Minh Vân Hương thực chắc chắc chính mình đã thành công đem nam nhân đáng ghét kia bỏ rơi, bởi vì liên tục ba ngày trước, cô không gặp lại bóng dáng nam nhân kia, chắc anh buông tha cho cô rồi.
Ngày hôm nay ánh mặt trời chiếu xuống khắp nơi, trời trong nắng ấm, cô như trước mặt trang điểm xinh đẹp, ăn mặc một thân áo ngắn không có tay, một đường trêu hoa ghẹo nguyệt đi vào Tây Môn đinh, như thường đi tới đi lui, định sống phóng túng tiêu ma một thời gian.
Nhưng điều kiện không thường, thời gian thích ý của côkhông có bao lâu, lập tức liền phát hiện không thích hợp.
Có người đang theo dõi cô!
Đi vào Tây Môn đinh mới dạo không mấy cửa hàng, Minh Vân Hương liền phát hiện đằng trước cách đó không xa có một gã dáng người khôi ngô ngăm đen, ánh mắt dán chặt ở trên người cô, tình huống rất không ổn, bởi vì cô nhận đến ánh mắt đối với chính mình bất lợi.
Cước bộ vừa chuyển, đột nhiên quay hướng bên phải đi, lại không dự đoán được, bên phải cũng xuất hiện một vị nam tử đồng dạng khôi ngô, vừa thấy chỉ biết là cùng một người.
Phương hướng lại chuyển, cô cố ý tránh đi bọn họ, lại phát hiện đằng trước cũng toát ra một nam tử khác ngăn trở đường đi, cô đành phải lại sửa phương hướng khác tránh đi bọn họ.
Một loại dự cảm không tốt xâm nhập lòng của cô, ở mặt ngoài vẫn ra vẻ trấn địnhđi tới.
Một cái, hai cái, ba cái...... Ba nam tử lai lịch không rõ, không hẹn mà cùng theo ba phương hướng đến, phân biệt theo trái, phải, sau ba phương hướng tới gần cô, cũng theo sát sau cô.
Cô càng đi càng cảm thấy không yên bất an, bởi vì khoảng cách còn chưa đủ gần, tự nhiên cũng không thể hiểu được bọn họ tìm tới cô là vì cái gì? Nhưng thực rõ ràng, nam nhân này đó là hướng về phía nàng đến.
Cô đi nhanh hơn, chuẩn bị tùy thời chạy, đằng trước vừa vặn là cửa vào công ty bách hóa, đám đông phần đông, thích hợp nhất chạy trốn.
Đang lúc cô chuẩn bị xuất chạy thì không dự đoán được lại xuất ra một nam tử, may mắn thế nào vừa vặn ngăn trở cửa vào, vừa vặn chờ nàng.
Chung quanh đều bị vây quanh, Minh Vân Hương sắc mặt tái nhợt, đồng thời cũng dọ thám biết đến những người này ý đồ, cái này thảm!
Trong đó một người nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, tiểu thư, chúng ta là cảnh sát, ngươi bị bắt.”
Khách──
Trên cổ tay trắng nõn phấn nộn có thêm một bộ còng tay, giam giữ tự do của cô, ngồi trên xe cảnh sát, một đường hướng cảnh cục mà đi, mà tội danh là ── ăn cắp!
Nội tâm Minh Vân Hương một mảnh hỗn loạn, cô chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ bị bắt, cũng không hiểu được bọn họ có cái gì chứng cớ lên án cô ăn cắp, thẳng đến bị đưa đến phòng ghi chép của cảnh cục, cảnh viên đưa một ít phim phóng sự cho cô xem.
Đoạn thứ nhất phim phóng sự, cô ở trong phòng ăn một nhà, thừa dịp người ở cách vách tạm thời rời đi thì cô trộm cái chìa khóa trong túi tiền của người ta đem xe lấy đi. Kế tiếp hình ảnh cô đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, xuất ra một cái túi, dễ dàng nhấn mật mã, trực tiếp lấy đi đồng hồ hàng hiệu bên trong.
Thứ hai đoạn phim phóng sự, cô tiến vào một nhà khách sạn, nhấn cửa mật mã trên cửa phòng, dễ dàng mở cửa, ở lúc trước khi chủ nhân trở về, lại rời đi dễ dàng, trên tay, đương nhiên không thể thiếu chiến lợi phẩm.
Đây chính là căn cứ chính xác cô phạm tội.
Minh Vân Hương nhìn chằm chằm phim phóng sự, á khẩu không trả lời được, hẳn là rất kinh ngạc, bởi vì cô không nghĩ tới hành động của chính mình đều bị ghi xuống dưới, làmcôngay cả phản bácđều không có.
“ Hai đoạn phim phóng sự này chính là căn cứ chính xác cô ăn cắp theo, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tức khắc giam giữ.” Hình cảnh tuyên bố đủ tội trạng xong, lập tức đem cô mang đi.
Cô sợ tới mức hoang mang lo sợ, ngay cả biện giải đều không kịp đã bị quăng nhập vào nhà giam, thẳng đến lúc hoàn hồn, mới ý thức được chính mình thật sự bị giam đi!
Cảnh sát lập tức liền ly khai, hẹp hòi lại âm u, trong phòng nhỏ chỉ còn nàng một người.