Dũng Khí Được Yêu Thương

Chương 10




Tôi về nhà rồi, tôi định mang một ít đồ, một cái vali là đủ để đựng rồi.

Lúc đi ra khỏi cửa, Khả Khả ngồi xổm ở trước cửa.

Nó bất lực nhìn tôi, tôi bảo nó quay về nhưng nó không nghe.

Ánh mắt của nó giống hệt như ánh mắt khi nó lần đầu tiên đến đây vào ngày hôm đó.

Ánh mắt không muốn bị ruồng bỏ, cảm giác bị bỏ rơi không tốt chút nào, tôi biết chứ.

Vì vậy, tôi đã mang nó về nhà với tôi.

Chúng tôi một người một chó đi về nhà.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi, mắt mở rất to.

Trên xe, tôi cứ nghĩ mãi, không biết phải giải thích mọi chuyện với mẹ như thế nào khi trở về nhà, nhưng bà không hỏi tôi câu nào cả.

Bà chỉ ôm lấy mặt tôi, hôn tôi và nói: “Mẹ nhớ con chết đi được.”

Tôi biết, lẽ ra ba tôi nên nói trước với mẹ tôi về điều này.

Tôi không biết ông nói gì, nhưng từ nhỏ, họ dường như ủng hộ tôi vô điều kiện.

Câu nói mà họ nói nhiều nhất với tôi là: “Châu Châu, hãy làm những gì con muốn, hãy là chính con.”

Vì vậy, khi tôi còn nhỏ tôi thích khiêu vũ, ba mẹ tôi đã cho tôi học khiêu vũ, học phí học ở Bắc Kinh hơn 100.000 tệ một năm, ba tôi nói, Châu Châu, đừng lo lắng về tiền bạc.

Mẹ tôi thuê một căn nhà ở Bắc Kinh, cùng tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất nhưng cũng hạnh phúc nhất.



Họ ủng hộ tôi vô điều kiện trong việc theo đuổi ước mơ của mình, bất kể tổn thất ra sao, hay là kết quả như thế nào.

Vào ngày tôi trở thành vũ công chính, tôi đã hào hứng gọi cho họ, họ nói: “Châu Châu, con làm rất tốt.”

Vào ngày tôi quyết định kết hôn với Lý Hi Hòa sau vụ tai nạn xe hơi, họ không trách móc tôi liều lĩnh, cũng không can thiệp vào quyết định của tôi, họ chỉ hỏi tôi:

“Con đã suy nghĩ kỹ hay chưa?”

“Con nghĩ kỹ rồi.”

Ngay sau đó tôi kết hôn với Lý Hi Hòa.

Chuyện này tôi sai từ đầu đến cuối, nhưng họ vẫn không trách tôi, khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đã đứng trước cửa đón tôi, mỉm cười như tôi đã từng chạy đến bà cùng với chiếc cúp.

Từ họ, tôi chưa từng nghe thấy lời than phiền hay trách móc nào, bất kể trước đây hay bây giờ, họ nói với tôi: “Từ Châu Châu, hãy tiến lên và đừng hối tiếc.”

Họ chưa bao giờ can thiệp vào những quyết định của tôi, họ chưa bao giờ nhúng tay vào cuộc sống của tôi, nhưng họ luôn giang rộng vòng tay ôm lấy tôi khi tôi về nhà.

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, tôi vùi vào lòng bà mà khóc thật to.

Bà hát cho tôi nghe, bà nói: “Từ Châu Châu, khóc đi, khóc đi, phụ nữ khóc không phải là cái tội.”

Tôi chưa khóc xong đã cười lên.

……

Trước đây các bộ phận giả được làm theo yêu cầu trong bệnh viện, đã làm xong rồi.

Là một bộ phận giả cơ học, một thanh dài mỏng được làm từ nhiều bộ phận khác nhau.

Tôi đeo vào, đứng trước gương ngắm nghía thật lâu.

Chân giả được nhập khẩu từ nước ngoài, sau khi đeo tôi có thể đi lại bình thường, tuy nhiên tôi luôn cự tuyệt việc đeo đôi chân giả này ra đường, tôi không thích ra ngoài, rất sợ ánh mắt kỳ thị của người khác.

Ba mẹ tôi không nói gì, họ đột nhiên dành nhiều thời gian hơn cho tôi.

Những đêm không ngủ được, tôi sẽ không còn thẫn thờ ngắm trăng một mình nữa, mẹ tôi sẽ dắt Khả Khả và đẩy tôi đi khắp xóm phố đêm khi chỉ có ánh đèn, thỉnh thoảng tôi lại đeo chân giả tập đi từng chút một với sự dìu dắt của mẹ.

Tôi lại như một đứa trẻ, một đứa trẻ cần tập đi trở lại.

Ba tôi nấu những món ăn khác nhau mỗi ngày, món ăn của ông ấy siêu ngon và lần nào tôi cũng ăn rất nhiều.

Tôi tăng được ba cân khi trở về nhà.

Sau khi về nhà được cả tuần, Lý Hi Hòa cuối cùng cũng nhận ra rằng tôi đã đi, liền gọi điện.



Anh ta hỏi tôi đã đi đâu.

“Tôi về nhà rồi.”

“Về nhà làm gì vậy?”

Tôi không nói gì nữa.

“Đừng có giở trò nữa.”

Tôi liền cúp điện thoại.

Tôi đợi một lúc cũng không thấy Lý Hi Hòa gọi lại, mẹ bảo tôi qua ăn cơm, nên tôi cất điện thoại vào túi, quay đầu đáp lại, đến đây, đến đây.

Hôm nay nhà chúng tôi có khách đến.

Đó là dì họ của tôi, vừa nghe tin tôi về nhà mẹ đẻ, dì ấy đã cùng con gái chạy đến nhà chúng tôi, chắc là để xem tôi biến thành cái dạng gì.

Tôi nghĩ dáng vẻ hiện tại không nên làm họ thất vọng, bộ phận giả cơ học được lắp vào chân, nhìn không ra người cũng không ra ma.

Dì họ hỏi mẹ tôi tại sao tôi quay về đây rồi.

Mẹ tôi nói tôi nhớ nhà nên về nhà xem xem.

Tôi đang ngồi trên xe lăn, con gái của người dì họ hỏi tôi có phải bị nhà chồng đuổi về không.

Con gái của dì họ tôi năm nay bảy tuổi, tôi hỏi nó tại sao nó lại hỏi câu đó, nó nói, mẹ cháu nói với cháu.

Nó tiếp tục nói: “Mẹ em nói, chị không thể khiêu vũ nữa, chị bây giờ chẳng là gì cả, sau này em nhất định sẽ có triển vọng hơn chị.”

Lúc nó nói những lời ấy, tôi nhìn vào những tấm khen thưởng trên tường.

Từ khi tôi còn là một đứa trẻ, mẹ tôi đã cẩn thận đóng khung những tầm bằng khen mà tôi giành được và treo nó lên tường, khi ai đó đến nhà chúng tôi, điều đầu tiên họ nhìn thấy là bức tường đầy những bằng khen và cả chiếc tủ đựng cúp.

Tôi đã từng khiến bà tự hào bao nhiêu thì bây giờ nhìn những tấm bằng khen trên tường thấy chướng mắt bấy nhiêu.

Tôi ngây người nhìn những tấm bằng khen trên tường.

Đứa con gái của dì họ nói: “Chị, chị, chân của chị trong thật kỳ lạ.”

Lúc này dì họ từ trong bếp đi ra, nghe thấy câu này liền đi tới.

Vẻ mặt thương xót nhưng không giấu được ánh mắt đầy sự đắc ý.

Bà ta vuốt tóc tôi đầy tiếc nuối: “Thật đáng thương, bây giờ lại trở thành như thế này.”



Nhìn dáng vẻ khập khiễng và đôi chân máy móc mảnh khảnh, tôi ước gì mình có thể siêu thoát đến tận cùng thế giới.

Tôi cúi đầu im lặng.

Lúc này mẹ tôi cầm muôi múc lẩu đi ra khỏi bếp.

“Châu Châu, con đứng lên đi.”

Tôi không biết tại sao, nhưng may mắn thay, những lời nói của mẹ tôi đã cho tôi động lực để gạt bỏ bàn tay của dì họ ra khỏi đầu tôi.

Tôi đứng dậy, thấy mẹ đang đứng dựa vào cửa bếp, nắng chiếu vào mặt bà.

Bà nói: “Trương Quế Hương, nhìn xem con gái tôi tuyệt vời như thế nào.”

Khi bà nói câu này, vẻ mặt đầy tự hào.

Tôi đã nghĩ mình không còn là đứa trẻ khiến bà tự hào nữa rồi, nhưng tại sao khi tôi biến thành như thế này bà vẫn nhắc về tôi với giọng điệu đầy tự hào như thế?

Tự hào đến mức làm tôi cảm thấy, chiếc chân giả này Từ Châu Châu cũng rất tuyệt.

Tự hào đến mức làm tôi cảm thấy rằng Từ Châu Châu thật sự giỏi giang.

Tự hào đến mức làm tôi cảm thấy rằng ngay cả khi tôi bị gãy một chân, tôi, Từ Châu Châu, cũng không thua kém bất kỳ ai khác.

Bà tự hào như thế, nói, con gái của bà thật giỏi giang.

Lúc này, tôi cảm thấy như mình được tái sinh vậy.

Lúc này, Từ Châu Châu đã trở lại là Từ Châu Châu.