Đừng Khóc

Chương 106: Hằng ngày yêu đương tại đại học (Xong)




4. Bóng rổ là kỹ năng bắt buộc của giáo thảo?

Những ngày tháng vô ưu vô lo lướt qua thật nhanh. Nhoáng cái, quãng đường bốn năm đại học của Đường Nhiễm cũng chỉ còn lại một đoạn nhỏ.

Vào tháng sáu, nhiệt độ liên tục tăng cao khiến toàn thể sinh viên bỏ áo khoác, thay vào trang phục hè đơn giản thoáng mát.

Các sân vận động cũng dần dần đông lên, đặc biệt là sân bóng rổ K đại, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được các nam sinh chơi bóng đổ mồ hôi ướt đẫm mà ở trần khoe cơ bắp.

Mà so với đám nam sinh thích thông qua việc đổ mồ hôi để thể hiện mị lực của mình, đa số nữ sinh dưới ánh mặt trời oi bức này đều nguyện ý lựa chọn phòng điều hòa mát rượi —— Ví dụ như ký túc xá K đại.

"A a a còn có chưa đầy 1 tháng nữa là chúng ta phải xa trường rồi! Tiếc quá......"

Phòng 716, Hứa Huyên Tình nằm trên giường dang tay, kêu rên:

"Chị đây còn chưa yêu đương, chưa học hành hẳn hoi, chưa chơi hết những nơi phải đi, sao chưa gì đã sắp hết rồi!"

Nữ sinh giường đối diện cười: "Còn một tháng nữa, cũng đừng nghĩ nhiều vậy, càng nghĩ càng tiếc nuối. Nhưng mà cậu thì còn tốt, ít nhất công tác sinh viên tham dự đầy đủ. Sáng nay không phải tớ còn thấy nhóm học đệ chào hỏi cậu sao?"

Hứa Huyên Tình trở mình, ai oán nằm bò trên giường: "Cái đấy có tác dụng gì đâu, lại không thể mài thành cơm ăn."

"Ha ha đấy chẳng phải là học đệ của Hội Thể dục sao, xét dáng người khuôn mặt đều là tú sắc khả xan*, sao lại không mài thành cơm được?"

*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm. Cre:gg:))

"Thôi dẹp! Cậu thuần khiết một chút đi!" Hứa Huyên Tình thẹn quá hóa giận, một cái gối đầu phóng sang.

"Ha ha ha ha......"

Hai bên rất nhanh cười đùa.

Đường Nhiễm ngồi ở bàn cạnh giường. Cô đã quen cái cảnh này, cũng đành bất đắc dĩ mà cười lắc lắc đầu.

Thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ.

Hai người đang đùa giỡn chợt dừng lại.

Dưới cửa sổ Đường Nhiễm cũng tháo tai nghe, mờ mịt ngẩng đầu: "Tìm ai vậy?"

"Chịu, tớ không có hẹn."

"Tớ cũng không."

"Ừ, để tớ ra xem." Làm người duy nhất ở trên mặt đất, Đường Nhiễm tự giác đứng dậy, ra mở cửa.

Bên ngoài là một nữ sinh xa lạ.

Đường Nhiễm giữ cửa, nghi hoặc: "Xin chào?"

"A, chào học tỷ Đường, Đường Nhiễm!" Nữ sinh tựa hồ không ngờ người tới mở cửa chính là Đường Nhiễm, một bộ kinh ngạc, đỏ mặt chào hỏi.

Đường Nhiễm ngẩn ra hai giây, khóe mắt hơi cong: "Chào em. Em tới tìm ai hả?"

"Đúng vậy, đúng, em em em là học sinh Hội Thể dục, em tới tìm học tỷ Hứa Huyên Tình, chị chị chị ấy ở phòng này phải không?"

"Ừ." Đường Nhiễm ngoái đầu nhìn lại, "Huyên Tình, tìm cậu này."

Nói xong, Đường Nhiễm lại quay lại, nở nụ cười với nữ sinh vẫn đang ngại ngùng: "Bên ngoài nóng lắm, em vào đây đi."

Hành lang cũng không thoát khỏi khí nóng oi bức, mà giọng nói này nhẹ nhàng và mềm mại, giống như một trận gió mát mẻ ẩm ướt gõ trúng trái tim, nữ sinh ngoài cửa ngốc vài giây mới định thần lại được.

"Vâng, vâng!" Cô vội vàng đồng ý, sau đó có chút hoảng loạn đi theo Đường Nhiễm vào trong.

Khi hai người tiến vào, Hứa Huyên Tình đang tò mò nhìn ra: "Hả? Tìm tớ?"

"Học muội Hội Thể dục," Đường Nhiễm dừng dưới giường cô, nhẹ giọng nói, "Chú ý hình tượng học tỷ."

"Ồ ồ ồ, cậu nói đúng." Hứa Huyên Tình vội vàng sửa lại tư thế, "Em có chuyện gì vậy?"

"Chào chị, em là cán sự năm nhất của Hội Thể dục, à thì, hội trưởng Hội Thể dục chúng em muốn tổ chức một trận bóng rổ giao hữu trong mùa tốt nghiệp để mời anh chị sinh viên khoa chính quy cùng viện nghiên cứu sinh tham gia. Nhưng trước mắt thành viên dự thi có chút vấn đề ở viện nghiên cứu sinh bên kia, hội trưởng bảo em tới hỏi chị, anh ấy nói chị có kinh nghiệm có quan hệ, hỏi chị có biện pháp gì không......"

Em gái này rõ ràng là kiểu hướng nội, nói một tràng dài có chút ngắc ngứ, nhưng cuối cùng cũng thành công truyền đạt ý chính.

Hứa Huyên Tình nghe xong nhíu mày: "Những năm trước đều tổ chức các trận giao hữu, nhưng cũng không có sinh viên khoa chính quy cùng viện nghiên cứu sinh mà. Hai bên không hợp tác, Hứa Thanh Phóng nghĩ sao đấy?"

"......"

Hứa Thanh Phóng chính là hội trưởng đương nhiệm của hội Thể dục, đồng thời cũng là học đệ mà hội trưởng tiền nhiệm Hứa Huyên Tình đích thân đề bạt, lúc này rõ ràng gọi tên ra.

Học muội nghe được run trong lòng, nhỏ giọng giải thích: "Hội trưởng nói, anh ấy đã, đã khoác lác với đoàn chủ tịch bên kia, lần này cầu xin học tỷ nhất định phải giúp, giúp giúp ảnh."

Hứa Huyên Tình biểu tình càng xấu: "Chị đây đã là một 'lão nhân' sắp tốt nghiệp nghỉ hưu rồi, cậu ta tổ chức hoạt động còn phải bắt tôi lăn lộn chạy chân cho à?"

Sắc mặt nữ sinh trắng bệch.

"Ai được rồi, chị sẽ gọi cho cậu ta, em về trước đi."

"Vâng, vâng, cảm ơn học tỷ......"

Nữ sinh như được ân xá, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Lúc ra tới cửa, bước chân chậm lại. Trong một giây, cô bé lấy hết can đảm, quay đầu nhìn Đường Nhiễm đứng trước bàn, đỏ mặt mở miệng: "Học tỷ Đường, Đường Nhiễm."

"Ừ?" Đường Nhiễm ngoài ý muốn ngước mắt.

"Em...... em đã nghe nói chuyện của chị cùng học trưởng Lạc Trạm, anh chị nhất, nhất định phải thật hạnh phúc!"

Đường Nhiễm ngơ ngẩn.

Không chờ cô phản ứng lại, nữ sinh đã xoay người đỏ mặt chạy đi.

Trên giường, Hứa Huyên Tình đang quạu cũng phải phá lên cười, trêu Đường Nhiễm: "Fan CP của hai người phát triển đến thế cơ à? Đến cả học muội năm nhất cũng dính chưởng rồi —— nói đi, em gái fangirl này là do ai trong hai người mê hoặc vậy?"

Đường Nhiễm bất đắc dĩ, ngẩng mặt nhìn lên giường: "Tớ khi nào từng có fangirl?"

"Ôi dào, cậu ngàn vạn lần đừng khiêm tốn như vậy nha chị nhỏ Đường Nhiễm —— bốn năm ở chuyên ngành Tự động hoá, thành tích kia lý lịch kia, lại còn khuôn mặt này khí chất này, đều tích cóp được bao nhiêu fanboy fangirl rồi?"

Bàn về kỹ năng mồm mép, Đường Nhiễm trước nay không phải đối thủ của Hứa Huyên Tình. Lúc này cô cũng chỉ có thể chỉ di động Hứa Huyên Tình: "Cậu vẫn là nên gọi điện thoại cho học đệ của cậu đi."

"Ờ ha, chính sự quan trọng."

"......"

Hứa Huyên Tình vốn dĩ lợi hại ở công phu mồm miệng, bốn năm này ở hội học sinh càng không thiếu chỗ để rèn luyện. Một hồi điện thoại cũng là một hồi chế nhạo học đệ đầu bên kia.

Chờ cô xụ mặt cúp máy, bạn cùng phòng giường đối diện nhịn không được cười cô: "Đây chính là học đệ Hứa Thanh Phóng có tiếng túng cậu —— đổi lại người khác, nghe chầu chế nhạo đấy của cậu, còn không phải tới cửa đấm cậu rồi?"

"Cậu ta dám! Cho cậu ta mượn ba cái lá gan này! Lại nói, chính mình hành sự bất lực còn có mặt mũi nói à? Tớ đã sớm nói tớ sắp tốt nghiệp đừng lấy chuyện của hội học sinh làm phiền tớ, chính cậu ta không nghe —— tự mình khoe khoang còn bắt tớ phải thu thập cục diện rối rắm cho, cậu nói xem cậu ta có phải quen cái tật xấu rồi không?"

"Vậy cậu đồng ý rồi sao?"

"......"

"Đồng ý rồi sao đại hội trưởng Hứa?"

Hứa Huyên Tình hừ một tiếng, mất tự nhiên quay mặt đi: "Đây là lần cuối cùng, giúp chút vậy."

"Cho nên ý, chính cậu dung túng cho người ta quen cái tật xấu, còn nói gì nữa?" Bạn cùng phòng không lưu tình mà cười nhạo xong, ngẩng đầu, "Nhưng mà viện nghiên cứu sinh cùng sinh viên khoa chính quy luôn là nước sông không phạm nước giếng, tớ nhớ rõ cậu cùng viện nghiên cứu sinh bên kia cũng không lui tới gì nhiều nhỉ? Cậu định giải quyết việc này thế nào?"

"Biện pháp giải quyết sao......"

Ánh mắt Hứa Huyên Tình từ từ rơi xuống, sau đó bay tới trên người Đường Nhiễm.

Đường Nhiễm dừng hình, ngước mắt.

Hứa Huyên Tình nhếch miệng cười xán lạn: "Chị nhỏ Đường Nhiễm ơi, mấy năm nay cậu chạy tới INT, quen mặt không ít học trưởng ở tổ nghiên cứu sinh khoa Tự động hóa phải không?"

Đường Nhiễm bất đắc dĩ: "Học đệ của cậu hố cậu, cậu liền tới hố tớ sao."

"Haiz, chuyện giữa bạn bè với nhau, sao gọi là hố được, đúng không?"

"Tớ giúp cậu hỏi Thiên Hoa bọn họ, nhưng không đảm bảo là được đâu đấy."

"Được rồi! Có những lời này của cậu là tớ an tâm rồi! Nữ thần Đường Nhiễm của chúng ta xuất mã —— còn có chuyện nào không giải quyết được!"

"Thôi bớt đi." Đường Nhiễm cười liếc cô, đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.

Vài phút sau.

Đường Nhiễm đẩy cửa trở lại phòng: "Lâm Thiên Hoa bên kia không có vấn đề gì, tớ bảo anh ấy trực tiếp liên hệ Hứa Thanh Phóng, có thể chứ?"

"Có thể có thể! Hoàn toàn không thành vấn đề!"

Đường Nhiễm đi vào: "Ừ, không có việc gì nữa chứ?"

"Ặc, kỳ thật còn có một chút, chuyện nho nhỏ."

"?"

"Chính là, trận giao hữu này diễn ra tương đối gấp gáp, sắp xếp người xem chỉ sợ không đủ cháy, cần tuyên truyền một chút......"

Hứa Huyên Tình cười nịnh nọt ——

"Chị nhỏ cậu xem, đại giáo thảo Lạc của chúng ta, có thể có thời gian rảnh tham gia một chút không?"

"Không có thời gian. Không đi."

"Anh này cũng quá tuyệt tình đó Trạm ca, học đệ học muội hội thể dục cực kỳ nỗ lực khẩn cầu cậu lộ diện, dù chỉ là một chút xíu tay cũng được ——"

"Học đệ học muội, cậu sao? Dù sao cũng không phải tôi."

"...... Trạm ca, anh thật sự nhẫn tâm như vậy?"

"."

Người đang ngồi trước máy tính mí mắt cũng chưa nâng, cười lạnh: "Này đã tính là nhẫn tâm? Xem ra gần đây INT quả nhiên là nhàn nhã quá độ rồi."

Lâm Thiên Hoa nghẹn họng: "Em rút, rút lại lời vừa nãy."

Lạc Trạm ngoái đầu liếc hắn.

"Nhưng mà Trạm ca, anh không đi thật sao? Đây là lần tương tác hiếm hoi giữa viện nghiên cứu sinh chúng ta cùng học đệ học muội khoa chính quy ——"

"Cần tôi nhắc nhở cậu nữa không."

"Hả?"

"Từ năm ngoái, tôi đã lấy được bằng tiến sĩ, hiện tại thuộc giai đoạn hậu tiến sĩ —— không còn quan hệ gì với viện nghiên cứu sinh các cậu."

Lâm Thiên Hoa: "......"

Lâm Thiên Hoa: "Cái con người lãnh khốc vô tình này, vậy vậy, nhỡ đâu Đường Nhiễm cũng đi xem thi đấu thì sao, anh cũng không tới tham gia sao! Sân bóng rổ không thiếu nhất chính là nhóm trai trẻ thân mình khoẻ khoắn hấp dẫn đấy!"

Lạc Trạm không để bụng: "Nhiễm Nhiễm sẽ không đi."

"Nhỡ đâu, nhỡ đâu ấy!"

"Nhỡ đâu?" Lạc Trạm cười lạnh, "Thân mình đám nhóc đó có cái gì đẹp. Lại nói, tôi là cái loại người thích ăn mấy loại giấm cỏn con này sao?"

"......"

Một tuần sau, sân bóng rổ K đại.

Ánh mặt trời chói chang, khắp sân đều phảng phất hương vị cao su lưu hoá bị nướng cháy.

Lâm Thiên Hoa dẫn đoàn người của hắn đi vào sân bóng rổ, vừa nhìn liền thấy cô gái trắng đến chói mắt đang đứng dưới giá bóng rổ.

Lâm Thiên Hoa ngây người hai giây, bỏ lại mấy người bước nhanh qua: "Đường Nhiễm, em —— sao em cũng tới??"

Đường Nhiễm nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, vừa định giải thích, lại nghe Hứa Huyên Tình bên cạnh ha ha cười: "Không ngờ phải không? Ngạc nhiên chưa? Ha ha ha đương nhiên là em mạnh mẽ kéo Tiểu Nhiễm tới —— chuẩn bị gấp gáp, cần phải có người giữ thể diện cho cuộc thi đấu mùa tốt nghiệp của chúng em chớ."

Hứa Huyên Tình nói, cánh tay tùy tiện choàng lên vai Đường Nhiễm, nhướn cổ cười như nữ lưu manh: "Đúng không Tiểu Nhiễm?"

Đường Nhiễm bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Thiên Hoa: "Đại khái chính là như vậy."

Lâm Thiên Hoa biểu tình vi diệu: "Chuyện em tới đây xem thi đấu, có nói cho Trạm ca chưa?"

Đường Nhiễm: "Lạc Lạc thời gian gần đây dường như có việc bận, em không quấy rầy anh ấy."

"À, như vậy hả..... Vậy các em nói chuyện tiếp đi, anh qua bên kia làm nóng người."

"Vâng, thi đấu cố lên nha."

"Ừ ừ."

Lâm Thiên Hoa xoay người đi đến khu chuẩn bị, nhưng không sốt ruột làm nóng người, mà là lấy ra di động gọi cho Lạc Trạm.

"Alo, Trạm ca? Anh đang bận hả? À, em không có việc gì, chính là hôm nay tới sân bóng rổ để thi đấu, anh đoán xem em thấy ai?"

"......"

40 phút sau, Lạc tiểu thiếu gia "giết" tới hiện trường.

Anh bên này mới vừa vào sân bóng rổ đã được Lâm Thiên Hoa "nhiệt liệt hoan nghênh": "Trạm ca, anh không phải ở ngoài trường sao, sao đã trở lại? Nhìn hô hấp gấp gáp thế này, từ bãi đỗ xe chạy tới hả?"

"......"

Lạc Trạm không thèm để ý Lâm Thiên Hoa trêu ghẹo. Ánh mắt đảo qua nửa vòng, dùng tốc độ nhanh nhất xác định vị trí Đường Nhiễm. Lạc Trạm ổn định hô hấp, vòng qua Lâm Thiên Hoa liền trực tiếp đi tới chỗ đó.

Bên kia, Đường Nhiễm ngồi ở khu người xem, đang thích thú nhìn các học đệ học trưởng thi đấu hăng hái, đột nhiên liền cảm giác đỉnh đầu có một bóng người phủ xuống.

Đường Nhiễm hơi ngẩng đầu, sau đó sửng sốt: "Lạc Lạc? Sao anh lại tới đây?"

Lạc Trạm rũ mắt, thần thái lười nhác: "Đẹp lắm sao. Tập trung tinh thần như vậy, anh tới đây em cũng không phát hiện."

Đường Nhiễm gật đầu: "Quả thực rất vui, anh cũng ngồi xuống xem......" Ánh mắt xoay nửa vòng, Đường Nhiễm lúc này mới phát hiện bốn phía không biết khi nào đã ngồi đầy người, hết sạch chỗ trống.

Lạc Trạm cong lưng, kéo ống quần tây, cũng không kiêng dè mà ngồi xuống bậc thang bên lối đi cạnh Đường Nhiễm.

Đường Nhiễm vô thức hỏi: "Trên mặt đất không dơ sao?"

"Còn tốt. Ngồi một lát rồi anh dậy."

"Vâng." Bỏ qua đề tài này, Đường Nhiễm lại nhớ tới, "Anh hôm nay không phải có chuyện gì ở ngoài trường sao? Sao đột nhiên trở lại?"

"Lâm Thiên Hoa gọi."

"Thiên Hoa gọi anh tới làm gì?"

"Hắn nói đang đứng ở ngoài tường nhà anh, vừa ngẩng đầu liền thấy một con hồng hạnh nhỏ sắp vượt tường."

"Hả?"

Đường Nhiễm ngẩn ra vài giây, bỗng dưng phản ứng lại. Gương mặt trắng nõn của cô phiếm hồng, cũng không biết là bị trêu chọc hay là bị oan: "Em nào có?"

"Không đúng sao, thấy em tập trung tinh thần như vậy cơ mà, ngay cả anh lại đây cũng không chú ý?"

"Rõ ràng là anh đi đường quá nhẹ......" Đường Nhiễm lầm bầm.

"Cái gì?"

"Không," Đường Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt chân thành, "Không có gì."

Lạc Trạm thở dài: "Cô gái nhỏ của chúng ta cũng học được cách gạt người rồi."

"Em không có." Đường Nhiễm an tĩnh hai giây, nói nhỏ, "Rõ ràng là Lạc Lạc ăn dấm vô lý, người xấu lại cáo trạng trước."

Lạc Trạm ngưng trệ.

Vài giây sau, anh chống cằm nhìn sang phía cô gái đang ngồi cao hơn mình mười cm.

Nhìn chằm chằm vài giây, Lạc Trạm rũ mắt cười: "Được rồi, là anh ăn dấm —— nhóm học đệ so với anh đẹp hơn sao?"

Đường Nhiễm nghe thấy câu hỏi này, vô thức ngẩng đầu nhìn nhóm học đệ trong sân.

Lạc Trạm nheo mắt: "Vấn đề này xem ra còn cần nghiêm túc suy nghĩ?"

Đường Nhiễm thu hồi tầm mắt, rơi xuống trên người chàng trai chưa kịp thay sơ mi trắng cùng quần tây trước mặt. Cô nhoẻn miệng cười: "Lạc Lạc đẹp nhất."

Ánh mắt Lạc Trạm hơi nhu hoà, nhưng chưa hết ghen tuông: "Nhìn các học đệ trẻ tuổi, không cảm thấy bạn trai đẹp nhất của em có chút già rồi sao?"

Đường Nhiễm ngẩn ra hai giây, không nhịn được cười rộ lên: "Lạc Lạc, không có ai khoe khoang như anh vậy đâu."

"Có, anh." Lạc Trạm khều khều bàn tay lành lạnh của cô, chống lên má. Anh ngồi ở bậc thang, nghiêng người ngửa đầu nhìn cô, "Không được trốn tránh."

Đường Nhiễm cười: "Không có."

"Thật sự không có?"

"Hoàn toàn không có, hơn nữa......" Đường Nhiễm cong mắt, "Anh rõ ràng là càng sống càng ấu trĩ, sẽ không già một chút nào."

Đứng giữa một đám người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi, "Lão già" đã 25-26 tức khắc cảm thấy nguy cơ tiêu tán, nhanh chóng vui lên.

Bọn họ hai người an tĩnh, tiếng cười ở phía sau Lạc Trạm vang lên.

"Trạm ca, tuần trước là ai nói cực kỳ hiên ngang lẫm liệt ——'tôi là cái loại người thích ăn mấy loại dấm cỏn con này sao' hả?"

"......" Lạc Trạm quay đầu lại, quả nhiên liền thấy Lâm Thiên Hoa từ bậc thang phía sau đi xuống, sau đó vòng qua, ngừng ở phía dưới anh.

Lạc Trạm nắm tay Đường Nhiễm không buông, lúc này cũng chỉ chống mặt, thần thái lười nhác hơi híp mắt: "Tôi có nói sao?"

Lâm Thiên Hoa: "Có."

Lạc Trạm bình tĩnh đáp: "Vậy cứ coi như tôi chưa nói đi. Liên quan đến Nhiễm Nhiễm nhà tôi, không có dấm cỏn con nào cả, đều lớn hết."

Lâm Thiên Hoa không nhịn được tặc lưỡi: "Khốn nạn quá đấy Trạm ca, anh trước kia không phải như vậy."

"Trước kia là hồi nào?"

"Còn có thể là hồi nào, đương nhiên là hai năm trước, không đúng, bốn năm —— 6 năm trước?"

Lâm Thiên Hoa dừng lại, vài giây sau hắn nhịn không được xoa ót cười rộ lên: "Bất tri bất giác, hai người đã quen nhau lâu như vậy, ở bên nhau thời gian dài như vậy?"

"Rất lâu sao." Lạc Trạm không để bụng mà cười cười, anh cúi đầu, có chút như vô thức mà ở khẽ hôn lên tay cô, "Rõ ràng như mới chỉ là ngày hôm qua."

Trong lòng Lâm Thiên Hoa dâng lên chút cảm khái, đang lúc hắn không biết nói từ đâu, một giọng điệu sung sướng chen ngang cuộc nói chuyện ——

"A, học trưởng Lạc Trạm thật sự tới kìa! Em còn tưởng rằng đám nhóc hội Thể dục kia hoa mắt cả lũ chú!"

Hứa Huyên Tình nhảy vào cạnh Đường Nhiễm, cách Đường Nhiễm nhìn tới Lạc Trạm: "Lạc đại giáo thảo, anh năm nay cùng Tiểu Nhiễm rời trường hả? Anh nói anh từ 14 tuổi vào học, ngần ấy năm, còn chưa có ai có cơ hội xem anh đấu trận bóng rổ đâu —— anh không muốn trước khi rời đi, cho bọn em giải quyết một chút tiếc nuối này sao, cũng coi như không làm thất vọng những tim đã bị anh đánh nát phải không?"

Lạc Trạm cười như không cười mà liếc qua: "Không muốn."

Hứa Huyên Tình: "......"

Hứa Huyên Tình bi phẫn mà chuyển hướng Đường Nhiễm, lên án: "Cái tên máu lạnh vô tình này bọn tớ không giải quyết được rồi, hi vọng cuối cùng ký thác ở trên người cậu đó Tiểu Nhiễm."

Đường Nhiễm dở khóc dở cười: "Cậu chỉ biết làm khó tớ."

"Tớ không có nha." Tròng mắt Hứa Huyên Tình đảo đảo qua lại, kế để bụng đầu, "Như vậy, tớ cũng không cần cậu cùng học trưởng Lạc Trạm nói gì, cậu coi như chúng ta ăn ngay nói thật."

"Nói gì?"

"Cậu đã từng xem học trưởng Lạc Trạm chơi bóng rổ chưa?"

"Chưa từng."

"Vậy cậu muốn nhìn không? Nhìn các học trưởng học đệ ở đây vừa chạy vừa nhảy ném rổ, cậu chưa từng tưởng tượng xem học trưởng Lạc Trạm nếu lên sân khấu sẽ có bộ dáng gì sao?"

"......"

Đường Nhiễm chần chờ.

Hứa Huyên Tình lộ ra vẻ gian kế sắp thành: "Không được nói dối nha Tiểu Nhiễm."

Đường Nhiễm lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ mà nói: "Tuy rằng nghĩ tới, nhưng ——"

"Không nhưng nhị gì hết." Hứa Huyên Tình nghiêng đầu cười, nhìn phía Lạc Trạm, "Lạc đại giáo thảo, anh thật sự không lên sân đấu?"

Lạc Trạm: "......"

Đường Nhiễm phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Trạm: "Em chỉ là nghĩ tới, anh không muốn đi thì không cần đi."

"Nghĩ tới?" Lạc Trạm hỏi.

"......"

"Có nghĩ tới không?"

Đường Nhiễm chậm rãi gật đầu: "Có nghĩ."

Lạc Trạm hơi rũ mắt, anh giơ tay sờ sờ đầu cô, cười: "Nếu thật sự muốn, vậy hồ ước nguyện nên làm việc thôi."

Anh tạm dừng, nói với Hứa Huyên Tình: "Tôi biết cô là muốn có tư liệu sống cho hội Thể dục để quay chụp cùng tuyên truyền —— cô lợi dụng Nhiễm Nhiễm, cho nên tôi chỉ làm một lần."

Hứa Huyên Tình vui vẻ: "Không thành vấn đề!"

Nhìn theo bóng dáng Lạc Trạm đi xuống bậc thang, Đường Nhiễm chần chờ chuyển hướng Hứa Huyên Tình: "Anh ấy còn đang mặc áo sơmi với quần dài, có thể đấu không?"

"Chỉ ném bóng vào rổ một lần thôi, có gì khó," Hứa Huyên Tình nhoẻn miệng cười, "Huống chi, Lạc Trạm chính là giáo thảo nhiều năm của K đại —— cậu đã thấy qua có giáo thảo nào chuẩn bị kĩ năng để làm màu ở sân bóng rổ không—— đây chính là mị lực là vũ khí sắc bén của bọn họ cả!"

"Ồ."

Đường Nhiễm quay đầu lại.

Mấy chục giây sau.

Lạc Trạm đứng ở chính giữa sân bóng rổ, đôi tay nâng lên, bóng rổ giơ qua đỉnh đầu, đốt ngón tay thon dài hữu lực khống chế bóng rổ theo một độ cung hoàn mỹ.

Từ cánh tay đi xuống, bị sơ mi trắng nửa trong suốt bao lấy, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện.

Mấy tốp sinh viên khoa chính quy vào K đại quá muộn, mấy năm nay đã hiếm khi được

nhìn thấy vị đại giáo thảo thần long thấy đầu không thấy đuôi này. Bây giờ được chiêm ngưỡng, đương nhiên ai cũng không rời nổi mắt.

Bên ngoài hơn phân nửa ánh mắt đều tập trung trên người Lạc Trạm.

Nhìn cánh tay như tác phẩm nghệ thuật kia phát lực, bóng rổ ở không trung xẹt qua một đường cong duyên dáng ——

Theo đường bóng rổ tung ra, nhóm sinh viên nữ phát ra tiếng hoan hô đầy si mê:

"Oa ——...... Hả??"

Bang, cộp, cộp, cộp......

Bóng rổ ngay cả khung cũng chưa thể sờ đến được, tịch mịch mà lăn ra khỏi vạch của sân.

Ánh mắt mọi người dại ra, trong sân Lạc tiểu thiếu gia bình tĩnh thu tay, trở về bên người Đường Nhiễm.

Ngồi ở cạnh Đường Nhiễm, Hứa Huyên Tình còn chưa phục hồi tinh thần, trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm: "Hoá ra...... Bóng rổ không phải kỹ năng bắt buộc của giáo thảo à......"

Đường Nhiễm thật ra hoàn toàn không bất ngờ.

Trước khi Lạc Trạm đi tới, cô đã chủ động đứng dậy, tiến lên kéo tay Lạc Trạm đang duỗi tới.

Bọn họ sóng vai đi ra ngoài.

Lạc Trạm lộ ra ý cười: "Thấy được chưa?"

"Ừm." Đường Nhiễm cũng cười, "Không tồi."

"Chỗ nào không tồi?"

Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, hơi cúi, cười khẽ: "Người không tồi."

"Không phá vỡ hình tượng trong lòng em chứ?"

"Trong lòng em, Lạc Lạc vĩnh viễn không gì không làm được."

"Ồ, vậy so với nhóm học đệ thì sao?"

Đường Nhiễm bật cười: "Anh đủ rồi Lạc Lạc, một chút dấm thôi mà ăn lâu như vậy."

"Không đủ. Anh có dự cảm."

"Hở?"

"Qua mấy năm nữa, vài thập niên, chờ anh tám chín mươi tuổi, già đến mức bóng rổ cũng không cầm được nữa, anh vẫn sẽ ăn dấm của Nhiễm Nhiễm nhà ta."

"Sẽ...... cùng nhau đi đến khi đó sao."

"Đương nhiên."

Dưới ánh nắng chói mắt, Lạc Trạm chậm rãi nắm chặt tay Đường Nhiễm, cười:

"Rốt cuộc Lạc Lạc không gì không làm được trong lòng em, quãng đời còn lại đều sẽ chỉ vì thực hiện nguyện vọng này mà tồn tại."

- --------------------

5. Lễ tốt nghiệp, cầu hôn.

Đường Nhiễm cùng Hứa Huyên Tình đều là người thành phố K, cuối tháng 6 lế tốt nghiệp kết thúc, các cô là nhóm sinh viên cuối cùng rời K đại.

Tối đó Hứa Huyên Tình rời đi, phòng 716 cũng chỉ còn Đường Nhiễm ở lại.

Ký túc xá bọn cô đối diện với sân bóng số 2 của K đại, trong sân bật cột đèn cao bằng mấy tầng lầu, hội học sinh của trường tổ chức lễ tốt nghiệp ở đó, tiếng ca múa như đâm thủng bầu trời đêm.

Trong không khí sôi động ai nấy đều quẩy tưng bừng, mà ký túc xá của sinh viên tốt nghiệp gần đó nhất lại đầy tĩnh lặng cùng cảm động.

Hứa Huyên Tình khóc đỏ cả mắt.

Cô đứng trước cánh cửa rộng mở của phòng 716, đôi tay gắt gao ôm Đường Nhiễm, không chịu buông ra: "Tớ không, không muốn đi đâu Tiểu Nhiễm, tớ hối hận hu hu hu...... Tớ không muốn một mình đến nơi xa như vậy để làm, tớ muốn cùng các cậu mọi người ở bên nhau...... Chúng ta trở về hồi năm nhất đi hu hu hu......"

Đôi mắt Đường Nhiễm cũng ướt lệ, chỉ là nghe xong lời của Hứa Huyên Tình lại muốn cười, cô cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Huyên Tình: "Chúng ta đã ở bên nhau đã rất lâu rồi, Huyên Tình, cũng đủ để chúng ta nhớ mãi bốn năm này."

"Nhưng tớ luyến tiếc các cậu......"

"Lại luyến tiếc, cuộc sống cũng phải tiếp tục chứ." Đường Nhiễm nhẹ giọng an ủi, "Không phải có người nói cuộc sống chính là một hành trình dài sao. Bất cứ người nào ở bất cứ trạm dừng nào lên xe xuống xe, chúng ta gặp được, quen biết, sau đó tạm biệt nhau. Bây giờ đã đến lúc chia tay, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là ghi nhớ những ký ức ở nơi mà chúng ta vừa đứng, trân quý nó. Rồi lại xuất phát đi tới trạm dừng tiếp theo, gặp gỡ làm quen những người bạn mới. Như vậy thật lâu về sau khi chúng ta xem lại, những ký ức đó vẫn còn, tựa như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua —— như vậy không tốt sao?"

Hứa Huyên Tình khóc lóc đến đỏ mũi suy nghĩ một lần, khóe mắt cay cay, nước mắt lại lần nữa tuôn ào như vỡ đê: "Không tốt, không tốt một chút nào, cậu nói như vậy tớ càng thấy luyến tiếc càng thấy khó chịu!"

Đường Nhiễm bị khóc đến luống cuống, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, cô ngẩng đầu nhìn về hành lang phía sau Hứa Huyên Tình —— hai nam sinh đứng ở bên ngoài.

Lạc Trạm cố gắng nhịn từ nãy tới giờ, lúc này nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của Đường Nhiễm, anh không thèm khắc chế nữa, đen mặt, kéo Đường Nhiễm ra khỏi Hứa Huyên Tình đang dính chặt như con bạch tuộc mà chùi nước mắt.

"Mắt Nhiễm Nhiễm không nên quá kích động cùng rơi lệ, cô khổ sở thì tự một mình đi, đừng kéo theo cả em ấy."

Hứa Huyên Tình tức khắc mở to mắt, khóc lóc kể lể: "Lạc Trạm anh thật máu lạnh!"

Lạc Trạm: "......"

Trên hành lang còn có một nam sinh khác là Hứa Thanh Phóng, cũng chính là học đệ của Hứa Huyên Tình ở hội thể dục, thấy thế, tiến lên hai bước vỗ vai Hứa Huyên Tình: "Học tỷ, học trưởng Lạc Trạm cũng là lo lắng Tiểu Nhiễm —— hơn nữa, chị còn không cùng em xuống lầu là trễ máy bay đấy."

"Trễ thì trễ, tối nay chị đây liền không phải đi nữa!"

"Đừng mà học tỷ, vé máy bay này rất quý, bỏ đi mất rất nhiều tiền......"

Hứa Thanh Phóng nhẹ nhàng khuyên, cuối cùng cũng trấn an được Hứa Huyên Tình.

Sau khi tạm biệt một hồi, Hứa Huyên Tình vẫn là đi cùng Hứa Thanh Phóng, xách theo hành lý rời đi.

Nhìn hai bóng dáng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất ở cầu thang, Đường Nhiễm vẫn luôn chịu đựng không khóc đến giờ đôi mắt mới chậm rãi đỏ lên.

Lạc Trạm khẽ thở dài, ôm cô vào trong lòng ngực: "Vừa nãy anh không nói đùa. Không được khổ sở, càng không được khóc."

Đường Nhiễm nghẹn ngào: "Anh thật nghiêm khắc Lạc Lạc, cảm xúc lại không phải thứ em có thể kiểm soát được."

"Anh biết." Lạc Trạm ẩn nhẫn, dùng lực độ nhẹ nhất mơn trớn mái tóc cô, "Nhưng em vừa khóc anh liền hết cách, cho nên chỉ có thể 'uy hiếp' em như vậy."

"Anh còn nói Huyên Tình," Đường Nhiễm nghẹn nước mắt, nhỏ giọng chui vào lồng ngực Lạc Trạm phát tiết nỗi buồn, "Thời điểm này, cậu ấy khó chịu như vậy, anh nói thế, thật sự có hơi quá đáng."

"Chỉ là hơi thôi sao." Lạc Trạm rũ mắt, bất đắc dĩ cười hỏi.

"Không...... nhiều hơn."

"Ừ, anh biết."

"Anh biết còn nói cậu ấy như vậy."

"Bởi vì biết, cho nên khi cô ấy gọi thẳng tên anh, anh cũng không so đo."

"...... Cậu ấy gọi thẳng tên anh?" Đường Nhiễm ngẫm lại, chậm nửa nhịp mới nhớ, nín khóc mỉm cười, "Huyên Tình bình thường rất sợ anh, cậu ấy nhất định là bị anh chọc tức quá mới quên gọi học trưởng."

Lạc Trạm cúi đầu, thanh âm trầm trầm, cười ôn nhu: "Xác định không phải bởi vì em sao."

"Chắc là, không phải đâu." Cô chột dạ mà không ngước mắt.

Thấy tâm trạng Đường Nhiễm bình tĩnh hơn, trong lòng Lạc Trạm cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh thoáng nhìn phòng 716 đã trở nên trống không: "Không cần ở trong trường. Đêm nay đến chỗ anh đi, gần trường học hơn, tương đối thuận tiện, được không?"

Đường Nhiễm tưởng tượng cảm giác ở trong phòng một mình, rùng mình, cô lập tức gật đầu: "Được."

"Vậy em thu dọn một chút quần áo để tắm rửa, anh lái xe đến dưới lầu chờ em."

"Vâng."

Lạc Trạm hiện tại đang ở trong một căn hộ riêng ở ngoài K đại, bên ngoài là chung cư độc lập, nhưng ở trong lại là căn hộ rộng 200 mét vuông.

Phong cách trang trí trong nhà giống phòng ngủ của Lạc Trạm ở Lạc gia —— vào đến huyền quan liền không thấy vách tường, ngoại trừ các cột chịu lực cần thiết, chỉ lấy kệ sách hoặc là quầy bar làm vách ngăn, chia phòng.

Mà nơi duy nhất coi như có cửa ra vào cửa sổ, đại khái chính là hai gian phòng tắm và nhà vệ sinh được bao bọc bởi kính mờ, nằm ở hai góc của căn hộ lớn.

Đường Nhiễm trước đó cũng đã tới chỗ này của Lạc Trạm, nhưng chưa bao giờ ở lâu, huống chi là qua đêm.

Sau khi cô ngồi vào sô pha, đối mặt với quầy bar, giá sách, còn có căn phòng thấp thoáng phía sau không che giấu được bất kỳ âm thanh hay cảnh tượng nào, Đường Ran có chút căng thẳng.

"Đêm nay," Đường Nhiễm xoay người, hỏi Lạc Trạm đang kéo vali vào giúp cô, "Đêm nay em ngủ ở chỗ nào?"

Lạc Trạm đặt vali vào góc giá sách trong "phòng ngủ chính", nghe vậy ngoái đầu nhìn lại: "Chỗ anh có ba cái giường, em tùy ý chọn đi." Anh khựng lại, mỉm cười không đứng đắn, "Nếu em muốn, cũng có thể ngủ cùng giường với anh."

Đường Nhiễm liếc trộm anh một cái, trước khi bị phát hiện liền thu hồi ánh mắt, nhìn quanh một vòng: "Nhìn qua, giống như đều ở cùng một phòng."

Lạc Trạm đi tới: "Ừ, trước kia căn bản là ở một mình, không có gì bất tiện."

Đường Nhiễm im lặng.

Lạc Trạm rót nước cho cô, lúc này mới phát hiện cô an tĩnh lạ thường. Anh ngừng lại, ngồi cạnh Đường Nhiễm: "Làm sao vậy?"

Đường Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Căn bản ý là thế nào?"

Lạc Trạm sửng sốt.

Giây lát sau, anh rũ mắt bật cười: "Nhiễm Nhiễm của chúng ta đây là ghen sao?"

Đường Nhiễm nghẹn đến nín thở: "Trước kia anh nói, anh chưa, chưa từng có bạn gái."

"Ừ."

"Vậy sao lại là căn...... căn bản?" Đường Nhiễm nắm chặt ngón tay, tựa hồ khẩn trương mà nhìn chằm chằm đôi mắt Lạc Trạm.

Lạc Trạm không nhẫn tâm trêu chọc cô tiếp.

Anh cúi người lại đây, xoa tóc cô cười: "Em nghĩ lung tung gì đấy? Căn bản một mình, là bởi vì thỉnh thoảng đám Đàm Vân Sưởng sẽ qua ở nhờ một hai ngày."

"...... A."

Đường Nhiễm ngốc hai giây, bừng tỉnh thốt lên.

Lạc Trạm sờ xong rồi liền gác tay ở trên đầu cô, xoay đầu đối mặt với mình: "Cho nên cô gái nhỏ của chúng ta rốt cuộc mới nghĩ gì thế?"

Đường Nhiễm mặt đỏ lên: "Không, không nghĩ gì cả."

"Thật sự không có?"

"......"

Bàn tay Đường Nhiễm đặt ở đầu gối chậm rãi nắm chặt, đến một khắc, cô dường như lấy hết dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu không báo trước.

Lạc Trạm đang sát lại gần để trêu cô nên không phòng bị, trên môi phất qua hơi thở mềm mại cùng hương thơm nhàn nhạt của cô.

Người anh cứng đờ.

Mà cô gái đỏ mặt ngừng ở vị trí cách anh cực gần, đôi mắt đen nhánh không chớp mà nhìn chằm chằm anh: "Vậy Lạc Lạc cảm thấy, em nghĩ cái gì?"

Lạc Trạm đờ ra vài giây, tỉnh táo lại hầu kết anh chuyển động lên xuống, anh lùi lại mấy cm, ánh mắt chật vật né tránh.

Không đợi Lạc Trạm mở miệng, Đường Nhiễm nhịn không được cười khẽ lên, ngữ khí hiếm khi mang theo chút trêu chọc cùng nghịch ngợm: "Quả nhiên."

"...... Quả nhiên cái gì." Lạc Trạm ngước đôi mắt đen nhánh lên, thanh âm khàn khàn bất đắc dĩ hỏi.

"Có người nói với em, Lạc Lạc là chỉ hổ giấy, em không cần sợ, lúc nào không chống đỡ được, học theo mà 'phản kích' lại là được."

Lạc Trạm ngừng hai giây, ánh mắt bất thiện khẽ híp lại: "Ai nói với em."

Đường Nhiễm ngoan ngoãn nhìn anh, không nói.

Lạc Trạm kéo lý trí vừa mới lún xuống "vũng bùn" lên, suy tư vài giây anh liền lộ ra biểu cảm đã hiểu: "Đường Thế...... mẹ em nói."

Đường Nhiễm cười gật gật đầu.

Lạc Trạm thở dài: "Em không giống mẹ em, cứ sống theo phong cách của em, không cần một mực nghe lời mẹ."

"Em biết," Đường Nhiễm cười, "Nhưng điểm này, mẹ nói không sai."

"Đúng không."

Lạc Trạm khuỷu tay chống sô pha phía sau Đường Nhiễm, áp sát người tới, rất dễ dàng vây cô trong góc.

Đường Nhiễm đỏ mặt: "Lạc Lạc anh không thể thẹn quá hóa giận."

"Sao lại không thể?" Lạc Trạm cố tình hạ cằm, hơi thở nhẹ nhàng phẩy qua môi cô. Anh như là muốn hôn lên, nhưng lại chỉ cong khóe miệng. "Mới nói anh là hổ giấy, sao hiện tại lại sợ?"

"......"

"Biết anh vì sao lại là hổ giấy không?"

Mặt Đường Nhiễm vốn đã trắng nõn lúc này cơ hồ đã đỏ cả xuống cổ, năng lực suy nghĩ đã sớm bay mất, chỉ gian nan lắc nhẹ đầu.

Lạc Trạm cười khẽ, hơi thở phả trên môi cô: "Bởi vì......"

Một chút khoảng cách cuối cùng mất đi.

Lạc Trạm khẽ hôn đôi môi mềm mại của cô, dùng sức nhẹ nhất ma sát cánh môi cô, cuối cùng đứng dậy.

"Bởi vì không nỡ."

"?"Đường Nhiễm đã khép mắt lại mờ mịt mà mở ra, chỉ kịp thấy người nọ kéo vali đến giường lớn sau kệ sách.

Tiếng cười khàn khàn kia còn văng vẳng bên tai: "Cảm thấy Nhiễm Nhiễm của chúng ta còn nhỏ, chạm vào một chút đã có mấy vết bầm, cho nên không nỡ."

"......!"

Đường Nhiễm rũ mắt, cắn môi nhẹ giọng lẩm bẩm: "Em không còn nhỏ."

"Cái gì?" Giúp Đường Nhiễm chỉnh lý hành lý, Lạc Trạm xoay người hỏi.

"Không có gì......" Đường Nhiễm ngẩng đầu, "Em muốn tắm vòi sen, kia là phòng tắm cho khách sao?"

Lạc Trạm: "Ừ. Nhưng em dùng phòng khác đi."

"Hả?" Đường Nhiễm đã đứng dậy khó hiểu mà quay đầu lại.

"Phòng đó có người dùng qua rồi, phòng cạnh phòng ngủ chính kia, chỉ có mình anh dùng." Lạc Trạm nói xong, tự mình nhíu mày, "Nhưng mà nhà chính mỗi ngày đều dọn sạch, cái lý do này hình như không hợp lý cho lắm...... Thôi tùy em đi."

Đường Nhiễm ngây người ước chừng mười giây, mới tới vali lấy áo tắm dài cùng quần áo linh tinh, sau đó chậm rì rì mà dịch hướng về phía phòng tắm cạnh phòng ngủ chính.

"......"

Đứng ở mép giường phòng ngủ chính, khóe miệng Lạc Trạm lặng lẽ cong lên.

Đáng tiếc, mười phút sau Lạc Trạm liền không cười nổi ——

Dưới ánh đèn phòng tắm, cộng thêm hơi nước ở không trung, kính mờ căn bản không thể che lấp hình dáng cùng đường cong của cô gái.

Ngay cả màu da trắng nõn kia cũng không thể che dấu hết.

Sau khi trải qua vô số cách dời lực chú ý và lần lượt thất bại, Lạc tiểu thiếu gia chật vật mà "trốn" vào trong phòng tắm cho khách.

Cho nên sau đó không lâu, khi Đường Nhiễm đã thay đồ ngủ từ trong phòng tắm đi ra, liền kinh ngạc phát hiện Lạc Trạm đã không còn ở bên ngoài.

Thông qua tiếng nước cùng ánh đèn đoán được người nào đó dùng phòng tắm cho khách, Đường Nhiễm biểu hiện thành thật khác hẳn người nào đó, ngoan ngoãn ngả lưng vào sô pha, gọi điện cho Hứa Huyên Tình.

Hứa Huyên Tình tới sân bay thì bình tĩnh hơn rất nhiều, hai người nói chuyện phiếm không quá vài câu, Đường Nhiễm đã để lộ ra chuyện bản thân đang ở chỗ Lạc Trạm.

Hứa Huyên Tình còn ghi thù chuyện trước đó, bất mãn nói thầm: "Mới vừa tốt nghiệp liền đưa cậu tới nhà, tớ thấy Lạc Trạm là không có ý tốt. Tiểu Nhiễm cậu cần phải cẩn thận một chút, đừng có mà bị ảnh lừa vào mâm, thành bữa cơm tối cho ảnh đấy."

"Lạc Lạc sẽ không."

"Sao lại không, nam nhân không phải đều như vậy sao."

"......" Đường Nhiễm chần chờ vài giây, vẫn là đỏ mặt đem chuyện vừa nãy nói cho Hứa Huyên Tình nghe.

Hứa Huyên Tình nghe xong lại càng thêm hoài nghi: "Như vậy trái với bản tính, ảnh không phải là có vấn đề gì chứ?"

Đường Nhiễm ngẩn ngơ: "Vấn đề?"

"Ồ, tớ không phải nói phương diện kia có vấn đề, tớ đột nhiên nhớ tới, từ trận bóng rổ trước đó đã thấy kỳ quái, Lạc Trạm học kỳ này hình như có việc ở bên ngoài trường?"

Đường Nhiễm ngẩn ra: "Anh ấy chắc là bận......"

"Bận cái gì, anh ta trước nay chưa từng nói với cậu sao?"

"Ừ."

"Tớ còn nhớ rõ cậu từng nói, bắt đầu từ hè năm nay, anh ta mặc kệ ở trong nhà hay là ở bên ngoài vẫn luôn mặc áo sơmi, cài cúc đến tận cổ...... dường như sợ bị cậu thấy gì đó......" Hứa Huyên Tình càng nói càng lẩm bẩm trong lòng, ngữ khí cũng từ vui đùa trở nên nghiêm túc, "Học kỳ này sau khi ảnh bận, cậu có nhìn qua thân thể ảnh chưa?"

"——!"

Đường Nhiễm bị hỏi vấn đề này chớp mắt liền đỏ mặt, sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: "Tớ tớ tớ vốn dĩ cũng chưa, chưa thấy qua......"

"Haiz, không phải cái đó, chẳng hạn mấy chỗ như xương quai xanh này, cổ này đó."

"Ồ, hình như không có."

"Trời má!" Hứa Huyên Tình ở đầu bên kia nhảy cẫng lên, "Tớ đã nói con trai có thể kìm được bản thân đã rất kỳ quái, càng đừng nói nhịn bốn năm liền như vậy—— cái cẩu nam nhân này không phải thật sự làm chuyện xấu bên ngoài đó chứ!"

Đường Nhiễm dở khóc dở cười: "Lạc Lạc sẽ không như vậy."

"Cậu chính là quá tin tưởng anh ta, tớ chưa từng thấy ai nghe lời bạn trai, hoàn hoàn không hỏi chuyện riêng tư của bạn trai như cậu! Dung túng như thế là dễ nảy sinh hành vi phạm tội nhất đó!"

"......"

"Anh ta hiện tại ở đâu!"

Đường Nhiễm xoay đầu: "Trong phòng tắm."

"Tốt quá rồi."

"Sao vậy?"

"Cậu giả bộ đi toilet, chờ anh ta tắm xong, chuẩn bị mặc áo tắm, cậu liền vọt vào."

"Hả??"

"Không cần cậu làm gì khác, cậu chỉ cần đi vào nhìn một cái rồi ra."

"Nhìn, nhìn cái gì?"

"Còn nhìn gì nữa, đương nhiên là nhìn chỗ bị anh ta giấu kín rồi —— hôm nay nhiệt độ thành phố K gần 40 độ, bạn trai cậu lại cài cả cúc trên cùng, nói không có gì cậu tin không??"

"......"

"Hơn nữa cho dù tớ hiểu lầm ảnh, cậu đi vào nhìn một cái, cũng sẽ không có vấn đề gì."

Đường Nhiễm rối rắm nắm chặt góc áo ngủ: "Này, này không tốt cho lắm?"

"Cậu không đi xem, sẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Sẽ không hoài nghi anh ta rốt cuộc làm chuyện gì sao?"

"Sẽ, sẽ."

"Vậy hả, loại hoài nghi này mới là tệ nhất giữa các cặp tình nhân —— càng tăng dần nghi ngờ càng phá hư tình cảm, cho nên cậu càng phải vào nhìn một cái!"

"......"

Vài phút sau.

Hứa Huyên Tình thành công tẩy não, Đường Nhiễm bối rối nắm chặt di động, quay đầu nhìn về phía phòng tắm cho khách.

Cũng làm bằng kính mờ, mặc dù bên trong tựa hồ cố ý tắt đèn phòng tắm, chỉ chừa mỗi đèn tường toilet ở trong, nhưng thân ảnh Lạc Trạm vẫn lờ mờ hiện trên mặt kính.

Đường Nhiễm hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy.

Hứa Huyên Tình trong điện thoại còn đầy căm phẫn: "Cậu lớn mật mà đi xem, nếu không có gì thì quên đi, nhưng nếu thật sự thấy một chút dấu vết trên người anh ta, cậu lập tức gọi cho tớ —— bổn cô nương không ngồi máy bay nữa, nhất định sẽ trở về giúp cậu đánh chết tên cẩu nam nhân này!"

Giọng Đường Nhiễm ép tới cực nhẹ khẽ run: "Anh ấy, anh ấy hình như đến bên cạnh, tớ...... đi xem một cái."

"Được! Vấn đề là xem có dấu hôn hay vết cào linh tinh hay không, tớ nói cậu nhớ kỹ chưa?"

"Ừ......"

Di động bị Đường Nhiễm hốt hoảng mà ném ở trên sô pha.

Cô siết chặt tay, chậm rãi đi tới góc tối tăm kia.

Trong phòng tắm bóng người rời khỏi vòi hoa sen, tới gần góc cửa, tựa hồ đang mặc áo tắm. Nhưng không biết vì sao, vòi hoa sen cũng không đóng lại, phòng tắm cách âm không tồi nhưng tiếng nước tí tách tí tách vẫn truyền ra, vang vọng trong căn phòng an tĩnh trống vắng.

Đường Nhiễm ngừng trước cửa phòng tắm.

Cô giơ tay, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm lấy then cửa. Nhiệt độ kim loại truyền trở lại càng lạnh hơn khiến trong lòng cô run lên.

Đường Nhiễm vô thức muốn lùi bước.

Nhưng nhớ tới khả năng Hứa Huyên Tình nói trong điện thoại, cùng lúc này hạt giống hoài nghi đã bị những khác thường của Lạc Trạm vùi vào đáy lòng, Đường Nhiễm lại cắn môi, buộc chính mình nắm chặt then cửa.

Đường Nhiễm giương mắt, nhìn thân ảnh bên trong kính mờ phòng tắm.

Khẽ hít một hơi thật sâu, tay Đường Nhiễm dùng một chút lực, đột nhiên đẩy cửa phòng tắm ra:

"Xin lỗi, em ——"

Tiếng hít thở nặng nề trước đó bị tiếng nước bao trùm, mang theo dục vọng mông lung ái muội mà hơi nước không cách nào che dấu, xộc thẳng vào tai Đường Nhiễm.

Cô cứng đờ trước cửa phòng tắm.

Cũng đang cứng ngắc, còn có chàng trai đường nét thon gầy mặc áo tắm ngồi ở góc phòng tắm, dựa vào mặt tường sứ lạnh lẽo như tuyết.

Tiếng nước ào ào, im lặng giằng co mấy giây.

Lạc Trạm khẽ hít vào một hơi, cúi đầu, mạch máu màu xanh nhạt trên trán anh cũng hơi giật giật, nhưng ngón tay thon dài chỉ chậm rãi kiềm chế mà kéo vạt áo tắm.

"Nhiễm Nhiễm...... em ra ngoài trước đi."

Giọng anh trầm thấp khàn khàn mà trước giờ Đường Nhiễm chưa từng nghe thấy.

Cứng đờ vài giây, bản năng cũng đủ để Đường Nhiễm xác định trước cổ Lạc Trạm không có mấy dấu vết Hứa Huyên Tình nói.

Cô biết rằng điều tốt nhất cô nên làm lúc này chính là coi như cái gì cũng chưa xảy ra, đóng cửa đi ra ngoài.

Nhưng mà......

"Em." Đường Nhiễm bối rối nặn ra một chữ. Mặt cô đỏ đến ướt át, tay chân cũng bởi mới vừa rồi nhìn đến nghe được mà có chút nhũn ra, nhưng cô vẫn chậm rãi cất bước đi vào phòng tắm nóng rực, "Em có thể giúp, giúp Lạc Lạc."

"——!"

Cửa kính phòng tắm bị đóng lại.

Thân ảnh cô gái chồng lên thân ảnh chàng trai, bị che khuất trong màn hơi nước mờ ảo.

Đường Nhiễm tới gần giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại, ở trên chiếc giường lớn mềm mại của Lạc Trạm.

Thể chất của cô trước nay không coi là tốt, so với Lạc Trạm nói niết một chút cũng lưu lại vết bầm chẳng khá hơn là bao.

Người nào đó không biết đã ẩn nhẫn khắc chế bao lâu, tối hôm qua bị cô chọc đến lý trí quay cuồng, tự nhiên không thể không làm bậy. Chờ sáng nay tỉnh lại thấy người trong lòng chỗ này đỏ một khối chỗ kia thâm một khối, đau lòng đến mức chỉ thiếu tìm hai vỏ sầu riêng quỳ gối bên mép giường.

Cho nên Đường Nhiễm vừa mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là tên cầm thú nào đó đã phủ thêm lớp da người đang tự trách mà đen mặt ngồi ở mép giường.

Đường Nhiễm hơi hơi hé miệng: "Lạc...... Lạc?"

Giọng cô khô khốc, vừa há mồm đã tự mình hoảng sợ.

Chờ khi nhớ tới lý do thanh âm này bị lăn lộn thành như vậy, lại gợi lên ký ức tối hôm qua bị người trước mặt đè ở góc giường đẩy thế nào cũng bị đòi thêm càng nhiều, Đường Nhiễm chậm rãi đỏ mặt.

Lạc Trạm hoàn hồn, khẩn trương cúi đầu: "Tỉnh rồi?"

"Em đói bụng." Đường Nhiễm đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Vốn tưởng rằng cô bị anh lăn lộn đến như vậy, sau khi tỉnh lại thể nào cũng phải cáu kỉnh, lúc này Lạc Trạm cơ hồ không kịp phản ứng.

"Lạc Lạc?"

Ánh mắt Lạc Trạm chấn động, vội vàng đứng dậy: "Anh nấu cháo cho em, để anh đi lấy."

"Vâng."

Khi Lạc Trạm trở về, Đường Nhiễm đã tự mình mặc quần áo ở đầu giường, ngoan ngoãn buông tay buông chân chờ ở mép giường.

Trên người cô là áo hoodie hồng nhạt, cổ áo có hơi rộng, trên cổ còn có những vết đỏ.

Lạc Trạm như bị đâm đau, vô thức né tránh ánh mắt. Anh cau mày đặt chiếc bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn lên trên giường, bày bát cháo đĩa cơm ra cho Đường Nhiễm.

Cuối cùng đặt chiếc đũa cái muỗng vào trong tay cô, Lạc Trạm mở miệng: "Anh làm, em nếm thử đi."

"Vâng." Đường Nhiễm cúi đầu múc một muỗng, sau đó mới chậm nửa nhịp ngẩng đầu ngơ ngác: "Đây là, Lạc Lạc anh làm sao?"

"Ừ, học kỳ này anh ở nhà học khóa nấu nướng."

"Khóa nấu, nấu nướng?" Đường Nhiễm ngây người, "Cho nên trước đó anh vẫn luôn ở ngoài trường chính là vì, khóa nấu nướng?"

Lạc Trạm ngồi vào mép giường, nghe vậy bất đắc dĩ mở miệng: "Ừ. Em không phải muốn biết anh vì sao vẫn luôn mặc áo dài tay sao?"

Đường Nhiễm: "Sao anh biết...... em muốn biết cái này?"

"Tối hôm qua chính em nói."

"?"Đường Nhiễm ngẩn ngơ, "Em, nói qua sao?"

Lạc Trạm rũ mắt: "Ừ, cuối cùng lúc chuẩn bị ngủ, em nửa mộng nửa tỉnh nói ra."

Đường Nhiễm đỏ mặt.

Qua hồi lâu cô mới nhớ tới cái gì, từ bát cháo ngẩng đầu lên: "Cho nên Lạc Lạc trước đó anh rốt cuộc là muốn giấu cái gì?"

"......"

Lạc Trạm cởi bỏ nút tay áo, kéo lên. Mấy vết sẹo bị dầu nóng bắn vào lộ ra, trên cánh tay trắng lạnh thon dài phá lệ chói mắt.

Đường Nhiễm sửng sốt.

"Có mang bao tay, nhưng không thể che hết được, nếu không không có cách nào cảm nhận nhiệt độ và mấy vấn đề khác." Lạc Trạm ngừng lại, bất đắc dĩ nói, "Là muốn chờ vết sẹo mờ bớt mới nói cho em."

"Vì sao anh lại muốn học nấu nướng?"

"Em quên rồi sao, cái lần anh tới chung cư mà em cùng bà ở đó, anh dùng cơm mua bên ngoài lừa em nói là anh làm."

"Em đương nhiên nhớ rõ."

"Sau đó ở biệt thự Tiền gia ở thành phố M, anh đã hứa với em, 'về sau anh sẽ đi học nấu ăn, chỉ làm cho một mình em ăn'."

"......"

Đường Nhiễm chậm rãi chớp mắt.

Cô cúi đầu, nhìn cánh tay Lạc Trạm trải đầy những vết thương, Đường Nhiễm cảm thấy chóp mũi có hơi xót: "Đó đã là chuyện từ rất lâu rồi, Lạc Lạc không cần vì một câu như vậy liền đi làm......"

"Mỗi một câu hứa với em, mỗi một chuyện, anh đều sẽ nhớ rõ, không bao giờ quên." Lạc Trạm thấp giọng nói, "Hơn nữa làm được cái này, anh mới cảm thấy anh có tư cách."

Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu: "Tư cách gì?"

"Tư cách bất cứ khi nào cũng có thể chăm sóc tốt cho em, cùng em xây nên một gia đình." Lạc Trạm ngừng lại, có chút bất đắc dĩ mà nói, "Anh còn thiết kế một bữa tối hai người cùng kế hoạch cầu hôn mà anh rất vừa lòng."

"Cầu...... hôn?"

Đường Nhiễm càng ngây người.

Lạc Trạm trầm mặc. Vài giây sau, anh cúi người kéo ngăn tủ đầu giường bên cạnh, lấy ra chiếc hộp nhung màu đen bên trong.

Hai sườn hộp bị anh nhẹ nhàng nhấn một cái, bề mặt hộp tự động mở ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương đặt giữa những cánh hoa hồng.

Lạc Trạm mở miệng: "Anh vốn là muốn cầu hôn em trong một kế hoạch đã xem xét đầy đủ từng chi tiết như vậy."

Đường Nhiễm ngơ ngẩn mà nhìn hộp nhẫn kim cương.

Lạc Trạm cụp mắt, bất đắc dĩ lại đau lòng: "...... Nếu tối hôm qua em không vào phòng tắm của anh, lẽ ra nên cầu hôn như vậy."

Đường Nhiễm bị lời này gọi tỉnh, mặt lại lần nữa hồng lên.

Cô trầm mặc, chậm rì rì thu mình lại dưới chăn bông: "Kia vẫn là chờ, chờ kế hoạch của anh ổn rồi...... rồi nói sau."

"Không được."

Lạc Trạm bắt được cô gái đang muốn lủi vào trong chăn.

Anh cúi đầu, ẩn nhẫn vài giây, chỉ khắc chế mà hôn môi cô.

Ở trước mặt cô, anh luôn dùng bộ dáng ôn nhu nhất ——

"Anh phải chịu trách nhiệm với em, cô gái nhỏ ạ."

Hứa với em một lời.

Anh bạc đầu không quên.

—— Lạc Trạm

Còn 1 chương ngoại truyện nữa nói về chuyện tình của ba Lam mẹ Đường, mà tui lười quá mọi người cho tui nợ 1 chương ngoại truyện nha, khi nào hết lười thì tui làm ha, thanks🥰