Buổi tối, mẹ tôi đã đi ngủ.
Tôi ngồi trong phòng tắm gọi điện cho Lý Hi Hoà.
Tôi mở cửa sổ, gió bên ngoài thổi vào có chút se se lạnh.
Khi anh ta bắt máy, tôi cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua vậy.
“Chào.”
“Lý Hi Hoà.”
“Châu Châu?”
“Ừm.”
“Sao vậy? Muộn như vậy rồi.”
“Lý Hi Hoà.”
“Ừm?”
“Lấy em nhé?”
Yên tĩnh, yên tĩnh một cách kì lạ. ngôn tình hài
Ngay cả tiếng hít thở của Lý Hi Hoà cũng bị nhấn chìm trong bóng tối tĩnh mịch.
“Em nói gì?”
Tôi cứ ngỡ mình đã khóc, nhưng khi tay chạm vào mặt, không có gì cả.
Khi đó tôi mới phát hiện khi bản thân buồn ở một mức độ nhất định, tôi sẽ không khóc.
Tôi bình tĩnh nói: “Lý Hi Hoà, không phải anh đã nói anh có thể làm bất cứ điều gì cho em sao? Vậy thì cưới em đi.”
Tôi nhảy Hồ Thiên Nga, thì mãi mãi là Thiên Nga Trắng.
Thầy tôi đã từng nói tôi sinh ra chính là dành cho nó, lúc đó tôi tràn đầy sự kiêu hãnh, tự tin toả sáng trên sân khấu.
Tôi theo đuổi Lý Hi Hoà, cũng không biết tại sao anh ấy lại không thích một cô gái như tôi, và tôi tự nói với bản thân rằng một ngày nào đó tôi sẽ đuổi kịp anh ta để anh ta nói yêu tôi.
Nhưng mà, cuộc sống chính là như vậy, anh ta dạy cho tôi biết, thế nào là hiện thực, thế nào là vận mệnh, đối diện với hiện thực tôi phải cúi đầu như thế nào, đối diện với vận mệnh tôi phải thoả hiệp như thế nào.
Cứ nghĩ rằng tôi sẽ bàn một mối tình kịch liệt, đến cuối cùng, tôi ngồi trong nhà tắm gọi điện thoại, bán sự đáng thương cùng với sự áy náy, hỏi người bên đầu dây bên kia có thể nào lấy tôi không.
Tôi bị tai nạn xe khi trên đường đi tìm Lý Hi Hoà, anh ta ở trong quán bar, gọi điện thoại cho tôi bảo rằng anh ta uống say và nhờ tôi đến đón.
Lúc đó mặc dù trời đã khuya nhưng tôi vẫn đi, trên đường chạy đến chỗ anh ta, có người say rượu rồi phát sinh tai nạn.
Sau đó, tôi mới biết Lý Hi Hoà không hề say, anh ta chỉ thua trong một trò chơi và cá cược với đám bạn, khi anh ta gọi cho tôi, tôi sẽ có mặt trong vòng mười phút.
Chỉ có thể nói rằng trò chơi này chơi thật lớn, tôi phải trả giá bằng cuộc đời của mình.
Cả thế giới đều biết rằng tôi thích Lý Hi Hoà, đương nhiên là bao gồm anh ta.
Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng thì những nỗ lực của tôi Lý Hi Hoà sẽ nhìn thấy, anh ấy sẽ yêu tôi, chúng tôi sẽ kết hôn và sinh con, hạnh phúc viên mãn.
Nhưng không ngờ rằng, cạy cửa nhà họ Lý lại là tấm thân tàn tạ này.
Có những thứ, khi bắt đầu đã không đúng, thì những thứ sau đó đều sai trái.
Đêm hôm đó tôi ngắt điện thoại, ngồi trong nhà tắm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngôi sao trên trời nhìn tôi không chớp mắt, tôi chống nạnh đứng dậy, đóng cửa sổ.
Cả đêm tôi không tài nào ngủ nổi, sáng ra, hai mảng quầng thâm lớn dưới mắt tôi.
Mẹ tôi cười hỏi tôi có nên xem xét muốn làm gấu trúc, quốc bảo của Trung Quốc không?
Tôi dụi mắt và nói với mẹ rằng mình sắp kết hôn rồi.