dây bên kia hốt hoảng hét lên.

"Rồi rồi, tao phải đi học đây. Gọi sau nhé." Lê Bảo nhún vai, giữ nguyên giọng đùa cợt, xong liền cúp máy cái rụp.

Vừa đút điện thoại vào túi, cậu ấy liền nhìn về phía tôi đang ngồi trên bậc cầu thang hồng chuyện. Ánh mắt cậu ấy hiện lên tia bất mãn khó giấu mà vẫn phì cười gọi:

"Dương hóng đủ chưa?"

Không biết từ lúc nào, mà tôi từ đứng chờ chuyển sang ngồi hẳn xuống để chờ cậu và bạn nói chuyện. Rồi cứ vậy từ ngồi chờ chuyển qua hóng chuyện luôn.

"Vừa đủ" Tôi đứng dậy cười khì bước đến chỗ cậu.

"Ây, mới sáng sớm." Cậu ấy day day trán có vẻ là rất bất lực vì bị người khác nhì nhèo ồn ào vào sáng sớm.

Hai đứa chúng tôi cùng đi ra trạm xe buýt quen thuộc, trong lúc chờ xe Lê Bảo đã đi mua cho mỗi đứa hai cái bánh bao để cùng ngồi chờ xe ăn.

Ngày này năm ngoái là lần đầu tiên hai đứa tôi gặp nhau trên chiếc xe buýt mang số AA. Định mệnh bắt đầu từ khoảnh khắc mà cậu ấy đặt chân lên xe buýt và bước đến đứng phía sau tôi.

Có lúc tôi đã nghĩ, nếu như ngày đó tôi mà lên chuyến xe này sớm hoặc muộn hơn một chút, thì chúng tôi vẫn sẽ gặp nhau chỉ là hoàn cảnh khác thôi.