Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 150-2




Ba ngày nay, Trì Tiểu Trì cùng mọi người nỗ lực leo lên leo xuống khu vực kho vũ khí, xác nhận dữ liệu không có sai sót, nhịn đủ ba đêm, sắc mặt từ lâu đã trở nên tái nhợt.

Tôn Ngạn đau lòng cho thân thể của Đinh đội, nhưng Đinh đội lại không muốn nghỉ ngơi, đành phải ở bên cạnh, gấp đến mức vò đầu bứt tai, bây giờ nghe thấy cậu chủ động muốn đi nghỉ ngơi liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, há mồm liền gọi: “Lan Lan! Đưa Đinh đội về phòng!”

Trì Tiểu Trì cơ hồ là ngã xuống giường, Ông Chủ Mỏ Than cũng nhảy theo lên giường, im lặng nằm sấp xuống bên cạnh cậu.

Mọi việc chấm dứt, là lúc nên rời đi.

Ba ngày liên tục lao lực, Trì Tiểu Trì phát sốt một ngày rưỡi, cho dù hiện tại bị ngất thì cũng không khiến ai hoài nghi.

Ông Chủ Mỏ Than liếm lên lỗ tai vừa nóng vừa mềm của cậu, rõ ràng cho thấy nó đang sốt ruột.

061 cũng đang giục: “Tiểu Trì, đi nhanh lên, cậu bị sốt rất cao.”

Trì Tiểu Trì ôm lấy cổ của Ông Chủ.

Đây là lo lắng và lưu luyến cuối cùng của cậu ở thế giới này.

Cậu nhỏ giọng nói với 061: “Cho tôi một phút.”

Dứt lời, Trì Tiểu Trì kề sát môi bên tai báo đen, nhẹ giọng nói: “Ông Chủ, tao ngủ một lúc thôi, mày đừng sợ nhé, chờ tao mở mắt ra, có lẽ…không phải là tao nữa, nhưng mà cậu ấy cũng sẽ đối xử tốt với mày. Mày muốn ở lại thì cứ ở lại, muốn rời đi thì cứ rời đi. Nơi này rất lạnh, phải sống cho thật tốt.”

Cậu ôm hai chân trước của Ông Chủ, nhẹ nhàng kề lên mặt của mình rồi hôn một cái.

Thế nhưng móng vuốt kia không giống thường ngày, lông tơ bông nhẹ, đệm chân mềm mại, tựa như lướt qua tay của một người nào đó, đốt ngón tay thon dài, đặt trên mặt có cảm giác mát mẻ rất thoải mái.

Bàn tay kia còn nhẹ nhàng nặn mặt của cậu, tựa như một sự trách cứ dịu dàng và thúc giục nào đó.

…Trì Tiểu Trì cảm thấy nhất định là mình bị sốt đến sinh ra ảo giác rồi.

Cậu dùng sức nhắm mắt lại: “Thầy Lục, truyền tống đi.”

Nhiệm vụ hoàn thành, dữ liệu thẩm tra đối chiếu không có sai sót, bắt đầu truyền tống.

Người thanh niên vẫn còn tai thú trên người nằm bên dưới Trì Tiểu Trì, ôm eo cậu, đem người sắp rơi vào trạng thái ngủ say ôm vào lòng, thì thầm với cậu: “Chờ một chút, anh lập tức đến.”

Một lát sau, không biết anh nói với người nào đó: “Nghe cho kỹ, tôi đem đồ vật giao cho cậu, lựa chọn như thế nào thì phải xem ở cậu.”

Không bao lâu sau, trên giường chỉ còn một người.

Người kia mất công tốn sức mở mắt ra, trầm thấp ho khan vài tiếng, nhiệt độ quá cao mài mòn giọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn dốc hết sức cất tiếng: “Lan Lan…”

Nhan Lan Lan chạy vào, chiếc chuông màu bạc trên cổ tay phát ra tiếng vang leng keng leng keng: “Ấy da Ấy da Ấy da, ở đây ở đây.”

…Ở đây.

Lan Lan ở đây, tất cả mọi người đều ở đây.

Đinh Thu Vân nâng khóe miệng, im lặng mỉm cười, chợt nhắm mắt lại, an tâm mà sa vào giấc mộng ngọt ngào.

Khi khôi phục lại ý thức, Trì Tiểu Trì đã nằm trong căn phòng nhỏ được trùng tu kia, trên trán đặt túi chườm nước đá.

Cậu cảm thấy rất thoải mái, liền cuộn tròn trong chăn, không xê dịch cũng không nói gì.

Khi cậu nghỉ ngơi, 061 sẽ lặng yên chăm sóc cậu, chờ cậu tỉnh lại cũng không vội dò hỏi cảm giác của cậu thế nào, chỉ kiên trì phân giải những giọt nước tan ra từ túi chườm nước đá, miễn cho chảy xuống gối khiến cậu ngủ không được thoải mái.

Trì Tiểu Trì xem xét lại biểu hiện lần này của mình một hồi lâu, khẽ thở dài một hơi.

Lúc này 061 mới lên tiếng: “Cậu làm rất khá. Không nên tự trách.”

Trì Tiểu Trì bắt tay đặt lên trán: “Lần này hiệu quả không tốt.” Cậu vốn nên cho Đinh Thu Vân nhiều lựa chọn hơn chứ không phải một trong hai đề tài sống hoặc chết.

061 khẽ cười một tiếng: “Không có gì, hiệu quả của cậu không tốt thì còn có tôi.”

Trì Tiểu Trì nhạy bén phát hiện trong lời của anh có ám chỉ: “…Thầy Lục?”

061 ôn hòa giải thích: “Là như thế này, tôi cho Đinh Thu Vân một thứ…”



Ba năm sau.

Dùng kho vũ khí làm trung tâm, Đinh Thu Vân dựng lên một thành phố.

Thành phố bao trùm phạm vi từ kho vũ khí kéo dài hơn ngàn kilômét, phía ngoài xa nhất của thành phố thậm chí cũng giáp ranh với thị trấn nhỏ trước kia.

Một phần cư dân lựa chọn ở lại thị trấn nhỏ, còn lại bao gồm ông bà Đinh, Hạ Uyển Uyển, mẹ con nhà họ Cảnh đi theo Đinh Thu Vân di chuyển đến phạm vi trung tâm gần kho vũ khí.

Sở dĩ xây dựng nhanh như vậy, thứ nhất là vì nhóm nhân loại cũ và mới nghe thấy tin tức tràn vào rất nhiều, khát vọng được che chở, thứ hai là có trí tuệ nhân tạo giúp đỡ.

Đám trí tuệ nhân tạo mất đi hy vọng, một phần còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự những cuộc tấn công quy mô lớn của nhân loại, một bộ phận khác đã mất sạch ý chí chiến đấu, lựa chọn một lần nữa quy phục nhân loại để đảm bảo trạm cư trú không bị phá hủy.

Đương nhiên Đinh Thu Vân sẽ không cho bọn chúng chia sẻ hệ thống quan trọng, đặc biệt là kho vũ khí.

Hệ thống kia được 061 viết, ngày đêm vận chuyển để bảo đảm sự ổn định trường kì của toàn bộ kho vũ khí.

Trước kia, ở tận thế, kho vũ khí là một vật trang trí chỉ được ngắm không được dùng, kẻ không có dã tâm sẽ không dám chạm vào, kẻ có dã tâm thì lại xem nó là miếng bánh ngon, chỉ muốn cướp vào trong tay để làm lợi thế, cũng không chân chính muốn vận dụng nó.

Nhưng khi nó thật sự có thể đưa vào sử dụng thì  lại trở thành thứ khiến người ta an tâm nhất trong tận thế.

Càng ngày càng nhiều người tiến vào thành phố của bọn họ, đạo đức và nhận thức bị phá hỏng cũng dần dần được thức tỉnh khi đoàn người tập hợp lại, pháp luật cũng bắt đầu được trùng kiến.

Đinh Thu Vân không hề độc quyền, chỉ nắm giữ quyền quản lý của thành phố trung tâm, những thành phố thị trấn khác do người khác xây dựng, từng người tự mưu sinh, nhưng bởi vì trong tay cậu nắm giữ chìa khóa của kho vũ khí nên lời nói của cậu vô cùng trọng lượng.

Cậu vì mọi người mà định ra mục tiêu duy nhất chính là Phát Triển.

Bởi vì bận rộn phát triển nên mọi người không rảnh nội chiến. Nào là trồng trọt, săn bắn, buôn bán, đủ thứ vật phẩm lưu thông hàng hóa giữa các thị trấn, thỉnh thoảng có xung đột nhưng tổng thể là phồn vinh.

Đinh Thu Vân nhìn tất cả những thứ này, cảm giác rất an tâm.

Còn đối với Nhan Lan Lan mà nói thì gần đây việc vui trong thành phố hơi nhiều.

Thư Văn Thanh đến thành phố trung tâm, lần này đến là tìm Nhan Lan Lan.

Nhan Lan Lan nắm tay Thư Văn Thanh đi tham quan thành phố, nói liên miên nào là nơi này mới có thêm một cửa hàng may mặc, nơi đó lại thêm một cửa hàng bán bánh bao, thuộc như lòng bàn tay.

Thư Văn Thanh rất ít nói, nhưng lúc nào Nhan Lan Lan nói chuyện thì cô cũng đều nhìn chăm chú vào mắt Lan Lan, ôn hòa gật đầu.

Bước về phía trước, hai người đi tới một con phố.

Đôi mắt của Nhan Lan Lan bỗng nhiên xoay một cái, dừng lại ngay trước cửa hàng máy móc, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Khi ánh mắt của cô sáng lên thì chú chó nhỏ dẫn đường kia cũng nghiêng đầu lại.

Nhan Lan Lan vui vẻ nói: “Là cậu hả?!”

Chú chó dẫn đường nhìn cô một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của cô thì mới chủ động bước tới, ôn hòa nói: “Là cô, tiểu thư trạm xăng dầu.”

So với lần trước nhìn thấy chú chó dẫn đường thì hiện tại nó rất sạch sẽ, một chân bị thương đã được băng bó thỏa đáng, xem ra là có người chăm sóc rất tốt.

Nhan Lan Lan ngồi xổm xuống: “Cậu tìm thấy chủ nhân của mình chưa?”

Chú chó nhỏ dẫn đường lịch sự lắc đầu: “Tôi được một vị tiểu thư khác dẫn đến đây. Cô ấy hình như rất cần tôi. Tôi phải đưa vị tiểu thư này về nhà an toàn thì mới đi tìm chủ nhân nhà mình.”

Nhan Lan Lan còn muốn nói điều gì đó, nhưng bỗng nhiên yên lặng.

Bởi vì cô chú ý thấy mắt trái của chú chó nhỏ đã bị hỏng rồi, ánh sáng bên mắt phải cũng ảm đảm rất nhiều, có lẽ thị lực chỉ còn nhìn thấy được một chút.

Cô hơi không đành lòng, chủ động đề nghị: “Có cần tôi…”

Nhưng cô nhanh chóng lại nghe thấy một giọng nói hơi lo lắng của một thiếu nữ: “Auer! Cậu ở đâu rồi?”

Thiếu nữ mặc áo gió màu đỏ bước ra từ trong cửa hàng máy móc, xem trang phục và dấu vết thi thể kéo dài từ cổ tay thì cũng biết đây là nhân loại mới.

Chú chó dẫn đường quay đầu lại: “Xin lỗi, tôi…”

Thiếu nữ không nói lời nào, chỉ ôm lấy chú chó nhỏ lên rồi tiến vào cửa hàng.

Nhan Lan Lan suy nghĩ một chút, vẫn là đi theo, Thư Văn Thanh cũng bước vào cùng cô.

Chú chó nhỏ được ông chủ cửa hàng máy móc tiếp nhận, nó còn đang khách khí giãy dụa: “Tiểu thư, như vậy thật bất tiện, quá phiền phức rồi…”

Thiếu nữ cắt ngang lời nó: “Không được nói nữa, để cho cậu đi thì cậu cứ đi.”

Chú chó nhỏ dẫn đường thở dài một hơi, khách khí nói một tiếng “Cám ơn.”

Đưa chú chó người máy vào bên trong, thiếu nữ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang hỏi thăm hai người Nhan Lan Lan: “Chào hai chị. Hai chị quen biết Auer à?”

Nhan Lan Lan đáp: “Ừm, từng gặp hai lần.”

Thiếu nữ nở nụ cười: “Cậu ấy từng nhắc với em dọc đường lưu lạc gặp rất nhiều người, có người tốt cũng có người xấu. Các chị chắc là đối với cậu ấy rất tốt nếu không cậu ấy cũng sẽ không thân cận với các chị như vậy.”

Nhan Lan Lan hơi ngượng ngùng mà sờ ót: “Không có, chị với cậu ấy chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi…”

Thư Văn Thanh phát hiện chút đầu mối từ thái độ của thiếu nữ: “Xin hỏi em là?”

“Xin lỗi, em quên tự giới thiệu.” Thiếu nữ nói, “Em tên là Từ Tịnh Viên, là bạn của Auer.”