Chưa cảm động được lâu, chớp mắt cái Giang Điềm đã bắt đầu thấy hối hận, cô gật đầu đồng ý, đúng lúc cho người không biết xấu hổ nào đó một cái lý do chính đáng.
Giang Điềm khó chịu muốn chết, “Được rồi… Hu hu hu đừng làm nữa… Dừng lại dừng lại đi…”
Lúc này bình thường đáng ra đã phải kết thúc, Lục Minh Chu hôm nay cũng không biết như nào, hưng phấn nhiều khỏi bàn, đè trên người cô không chịu xuống, Giang Điềm bị lăn lộn vô lực, vòng eo cũng sắp bị chặt đứt, “Hu hu hu… Không gả nữa không gả nữa, anh cút xuống cho em hu hu hu.”
Lục Minh Chu híp mắt nhìn người dưới thân, cô gái khóc phát cáu, ánh đèn vàng đầu giường hắt xuống hai má ửng đỏ, khóe mắt mềm mại lại quyến rũ, đôi mắt như khói như nước, xinh đẹp thành một dòng nước ùa vào trong trái tim mềm mại của Lục Minh Chu cuộc đời này.
Anh thật sự đau lòng, kết thúc qua loa, xoay người bế Giang Điềm lên, cẩn thận ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, thay cô thuận hô hấp, lại đau lòng ghé tới gần hôn khóe mắt đẫm lệ của cô gái.
Giang Điềm ghé vào trên người Lục Minh Chu, tứ chi bủn rủn vô lực rất khó chịu, khoảng rất lâu sau mới hơi dịu lại, cô bị bắt nạt nên có chút nóng tình, dùng sức lực toàn thân mới miễn cưỡng cho Lục Minh Chu một cái tát mềm như bông.
Lục Minh Chu cam tâm tình nguyện ăn một cái bạt tai, anh nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Giang Điềm, đan năm đầu ngón tay với cô, Giang Điềm không rút được tay về, đành uể oải lườm anh một cái, “Khốn nạn! Anh chỉ biết bắt nạt em, chỉ biết bắt nạt em… Em không gả cho anh nữa!”
Giọng cô nghe khàn khàn, lại mang theo tiếng nức nở, không có chút khí thế nào.
Trên mặt Lục Minh Chu tỏ vẻ bình tĩnh, mang theo vài phần tình yêu cùng vẻ thảnh thơi lười biếng, thấy thế, anh rầu rĩ cười, tiếng cười không bọc nổi sự gợi cảm, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nói: “Quá muộn rồi, em á, đời này xem như bỏ, chạy không thoát đâu.”
Giang Điềm nghe đến phát tức, cô miễn cưỡng ngồi dậy ngẩng đầu nhìn về phía người khởi xướng, thấy Lục Minh Chu vẻ mặt thỏa mãn nhìn mình, khóe mắt đuôi mày đều mang tinh thần sảng khoái, Giang Điềm càng thêm tức giận, cô thò lại gần cằm người nào đó hung hăng cắn một cái xả giận. Lục Minh Chu đột nhiên ăn đau, anh híp mắt nhìn cô một cách nguy hiểm lại mờ ám, Giang Điềm kiên quyết không cúi đầu trước thế lực ác, cô tức giận nói: “Anh về nhanh đi, ban ngày em đã mệt quá sức, buổi tối lại còn phải hầu anh, phiền chết mất!”
Nói xong, cô lăn từ trên người Lục Minh Chu xuống, bọc chăn thở phì phò trốn đến mép giường.
Lục Minh Chu nghe xong cũng không giận, cánh tay duỗi ra, vớt cô gái đã lăn xa trở về, ôm vào trong lòng.
Giang Điềm hơi ngượng ngùng, cánh tay Lục Minh Chu trên eo cô không có chút ý định buông tay, Giang Điềm cũng dứt khoát không náo loạn nữa, nhắm mắt ngủ.
Tâm tình Lục Minh Chu lại vui sướng hiếm có, bình thường Giang Điềm đều rất dễ nói chuyện, chọc giận cũng có chút nóng tính, giống như cô mèo xù móng giương nanh múa vuốt, nhưng sẽ không quá đáng, chỉ cần nguyện ý dỗ dành, cô sẽ lại ngoan ngoãn cho vuốt lông, vào trong mắt Lục Minh Chu, anh chỉ cảm thấy mọi thứ đều đáng yêu.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo vòng eo cô gái, sau đó cúi đầu, cụng giữa trán hơi mướt mồ hôi của Giang Điềm, trầm trầm gọi cô gái nhỏ trong lòng: “Bà Lục ——”
Giang Điềm thật sự mệt, hai mắt vẫn nhắm không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Làm sao!”
Chóp mũi Lục Minh Chu cọ cọ mũi nhỏ của Giang Điềm, nhẹ nhàng thở về phía mặt cô, khao khát mà nói: “Chờ em chuẩn bị tốt, chúng ta có một đứa nhỏ được không?”
Giang Điềm cũng lười trừng mắt nhìn anh, cô ở trong ổ chăn đá tên khốn trước mặt, tức giận nói: “Không tốt, em vẫn còn nhỏ! Anh muốn phát điên như vậy không?”
Lục Minh Chu ăn mấy phát đạp, cũng cảm thấy tủi thân, “Anh cũng không bảo hiện tại, đã nói chờ em đồng ý mà, hơn nữa sang năm anh cũng đã ba mươi rồi!”
Giang Điềm vén chăn lên liếc anh, chớp mắt vô tội nhìn anh, chợt tiếc nuối nói: “Thôi được, là em nhìn nhầm, không nên tìm một ông già như vậy!”
Lục Minh Chu: “…”
Lục Minh Chu thấy buồn bực, nhưng cố tình không tìm ra tật xấu gì, chỉ có thể đáng thương vô cùng mà nhìn Giang Điềm. Giang Điềm thấy Lục Minh Chu ăn vạ, sự buồn bực vừa rồi của cô ngược lại biến mất trong nháy mắt, thậm chí còn cực kỳ không tốt bụng bỏ đá xuống giếng, “Chú à, em phát hiện ra chú có nếp nhăn kìa.”
Ngực Lục Minh Chu lại trúng một đao, anh nhìn cô gái trong ngực đang cười xấu xa, nhất thời dở khóc dở cười, đảo mắt cái lại cầm dao nổi dậy, “Thân thể chú đây rất tốt, nhưng còn em thì ——”
Anh thầm thở dài, cười ám muội, “Không chịu được mấy lần, lần nào cũng khóc, không tiến bộ lên chút nào.”
Giang Điềm: “…”
Để nói về năng lực vô liêm sỉ, cô tuyệt đối không phải đối thủ của Lục Minh Chu, Giang Điềm sáng suốt lựa chọn ngậm miệng, Lục Minh Chu cũng thu lại vẻ cười đùa, ánh mắt sâu thẳm nhìn Giang Điềm, giọng nói dịu đi, “Đến về sau, chúng ta có con, anh sẽ làm tấm gương cho con trai.” Anh nhéo mũi Giang Điềm, “Anh á, có trách nhiệm rất to lớn, phải chăm sóc cho hai đứa trẻ trong nhà, một lớn một nhỏ.”
Ngón tay Giang Điềm xoay tròn trên ngực Lục Minh Chu, “Tại sao lại là con trai?” Cô ngạc nhiên, “Lục tổng, anh thế mà trọng nam khinh nữ!”
Cô vừa dứt lời, Lục Minh Chu như trừng phạt véo nhẹ một cái trên eo Giang Điềm, anh bất đắc dĩ nói, “Em lại đổ oan cho anh rồi.”
Giang Điềm né tay anh, “Chứ không thì sao?”
Lục Minh Chu không trả lời ngay, Giang Điềm cũng không thúc giục, yên lặng chờ đợi, không đến một hồi, lại bị cơn buồn ngủ đánh úp, cô lẩm bẩm, “Ngủ ngon…”
Lục Minh Chu khẽ “Ừm” một tiếng, Giang Điềm theo bản năng dựa sát vào lòng anh hơn chút, chôn đầu vào ngực người đàn ông, dần không có động tĩnh.
Lục Minh Chu vươn tay tắt đèn đầu giường, cẩn thận kéo lại chăn, lần nữa ôm Giang Điềm vào trong lòng, dịu dàng đặt tại vị trí ngực.
Trong màn đêm, anh cúi đầu hôn mái tóc mềm mại của cô gái, rất rất lâu sau mới trầm giọng nói: “Con trai có thể bảo vệ mẹ, Giang Điềm, có thể thêm một người yêu em, đó cũng là vinh hạnh của anh.”
Nhưng ấy mà, cuối cùng cũng không được như mong muốn của anh.
Không lâu về sau, Giang Điềm của anh sinh cho anh một bé gái, đôi mắt giống anh, gương mặt lại giống cô. Vào một ngày xuân bình thường, anh chào đón một nhà ba người mà anh vẫn hằng mong ước.
***
Ngày tháng Giang Điềm thi đấu ở thủ đô, Lục Minh Chu thường xuyên qua lại hai nơi, trong thời gian làm việc không đi được, đến cuối tuần liền bay đến, ở hai ngày, đến rạng sáng lại bay về, sau một khoảng thời gian lăn lộn, rõ ràng trông gầy đi một vòng.
Giang Điềm thấy áy náy, liền càng ngày càng mềm lòng với Lục Minh Chu, trừ việc ngoan ngoãn phục tùng trên giường, cô cũng ngầm thay anh làm công tác tư tưởng cho Giang Ninh Minh.
Lại một cuối tuần thông thường.
Lục Minh Chu ngây người ôm điện thoại, kích động khoe với cô: “Vợ ơi! Chú vừa mới thêm WeChat của anh này!”
Giang Điềm chỉ phối hợp xoa xoa đầu người nào đó, không hề nhắc đến chuyện cô đã phải khuyên bảo tận tình hơn nửa tháng nay.
Không ngờ Lục Minh Chu có voi đòi tiên ôm cô lắc trái phải, kích động xoay vòng vòng, “Về nhà trộm sổ hộ khẩu đi, bị bắt được cũng không sợ.”
Giang Điềm hiếu kỳ, “Sao lại không sợ?”
Lục Minh Chu thề son sắt, “Cùng lắm thì bị đánh một trận thôi!”
Giang Điềm đến chịu, “Anh muốn kết hôn đến vậy à?”
Lục Minh Chu vội gật đầu không ngừng, lý do đặc biệt chính đáng, “Anh ôm em mới có thể ngủ được!”
Giang Điềm nghe xong thấy buồn cười, “Nhưng ngày nào anh đến em cũng ngủ không ngon!”
Lục Minh Chu: “…”
Lục Minh Chu rơi vào trầm tư hiếm có, Giang Điềm cho rằng người nào đó cuối cùng nhận ra được lỗi sai của chính mình, nhưng không quá một phút, Lục Minh Chu lại kết luận, “Cho nên em mới cần vận động nhiều! Không chỉ được rèn luyện thân thể mà còn có thể làm tăng tình cảm vợ chồng thì tại sao không cần chứ!”
Giang Điềm: “…”
Phần lớn thời gian Giang Điềm đều nói không lại Lục Minh Chu, cũng may cô không hiếu thắng, nói không lại liền xoay người làm việc của mình. Nhưng hết lần này tới lần khác Lục Minh Chu sẽ mặt dày ôm cô, thò tới dỗ dành cô, “Vợ à, cười lên chút đi.”
Giang Điềm ghét bỏ đẩy anh ra, Lục Minh Chu sẽ lại tủi thần nhìn cô. Trong nháy mắt, Giang Điềm không khỏi thấy buồn cười, Lục Minh Chu cứ nói cô là đứa trẻ, nhưng lại không nhận ra chính anh càng sống càng như bé lại.
Kể từ khi công khai mối quan hệ với Lục Minh Chu, Giang Điềm trái lại trở nên tự tin hơn, lúc thi đấu cũng thoải mái đeo nhẫn, tuy rằng không tránh được việc bị người ta gièm pha, cũng có không ít người chỉ chỏ cô, nhưng Giang Điềm thấy không sao cả.
Tận đến lúc kết thúc buổi thi nào đó, cô bị Kiều Huyên chặn ở phòng hóa trang.
Giang Điềm ngược lại không ngoài ý muốn, cô vẫn luôn biết Kiều Huyên có ý với Lục Minh Chu. Có lẽ Kiều Huyên thật sự nhìn cô không vừa mắt, vừa đi tới đã cho cô hai cái tát, thừa dịp lúc cô đang ngỡ ngàng, cô ta liền dùng góc nhọn của giày cao gót đá một phát vào đầu gối cô, làm cô đau đến mức suýt không dậy nổi.
Giang Điềm không muốn làm lớn chuyện lên, nhưng Kiều Huyên lại không dứt, chửi rất khó nghe. Giang Điềm đau đầu không thôi, cũng không ngờ tới người trước nay mặc kệ mọi thứ, Trần Mộ Dương, sẽ ra mặt khuyên can. Ầm ĩ đến cuối cùng, Kiều Huyện bị người đại diện vội vàng chạy tới khuyên đi.
Quan hệ của cô cùng Trần Mộ Dương từ sau khi tách ra ngày ấy cũng trở nên rất kỳ diệu, thái độ đối với cô trở lại lạnh nhạt như cũ, chỉ khi ngẫu nhiên chạm mặt nhau, lúc ánh mắt vô tình giao nhau, cô lại có thể cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong đáy mắt anh, Giang Điềm không biết tại sao và cũng không có ý định tìm hiểu sâu.
Đêm hôm đó, Giang Điềm trở về từ bệnh viện liền đi ngủ, đương lúc ngủ mơ mơ màng màng bỗng phát hiện mép giường đột nhiên sụp xuống một góc, cô miễn cưỡng mở mắt ra, đối diện với ánh trăng thanh mát ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy Lục Minh Chu phong trần mệt mỏi vừa tới, cô tức khắc tỉnh cơn buồn ngủ.
“Sao anh lại tới đây?” Giang Điềm thật sự ngạc nhiên, cô ngồi dậy mở đèn đầu giường, “Không phải hôm nay là thứ tư sao?”
Lục Minh Chu không đáp mà hỏi lại, “Tại sao không nói với anh?”
Giang Điềm nhất thời không hiểu, thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Lục Minh Chu, mặt mày lạnh lùng, cô nghiêng người về phía anh, quàng tay qua cổ anh, quan tâm hỏi: “Anh có mệt không? Em mở nước, anh ngâm mình tắm nước nóng thả lỏng chút nhé?”
Lục Minh Chu không nói chuyện, Giang Điềm liền cởi áo khoác trên người anh, cười nói: “Hay anh nằm xuống em đấm bóp cho, có đói không? Em đi nấu bữa khuya cho anh nhé?”
Lục Minh Chu giữ chặt tay Giang Điềm, dựa lên vai cô, “Thật xin lỗi.” Anh vùi vào cổ Giang Điềm, giọng nói tràn ngập sự áy náy, “Là anh không xử lý tốt, là anh không tốt…”
Lúc này Giang Điềm mới nhớ tới trò cười lúc tối, cô không nói với Lục Minh Chu, không ngờ tới thế mà anh đã biết rồi, thậm chí còn tới ngay trong đêm. Giang Điềm ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Minh Chu, an ủi, “Em không sao, cũng không trách anh.”
Lục Minh Chu lại không nghĩ như vậy, anh ngẩng đầu nhìn Giang Điềm, đau lòng nâng gò má cô lên, hứa đảm bảo với cô, “Tuyệt đối sẽ không có lần sau, em tin anh, tin anh được không?”
Giang Điềm cười khẽ gật đầu, thấy Lục Minh Chu lo lắng, cô dựa sát vào ngực anh, trái tim lơ lửng của Lục Minh Chu rốt cuộc hạ xuống, Giang Điềm khẽ gọi anh, “Lục Minh Chu ——”
“Hử?”
“Anh cũng phải tin tưởng em.”
Khuôn mặt Giang Điềm dán tại ngực anh, “Em đã quyết theo anh rồi, chỉ cần anh còn muốn em, bất kể phát sinh chuyện gì em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”
Nói xong, cô lại ngửa đầu nhìn anh, hỏi lấy lòng: “Em rất ngoan đúng không?”
Lục Minh Chu hoàn toàn không còn sự căng thẳng vừa rồi, sự bối rối luống cuống ban đầu đã được câu thì thầm dịu dàng của Giang Điềm xoa dịu đi từng chút, anh bật cười, “Ừm, rất ngoan.”
Giang Điềm đang định làm mặt quỷ với anh, Lục Minh Chu đã lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của hỏi: “Cô Giang ngoan như vậy, đến lúc nào thì suy xét về nhà trộm sổ hộ khẩu đây?”
Giang Điềm rời khỏi lòng anh, bọc chăn lăn lộn, miệng ồn ào.
“Lục Minh Chu! Anh đây là đang ép hôn!”
“Anh mặc kệ, em phải phụ trách anh.”
“Nếu em không thì sao?”
“Anh sẽ phạt em.”
“Phạt như nào? A a a a Lục Minh Chu đồ lưu manh! Buông tay ra ngứa chết em… Ha ha ha ha ha ha Lục Minh Chu anh khốn nạn a a a!”
…..
Thời gian thoáng trôi qua, cuộc thi 《Singer》 cuối cùng cũng kết thúc, sau trận thi cuối cùng, quán quân sẽ bước ra từ một trong năm thí sinh. Thứ tự biểu diễn được rút thăm, Giang Điềm rút phải biểu diễn đầu, không chiếm ưu thế.
Trận đấu chung kết được phát sóng trực tiếp.
Bầu không khí tại hiện trường bùng nổ, độ hot trên mạng cũng rất cao, các thí sinh đứng đầu đều được đưa lên hot search. Giang Điềm biểu diễn xong, nhìn đám đông dưới sân khấu, sau lưng đều là mồ hôi, nhưng rốt cuộc cũng có thể thở phào.
Giang Điềm không nghĩ mình có thể giành được vị trí đầu, mà đúng là cô không dành được quán quân, thậm chí á quân cũng không được, chỉ giành được hạng ba.
Trên mạng có người chế giễu có người tiếc nuối, thậm chí còn có tranh luận thuyết âm mưu Kiều Huyên cố ý trù cô, cả ba lần chấm điểm cô ta đều cho cô điểm thấp nhất. Mặc dù Giang Điềm có chút không cam lòng, nhưng cô vẫn bình tĩnh đón nhận, đi đến ngày hôm nay, kết quả thi đấu đã không còn quan trọng nữa, bất kể tốt hay xấu, đây cũng không phải sự kết thúc, mà là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.
《Singer》 khép lại, toàn bộ công việc của cô sẽ do Thành Niệm phụ trách, phòng làm việc cũng sẽ trở lại An Thành, hầu hết mọi người đều từ chức, nhưng Vương Ngải lại đồng ý theo cô trở về, Giang Điềm cực kỳ vui vẻ.
Vốn Lục Minh Chu muốn tới xem cô thi đấu, nhưng Giang Điềm trực tiếp từ chối. Cô cũng sắp quay về, thật sự không nỡ để Lục Minh Chu chạy đi chạy lại hai nơi như vậy.
Rời khỏi phòng thu lần cuối, tâm trạng Giang Điềm rất phức tạp, Vương Ngải nói gì đó bên tai cô không ngừng, nhưng cô không nghe vào câu nào, cho đến khi cô nhìn thấy một hình bóng trong đám người.
Giang Điềm hoàn toàn không ngờ Đường Mật sẽ đến Đế Đô.
Lần trước cô nhờ Lục Minh Chu tra hộ cô chuyện Đường Mật năm đó, trong thời gian này cô có hỏi qua một hai lần, tuy Lục Minh Chu không trả lời trực tiếp, nhưng nói được thì làm được. Trước đó có một chủ blogger đào ra quan hệ giữa cô và Đường Mật, Giang Điềm cứ nghĩ sẽ bị làm lớn chuyện lên, không ngờ tới mọi chuyện lại nhẹ nhàng trôi qua. Tuy cô không hỏi, nhưng vẫn biết rõ hơn nửa là công của Lục Minh Chu.
Giang Điềm có chút xấu hổ, ngây người đứng tại chỗ. Đường Mật đi đến phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Điềm, bà trầm tư một lát, rồi chậm rãi nói, “Tiểu Điềm gầy quá.”
Giọng nói bà đều đều như thường, bỗng nhiên hốc mắt Giang Điềm lại cay cay. Đường Mật giơ tay xoa đầu cô, Giang Điềm không nhịn được, nhào vào lòng Đường Mật.
Cuộc thi đã kết thúc hơn một tiếng trước, lúc Giang Điềm nói chuyện điện thoại với Lục Minh Chu cũng không khóc, lúc Dư Tư Nghiên và Trình Tuế an ủi cô cũng không khóc, nhưng vì Đường Mật đột nhiên xuất hiện, cô khóc mãi cũng không dừng lại được.
Đường Mật nói ít, cũng không an ủi, chỉ ôm cô như vậy, lẳng lặng chờ cảm xúc của Giang Điềm ổn định lại, bà mới nói, “Khi nào trở về, mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con, trước kia con thích ăn nhất món sườn mẹ làm.”
Giang Điềm nghẹn ngào gật đầu, Đường Mật muốn nói rất nhiều thứ, lời tới bên miệng, cũng chỉ thành bất đắc dĩ lau nước mắt cho con gái.
Giang Điềm đã quên lần cuối cô ngủ chung giường với mẹ là khi nào, cô kích động kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua.
Đường Mật bình tĩnh nghe cô kể, thỉnh thoảng xem vào vài câu, cũng không nói nhiều lắm. Bà thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Giang Điềm, cũng để ý tới trong phòng ngủ có đồ dùng của nam, bà đang muốn nói gì đó, Giang Điềm lại chủ động bày tỏ, “Mẹ, con muốn kết hôn.”
Đường Mật nghe vậy thì suy tư, Giang Điềm kéo chăn cười nói tiếp: “Thật ra con không vội, nhưng anh ấy tương đối sốt ruột. Mặc dù con cũng thấy hơi sớm quá, nhưng lại sợ anh buồn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là gả thôi!”
Lúc nói chuyện, khóe miệng Giang Điềm không ngừng cong lên, nói hạnh phúc phiền não, thấy Đường Mật chỉ nhìn cô mà không nói gì, cô có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ cũng không thích Lục Minh Chu ư?”
Rốt cuộc Đường Mật cũng có phản ứng, khẽ lắc đầu, “Hôm qua mẹ vừa gặp cậu ấy.”
Giang Điềm kinh ngạc, “Mẹ gặp anh ấy!”
Đường Mật gật đầu, bà cũng không giấu giếm, “Khoảng thời gian gần đây cậu ấy tan làm đều sẽ đến nhà chúng ta, bố con ban đầu đúng là không thích cậu ấy, nhưng hiện tại cũng để cậu ấy ở lại ăn cơm tối.” Đường Mật dừng một chút, quan sát phản ứng của Giang Điềm, lại nói: “Hôm nay mẹ đến đây, hơn nửa là công cậu ấy. Trước kia mẹ giận con, là thật sự rất giận, cậu nhóc kia ngày nào cũng xuất hiện trước mặt mẹ, nói cái gì mà muốn mẹ cổ vũ con, mẹ ngại phiền, nên tới đây.”
Giang Điềm nghe mà bối rối, cô vốn không biết chuyện này, trước kia Lục Minh Chu cũng chưa từng nói cho cô biết.
Đường Mật hơi nghiêng người, nhìn Giang Điềm, nói bình tĩnh: “Tiểu Điềm, cho dù bây giờ con hỏi mẹ, mẹ vẫn không muốn để con đi trên con đường này. Câu trả lời của mẹ sẽ không thay đổi, đến chết cũng không đổi, nhưng mẹ không có cách nào ngăn con lại, cũng không ngăn được. Lý do hôm nay mẹ đến đây, đúng là có thấy được con còn dũng cảm hơn mẹ rất nhiều, nhưng quan trọng hơn đó là con không chỉ có một mình.”
Giang Điềm rầu rĩ hỏi: “Là vì Lục Minh Chu ạ?”
Đường Mật không phủ nhận, “Đứa nhỏ Tiểu Lục kia, tất cả các khía cạnh cùng điều kiện đều bỏ xa con, bố mẹ không phải không thích cậu ấy, chỉ là sợ con bị tổn thương. Trong khoảng thời gian con không có ở nhà, cậu ấy tan làm liền đến nhà chúng ta, vài lần đầu bị bố con cầm chổi đuổi đi, ngày hôm sau cậu ấy lại tới, mẹ thấy được cậu ấy đối với con là thật lòng.”
Bà thở dài, lại nói: “Tiểu Điềm, mẹ không ủng hộ con ca hát, là vì hơn ai hết, mẹ biết rõ trong vòng này đáng sợ tới nhường nào. Mẹ không muốn con đi vào vết xe đổ của mình, nhưng hiện tại mẹ cũng đã hiểu được, con không phải mẹ, đứa trẻ Tiểu Lục kia có khả năng bảo vệ con, cậu ấy nhất định sẽ bao bọc con. Nghĩ như vậy hình như mẹ cũng không thấy tức giận nữa, có thể yên tâm hơn chút.”
Giang Điềm yên lặng lắng nghe, cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhất thời lại không biết nên mở lời như nào. Hồi lâu sau, cô chợt nhớ tới gì đó, hỏi, “Thế mẹ với chị Mạc An thì sao? Rốt cuộc trước kia đã xảy ra chuyện gì?”
Cô vừa hỏi xong, đến lượt Đường Mật sững người một lúc, mãi không lên tiếng. Đến lúc Giang Điềm nghĩ sẽ không có được câu trả lời, Đường Mật mới hờ hững nói: “Đều đã là chuyện cũ, không có gì để nói, trước kia khi Chu Xuyên phát hiện được mẹ, Mạc An cũng là người mới, mẹ với chị ấy đi lên từ con số không, quá trình thật ra khá ổn, sau này xảy ra chuyện gì con cũng biết rồi. Trước khi gặp được bố con, mẹ từng thích Chu Xuyên, cũng không hẳn là thích, chắc là sự sủng bái của cô gái nhỏ. Ca khúc 《Giấc mơ》 là mẹ viết, lúc ấy Mạc An vẫn còn trẻ, cố ý hay vô ý mẹ không rõ lắm, tóm lại là ầm ĩ lên thành ca khúc của người khác, mẹ không thể rửa sạch một thân bị hắt nước bẩn, có người ở Thành Niệm sẵn sàng bảo vệ mẹ, nhưng ra điều kiện… Mẹ không muốn cùng ông ta, nên dứt khoát không làm. Ước mơ rất quan trọng, nhưng so với sự tự do cùng phẩm giá, cũng thành không quan trọng đến vậy.”
Đường Mật lược bớt đi rất nhiều, bà không muốn nói với Giang Điềm quá nhiều, nên nói nửa thật nửa giả.
Tuy Đường Mật kể rất mơ hồ, Giang Điềm vẫn đoán được đại khái nội dung, trong đầu cô hiện ra một khả năng đáng sợ nào đó, Đường Mật dường như nhìn ra được, cốc trán Giang Điềm giảng giải: “Đừng có nghĩ vớ vẩn, công ty Thành Niệm lớn như vậy, mẹ không quen biết bố Tiểu Lục, càng không có cơ hội tiếp xúc với ông ấy.”
Giang Điềm chớp mắt cười gượng, che giấu sự ngượng ngùng, cũng nói thẳng với Đường Mật, “Một thời gian trước con bảo anh ấy giúp con, nhưng hình như anh ấy không muốn nói cho con biết.”
Đường Mật nói: “Chuyện nhiều năm rồi, con cũng đừng làm khó Tiểu Lục, mẹ tuổi này rồi, chuyện đã qua thì cho nó qua luôn đi, trước kia có lẽ mẹ không cam lòng, nhưng hiện tại lại thấy rất tốt, bố con á…” Đường Mật nhắc tới Giang Ninh Minh xong cười, “Dù con làm mẹ nhọc lòng, nháy mắt cái con cũng phải gả chồng rồi, mẹ cũng lười không muốn lo lắng nữa.”
Giang Điềm nghe được ý khó chịu của Đường Mật, cũng cảm nhận được sự nhẹ nhõm của bà, mũi Giang Điềm sụt sùi, cô nhẹ nhàng nói, “Mẹ, con còn tưởng mẹ ghét con cơ…”
“Đứa ngốc, đến khi con làm mẹ sẽ biết, có người làm cha mẹ nào mà không yêu con mình chứ.”
“Vậy mẹ và lão Giang đồng ý ư?”
“Bố mẹ không đồng ý có tác dụng sao?”
Giang Điềm híp mắt cười, liên tục lắc đầu, Đường Mật trông mà bật cười, “Con á, trái tim đã sớm bay đến bên người ta rồi.”
Giang Điềm vẫn cười, trong lòng đắc ý, cô chỉ cảm thấy chuyện tốt đang xảy đến từng cái một, hạnh phúc của cô lớn dần, con đường dưới chân cũng ngày càng rõ ràng.
***
Giang Điềm trở lại An Thành vào ngày lễ tình nhân, Đường Mật về trước cô hai ngày. Cô hơi say máy bay, lúc xuống máy bay cả người đều không thoải mái. Ở sân bay có phóng viên, không biết là ai ngồi xổm. Mà cũng thật trùng hợp, cô với Kiều Huyên cùng bay trên một chuyến.
Tuy rằng hai người tách nhau ra trước ra sau, nhưng vẫn bị vây quanh hỏi một đống câu. Sau lần đó, Kiều Huyên không còn có hành động thái quá với cô nữa, nhưng báo chí rất thích viết hai người thành tình địch, Giang Điềm trừ bất đắc dĩ ra cũng không thể làm gì khác.
Giang Điếm miễn cưỡng chen ra khỏi đám người, vừa mới kéo cửa xe ngồi vào trong, người nào đó liền vứt liêm sỉ ghé về phía cô, Giang Điềm đẩy anh ra, “Bên ngoài toàn người đấy!”
Lục Minh Chu mặc kệ, “Cửa sổ này cũng không nhìn từ ngoài vào được.”
Tài xế phía trước thức thời nâng tấm chắn lên, hàng ghế phía sau biến thành không gian nhỏ khép kín.
Anh lấy một nụ hôn, rồi vươn tay ôm cô, cười than: “Vợ yêu đã quay về, cuối cùng anh cũng không phải ở một mình nữa rồi.”
Giang Điềm tìm người sau đó tính sổ, cô lôi điện thoại ra hỏi anh, “Lục tổng, ngài có chắc không có gì cần giải thích với em không?”
Lục Minh Chu liếc nhìn, không thấy có vấn đề gì.
Giang Điềm vừa bực vừa buồn cười, hỏi: “Tại sao lại đổi hình đại diện Weibo thành ảnh em! Sao anh không đổi luôn tên thành “Fan club Giang Điềm toàn quốc” đi!”
Nghe vậy, Lục Minh Chu mong đợi chớp chớp mắt, “Có thể ư? Ban đầu anh muốn đổi thế, nhưng sợ em giận nên không dám, nếu em đã nói như vậy thì…”
Anh còn chưa nói xong, Giang Điềm đã bóp cổ anh, “Phiền anh thận trọng một chút được không?”
Lục Minh Chu lắc đầu một cách chắc nịch: “Vợ anh xinh đẹp lại hát hay, anh lo người khác sẽ nhòm ngó em! Em lại không chịu đi đăng ký kết hôn với anh, anh có thể làm sao bây giờ?”
Giang Điềm nghe xong, huơ huơ tay đeo nhẫn, “Ngày nào em cũng đeo cái này, còn ai định nhòm ngó em nữa?”
Lục Minh Chu lúc này không nói lý lẽ, anh đặt Giang Điềm trên đùi, ôm eo cô, giảng giải: “Em còn nhỏ, lại mới ra ngoài xã hội, anh sợ em không cưỡng lại nổi dụ hoặc, nên phải quản em.”
Giang Điềm cố tình phản lại anh: “Chỉ có bố mẹ em mới có thể quản em.”
“Chồng cũng được.”
“Anh không được!”
“Anh không được?” Lục Minh Chu cúi đầu, cánh môi ấm áp lưu luyến tại vành tai mẫn cảm của Giang Điềm, bỗng nhiên cười: “Mới có mấy ngày thôi em đã quên rốt cuộc anh “được” hay không? Hửm?”
“…”
Giang Điềm trốn ra sau, Lục Minh Chu không cố ý đùa cô nữa. Giang Điềm nhìn cảnh phố xá, giờ mới hỏi chuyện chính: “Ta đi đâu vậy?”
Lục Minh Chu sửa sang lại cổ áo giúp Giang Điềm, bình tĩnh nói: “Dì Mạc bảo, em xin bà nghỉ phép nửa tháng à?”
Giang Điềm thấy Lục Minh Chu biết rồi, cô không phủ nhận, cô cũng ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Thời gian qua thật sự quá bận rộn, muốn nghỉ ngơi mấy ngày,” Cô cọ cọ khuôn mặt vào cằm Lục Minh Chu, làm nũng nói tiếp: “Cũng muốn ở cùng anh nữa, hơn nửa năm này đều là anh chiếu cố em, em cũng không chăm sóc anh được.” Lời Giang Điềm nói đều là thật lòng, hết thi đấu, công việc của cô sẽ càng bận hơn. Mạc An nhận cho cô một chương trình, cô sẽ phải thường xuyên bay đến chỗ khác, giữa năm cô còn phải chuẩn bị chuyên môn mới, cũng bận.
“Còn có chút lương tâm.” Lục Minh Chu nhéo nhéo chiếc cằm nhỏ của Giang Điềm, “Không uổng công thương em.”
Giang Điềm cười, Lục Minh Chu lại chậm rãi nói: “Về chỗ anh trước, ngày mai anh về nhà với em. Nếu em đồng ý, cũng về nhà với anh nhé?”
Nụ cười trên mặt Giang Điềm nhạt đi chút, bỗng nhiên có chút lo lắng, “Bố anh liệu có thích em không? Nếu ông ấy không thích em…”
Giang Điềm còn chưa nói xong, Lục Minh Chu đã ngắt lời cô, “Bố anh á, đã sớm muốn gặp em. Đừng lo, tuy bố anh hơi quái tính, nhưng ông là người rất thoáng, cũng chưa bao giờ quản chuyện tình cảm này.” Anh lại khẽ cười, “Anh không lừa em, ông ấy đã nghĩ muốn ôm cháu trai rồi.”
Giang Điềm ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút ngốc.
Lục Minh Chu nói tiếp: “Còn có bác anh, bác ấy biết hôm nay em trở về, cũng muốn gặp mặt, nhưng anh sợ em mệt quá, nên đẩy sang hôm khác.”
“Chú Xuyên ư?”
“Ừ.”
Giang Điềm mím môi, nhớ tới những gì Đường Mật nói lúc trước. Tuy cô không hiểu những ẩn khuất trong đó, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, đến đương sự còn không thèm để ý, một người ngoài như cô cần gì phải để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt? Trong lòng Giang Điềm giãy giụa một hồi, cuối cùng không nhắc lại nữa.
Ô tô từ từ dừng lại, Lục Minh Chu đẩy cửa ra trước, chợt vỗ nhẹ lưng Giang Điềm ra hiệu cô đứng dậy, Giang Điềm khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn cong người xuống xe.
Giang Điềm đứng bên đường, nhìn cảnh quan phố xá xung quanh, vẫn chưa tới khu nhà Lục Minh Chu ở, nhưng chỗ này cô rất quen thuộc, là khu Thành Nam. Mùa hè năm ngoái, cô đi làm ở Xuân Thụ Cảnh rồi trọ ở đây, cũng là tại chỗ này, trời xui đất khiến biến cô và Lục Minh Chu thành hàng xóm.
Giang Điềm còn đang hoang mang, Lục Minh Chu đã tới bên cạnh dắt tay cô chậm rãi đi về trước. Giang Điềm không chịu nổi tò mò, “Sao mình lại tới đây?”
Lục Minh Chu không đáp, anh bảo vệ Giang Điềm qua đường trước, đi được một lúc mới dừng lại, Giang Điềm cũng phát hiện ra, khu này không còn ai, bốn phía đều căng biểu ngữ, chữ trắng trên nền đỏ đề Kiến trúc Bác Ân, “Bên này sẽ bị phá đi à?”
Trước kia Giang Điềm cũng biết được, đây vốn dĩ là một ngôi làng trong thành phố, xung quanh là nhà cao tầng san sát, khu vực này hầu hết là các tòa công trình dở dang, vốn nên phá bỏ sớm đi, chẳng qua vì nhiều nguyên nhân mà nó vẫn chưa được phá dỡ.
Bụi bay mịt mù, Lục Minh Chu không đến quá gần, chọn một nơi có tầm nhìn tốt rồi dừng lại, giải thích với Giang Điềm, “Hơn nửa năm nay em không có ở đây, anh cũng không nhàn rỗi, đợi đến lúc bên này xong, chúng ta sẽ dọn về đây.”
“Dọn về đây?”
“Có thể dùng nó làm phòng tân hôn, chung cư của anh bên kia là phong cách cũ, không hợp với nữ, về sau khi chúng ta có con, nhiều người, cũng không đủ phòng.”
Giang Điềm cảm động, ngoài miệng vẫn cười anh, “Lục tổng, ngài đây là ngụy tạo ép hôn sao?”
Lục Minh Chu hiếm khi không khua môi múa mép, ngược lại nói rất nghiêm túc: “Điều quan trọng nhất, Giang Điềm, việc anh tự hào nhất trong cuộc đời này, chính là tại nơi này làm em thích ở trên anh.” Cho nên anh mới có thể tăng ca quên ngày đêm, dù không kiếm ra tiền nhưng anh vẫn sẵn sàng nhận dự án này.
Giang Điềm ở bên Lục Minh Chu lâu rồi, không chỉ da mặt dày lên, mà còn trở nên đặc biệt nhạy cảm với một số thứ.
Giang Điềm: “Thích “cưỡi” anh? Đừng nói vớ vẩn, em không phải vậy.”
Lục Minh Chu: “…”
Giang Điềm: “Em thật sự không mà! Anh làm vẻ mặt gì đấy? Lúc ấy em cho rằng eo anh thật sự không tốt cần phải đi khám đông y. Đàn ông có vấn đề ở phương diện này, em thấy anh đáng thương còn không kịp sao có thể muốn đè anh ra chứ?”
Lục Minh Chu: “…”
Lục Minh Chu bị chặn miệng không trả lời được, Giang Điềm nhất thời đắc ý. Nhưng Lục Minh Chu này mang thù, đêm cùng ngày hôm đó, hiển nhiên Giang Điềm đã lĩnh hội được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Thảm thay!
***
Ngày tháng hạnh phúc, mỗi ngày đều trôi qua rất mau, đến tháng sau, Giang Điềm rốt cuộc cũng đón chào lễ tốt nghiệp của cô.
Hôm trước cô vừa mới hoàn thành buổi ghi hình một chương trình, đến tối về nhà, trong nhà không có ai, Lục Minh Chu đúng lúc cũng đi công tác, nói là còn hai ngày nữa mới quay về.
Ngày hôm sau, Giang Điềm trở lại trường học.
Mùa tốt nghiệp, ở trường có rất nhiều sinh viên mặc đồ cử nhân, cả nam cả nữ kéo tay nhau ghé vào chụp ảnh cùng nhau.
Ban đầu Giang Điềm bị vây trong đám người, cả người quen biết lẫn không quen biết đều đến chụp ảnh cùng, chụp cong còn muốn xin chữ ký, sau khi đứng dưới ánh nắng hơn nửa tiếng đồng hồ, đám đông mới dần tản ra.
Trước khi một đợt khác ập tới, Dư Tư Nghiên thành công kéo Giang Điềm ra khỏi hiện trường.
Tới chỗ vắng người, Dư Tư Nghiên lập tức trở nên nhiều chuyện, “Lục Minh Chu đâu?”
Giang Điềm: “Đi công tác rồi, nói là mai về.”
Dư Tư Nghiên hiểu được gật đầu, Giang Điềm nhớ tới gì đó, “Cậu với Kiều Thời Duyên thật sự chia tay rồi sao?” Trong khoảng thời gian kia tuy rằng cô bận rộn, vẫn biết được Dư Tư Nghiên thích ai, nhưng hai người này lại không đến được với nhau, vị trí Giang Điềm hơi xấu hổ, cũng không dám nói gì.
Dư Tư Nghiên hơi ngạc nhiên, sau đó cười, “Không liên quan, hiện tại tớ chỉ một lòng một dạ nghĩ kiếm tiền, đàn ông cũng không phải vật cần thiết. Đương nhiên là, ngoại trừ loại thiếu tâm nhãn như cậu này, cậu thật sự muốn kết hôn sớm như vậy sao?”
Giang Điềm suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, sớm hay muộn vẫn là gả cho anh ấy, cũng tốt.”
Hai người hàn huyên vài câu, Dư Tư Nghiên đi nghe điện thoại, rời đi giữa chừng.
Giang Điềm đứng đợi dưới bóng cây, gửi cho Lục Minh Chu mấy bức ảnh selfie mặc đồ cử nhân, kết quả chàng khốn này lại làm loạn: Vợ anh mặc gì cũng đẹp, không mặc gì là đẹp nhất.
Giang Điềm: “…”
Dưới sự tức giận, Giang Điềm trực tiếp gọi điện cho người nào đó, điện thoại được kết nối, cô trong nghĩ một đằng ngoài nói một nẻo, ồn ào: “Lục Minh Chu cái đồ háo sắc! Em phải suy nghĩ lại xem rốt cuộc có nên ở cùng anh không! Còn nữa, đến cuối cùng là anh cho bố mẹ em uống cái canh mê hồn gì vậy? Bây giờ hai người bọn họ suốt ngày nói giúp anh làm em phiền chết mất! Hôm nay em tốt nghiệp, thế mà anh chẳng có chút gì cả, hiện tại em chính thức thông báo với anh ——”
“Em muốn tách giường với anh, tách phòng, ở riêng!”
“Em chắc chưa?”
Lục Minh Chu chỉ đáp lại ba từ, thái độ không chút quan tâm, Giang Điềm nghe thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhất thời không nắm bắt được trọng điểm, lại bị giọng điệu hờ hững của Lục Minh Chu làm chua xót, vì thế cô gật đầu tức giận nói: “Em cực kỳ chắc chắn! Em còn muốn nhân dịp anh không ở đây, đi KTV, đi nhảy đầm, đi ngoại tình, đi tìm đàn ông, xem phóng túng đến như nào…”
Cô còn chưa nói xong, tai trái đã bị người nhẹ nhàng xách lên, “Phóng túng cái gì? Em cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy à? Muốn anh xử lý em hử?”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm ngẩn tại chỗ, cô sửng sốt, “Sao anh lại ở đây! Không phải anh nói ngày mai… Ngày mai mới về sao?”
Cuối cùng cô cũng biết sai chỗ nào, tiếng “Em chắc chưa” vừa rồi căn bản không phải truyền từ ống nghe, rõ ràng là Lục Minh Chu đứng nói ngay sau cô, chàng khốn này cố ý khiêu khích cô, dẫn cô mắc câu.
Lục Minh Chu muốn cười, “Em nói xem?” Lại cười như không cười hỏi, “Giang Điềm, chi bằng em cẩn thận nói cho anh biết, em muốn đi nhảy đầm với ai? Ngoại tình thế nào? Tìm đàn ông như nào?”
Giọng điệu Lục Minh Chu lạnh lùng, Giang Điềm không khỏi rùng mình. Lục Minh Chu rất ít khi toát ra loại hơi thở âm trầm không hề che giấu này trước mặt cô, Giang Điềm lập tức lúng túng, đặc biệt cười nịnh nọt với anh, “Chồng ơi ~ chồng à ~ chồng, hôm nay anh thật đẹp trai nha.”
Tuy cô và Lục Minh Chu còn chưa đi đăng ký kết hôn, nhưng cũng không khác gì vợ chồng, bình thường Lục Minh Chu đều gọi cô một tiếng vợ ơi. Giang Điềm không quen, vẫn trực tiếp gọi tên anh, chỉ có ở trường hợp đặc biệt nào đó, thời khắc đặc thù, vào lúc cần sinh tồn, cô mới thỉnh thoảng gọi hai tiếng lấy lòng ai đó.
Lục Minh Chu bình thường sẽ thật sự thích bộ dáng này, nhưng hôm nay lại lạnh lùng vạch trần cô, “Đừng nói lảng sang chuyện khác, còn nữa, anh lúc nào cũng đẹp trai.”
“…”
Giang Điềm hận không thể cắn lưỡi tự sát, cô cứ tưởng ông hoàng trên trời còn ở xa lắm, nên nói thoải mái, ai ngờ Lục Minh Chu bỗng nhiên xuất hiện phía sau cô, làm cô chết không kịp ngáp.
Lục Minh Chu nhướng mày, nhìn cô hờ hững, cũng không thúc giục. Giang Điềm càng thêm không chắc chắn, cô nghĩ một lúc, với vào trong túi, lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, đưa tới trước mặt Lục Minh Chu.
Cũng chỉ trong nháy mắt, đến lượt Lục Minh Chu đớ người, Giang Điềm thầm đánh giá anh, mềm giọng hỏi.
“Đi đăng ký không? Thời tiết hôm nay rất đẹp.”
Người nào đó không trả lời.
Giang Điềm có chút căng thẳng, cô chớp mắt.
“Sao anh không nói gì thế? Không muốn sao? Thôi được… Em cũng không muốn ép buộc anh, anh đừng thấy áp lực tâm lý, em lại lén trả về là được… Này! Sao lại đi! Anh đi đâu đấy?”
“Anh muốn bình tĩnh chút, em đừng lại đây! Cũng đừng chạm vào anh!”
“…”
Một lát sau.
“Làm sao bây giờ! Anh không bình tĩnh nổi!”
“…”
***
Hai người đi ra từ Cục Dân chính, Giang Điềm vẫn còn ngây ngốc, trong tay cô cầm hai cuốn sổ màu đỏ mới mẻ, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay nóng ran. Còn Lục Minh Chu sớm đã không còn sự hoảng loạn ban đầu, trái lại càng nhiều năng lượng hơn, thậm chí trong mọi cử chỉ đều có cảm giác thỏa mãn.
Giang Điềm có chút căng thẳng, “Cái này em cầm à?”
Cô vừa hỏi, hai tờ giấy chứng nhận đã được bỏ vào túi Lục Minh Chu, “Để anh cầm.”
“Tại sao?”
“Em đoán xem.”
“…”
Giang Điềm phồng má, có chút tức giận, đột nhiên Lục Minh Chu lại khom lưng xuống, cúi đầu, đôi tay ôm lấy hai má cô.
Giang Điềm chớp chớp mắt, có chút xấu hổ, “Ở đây rất nhiều người đó.”
Lục Minh Chu khẽ cười, trong nháy mắt, cánh môi mềm ấm nhẹ nhàng chạm đến, Giang Điềm hơi sửng sốt, không biết phải làm sao.
Lục Minh Chu dịu dàng hôn cô, giống như ôm lấy một bảo bối, nâng niu trân trọng. Giang Điềm chỉ do dự một giây, cô vươn tay vòng lấy cổ Lục Minh Chu, khẽ nhón chân, nhiệt tình lại kiên định đáp lại anh.
Ở cửa người đến người đi, nhưng thời gian lại như đứng yên.
Mọi người cũng không bất ngờ, những cặp yêu nhau hay vợ chồng mới cưới đều không tránh khỏi việc không kìm lại được. Mọi người mỉm cười, lặng lẽ đưa lời chúc phúc, rồi vội vã bước đi. Đến lúc có người nhận ra, trong đám người có tiếng thét chói tai của một cô gái, cô nàng kích động vỗ cánh tay bạn trai.
“Vãi chưởng! Em biết bọn họ! Trời ạ đây là câu truyện cổ thích gì vậy! Chị gái nhỏ hát siêu hay đang yêu đương cuồng nhiệt với tổng giám đốc bá đạo! A em yêu cầu hai người lập tức kết hôn!”
Cô nàng vừa dứt lời, đằng sau có người nói hùa theo.
“Tôi cũng thích cặp này! Lúc tôi mới theo dõi Lục Minh Chu, một năm anh ta chỉ đăng được mấy bài Weibo, còn hiện tại á, mỗi ngày đều thích mấy bài, bài nào khen Giang Điềm, anh ta đều phải bấm thích, còn bài nào mắng chửi Giang Điềm anh ta liền mắng trở lại, tôi luôn cho rằng anh ta đã phá sản rồi, chứ không sao có thể nhàn rỗi như vậy chứ!”
“Phá sản thì chưa phá, nhưng chắc là yêu đến điên đảo, đầu óc không ổn!”
“Ý ý ý thật ngọt ngào quá đi! Rốt cuộc bọn họ muốn hôn đến bao giờ nữa? Không mệt sao! Tôi nhìn đến xót cả mắt rồi mà bọn họ vẫn chưa tê miệng à!”
…..
Đến lúc Giang Điềm cuối cùng cũng được Lục Minh Chu buông ra, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, mặt đỏ tới mang tai, cô kéo Lục Minh Chu chạy ra ngoài.
Lục Minh Chu biết Giang Điềm xấu hổ, để cô tùy ý kéo mình chạy trên đường, lúc rốt cuộc rời khỏi đám người, Giang Điềm thở hổn hển dừng lại, xoay người uất ức oán giận, “Đều tại anh!”
Đáy mắt Lục Minh Chu không giấu được ý cười, anh duỗi tay thay Giang Điềm vén tóc lòa xòa, dịu dàng nói: “Vợ à, chúng ta hiện tại đã là quan hệ hợp pháp rồi, em sợ cái gì?”
Giang Điềm thở chậm lại, cô chỉ là xấu hổ, không muốn so đo, ngây người một lúc, cô tóm lấy cà vạt Lục Minh Chu, giật kéo xuống lắc lắc, “Lục Minh Chu ——”
“Sai rồi.” Lục Minh Chu cười trách cô, “Em lại gọi sai, anh phạt em thật đấy.”
Giang Điềm chớp chớp mắt, sửa miệng, trong giọng nói chứ sự chờ mong, “Chồng ơi?”
“Ừ.”
“Chúng ta phải sống thật tốt, tốt cả đời.”
Lục Minh Chu nghe xong, chỉ đơn giản gật gật đầu, nhưng Giang Điềm thấy được khóe mắt đuôi mày của anh biểu lộ tình yêu vô bờ, cô hơi ngửa mặt lên, lẳng lặng nhìn anh, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi đến bên tóc mai cô, còn có hương hoa nhàn nhạt không biết từ chỗ nào bay tới.
Trên đường phố tấp nập, Giang Điềm không rời mắt, ngây ngốc nhìn anh, cười ngu ngơ, không bao lâu sau, cười rồi nước mắt rơi xuống.
May mắn thật may mắn.
Cuối cùng có một ngày như này, cô cùng Lục Minh Chu đã chờ tới ngày hoa nở trăng tròn (1).
Hốc mắt Lục Minh Chu cũng đo đỏ, Giang Điềm không quan tâm mà nhào vào lòng anh, không phân rõ phải trái mà quệt nước mắt vào áo sơ mi của anh. Lục Minh Chu xoa xoa đầu Giang Điềm, cười bất đắc dĩ, chợt ôm cô gái càng chặt hơn.
Lục Minh Chu cảm thấy tất cả khổ sở trước đây đều không quan trọng, anh có Giang Điềm, quãng đời còn lại cũng sẽ chỉ có ngọt ngào.
Cuộc đời này có em, thật tốt.
_______
(1) Hoa nở trăng tròn (花好月圆): thành ngữ TQ, ẩn dụ sự tốt đẹp trọn vẹn, chủ yếu được dùng để chúc mừng những người mới kết hôn.
_ HOÀN TOÀN VĂN _