Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 164-2




Kỳ thật đối với Sơn quỷ Túc Cơ mà nói, sự tương phùng của nàng và Thần nữ Trình Vô Vân không có tình tiết sóng gió gì cả.

Mới ban đầu chỉ là một người gặp một người khác.

Trình Vô Vân là một nữ tu sĩ xuất thân thế gia, lại tự tu đạo, nhàn rỗi đi vân du tứ phương, vì thiên phú tuyệt luân, dung mạo diễm lệ mà những người từng gặp nàng đều thay vì xưng nàng là “Trình đạo trưởng” hay “Vô Vân Quân” thì càng nguyện ý xưng nàng là “Thần nữ”.

Ngàn năm trước, Trình Vô Vân đi ngang qua Thời Vũ Sơn, nghe nói trên núi có một con Sơn quỷ quấy phá, liền leo lên núi để tìm hiểu thực hư.

Lúc đó là một buổi tối, Túc Cơ mới vừa lấy được một đôi mắt khá đẹp, đẹp đến mức không nên thuộc về một kẻ có nội tâm xấu xa.

Nàng ngồi trong rừng trúc trên một tảng đá, thổi sáo trúc, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi mà thị lực mang đến cho mình.

Nàng nhìn thấy Trình Vô Vân, Trình Vô Vân cũng nhìn thấy nàng.

Túc Cơ thả sáo trúc xuống, ngơ ngác nhìn Trình Vô Vân.

Nàng là tiểu cô nương từ thôn nhỏ đến, chưa từng thấy qua sự đời, chưa từng đọc sách, Trình Vô Vân mặc thanh sam cầm kiếm, khí chất lỗi lạc, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy mình thật sự nhìn thấy thần tiên.

Thần tiên đến thu phục nàng.

Túc Cơ ngây ngốc nhìn Trình Vô Vân, nhìn nàng ấy từng bước đi tới trước mặt mình.

Túc Cơ có chút hoảng loạn: “Ta, ta là Tố…”

Phụ thân đã mất của nàng đặt cho nàng cái tên Tố Nương, nhưng mọi người nghe sai đồn bậy, ghét bỏ bản danh của nàng quá mức yếu ớt, nghe không quỷ khí yêu mị như Túc Cơ.

Trình Vô Vân bình thản đi đến trước mặt nàng, đưa tay khẽ vuốt mái tóc đã lâu chưa gội của nàng, từng sợi tóc bị bết vào nhau, phía trên dính đầy bụi bậm và dầu nhờn, nhưng lại rất mềm.

Lệ khí trên người con quỷ này không nặng, lại biết phân rõ ân oán, chưa bao giờ hại người lương thiện, vẫn có thể độ hóa.

Túc Cơ là vì trước khi chết mà mang oán niệm sâu nặng, cho nên mỗi khi trộm được một đôi mắt thì đều dùng không được lâu, sẽ vì oán độc trong cơ thể khiến nó bị mục rữa.

Chẳng qua trong lòng mọi người sợ sệt, thêm mắm dặm muối, bởi vậy khiến nàng gánh chịu rất nhiều hư danh, thậm chí còn đem cả hạn hán liên tục nhiều năm cũng đổ tội lên đầu nàng.

Trình Vô Vân vỗ về tóc của Túc Cơ, hỏi: “Trong núi có con hoẵng, tại sao không lấy mắt của bọn chúng?”

Túc Cơ nhỏ giọng nói: “Chúng nó không có mắt thì không có cách nào đi săn, sống không nổi.”

Trình Vô Vân khẽ cười, đôi mắt cong lên rất đẹp.

Túc Cơ nháy đôi mắt sắp mất đi thị lực, hâm mộ nói: “Đôi mắt của cô thật xinh đẹp.”

Trình Vô Vân hỏi: “Cô muốn không?”

Túc Cơ lắc đầu: “Ta không muốn.” Nàng chỉ muốn ngắm nhìn đôi mắt này.

Có lẽ là duyên phận giữa người và người, Túc Cơ là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Vô Vân nhưng đã vô cùng yêu thích, cảm thấy đây là một người tốt, liền nhịn không được mà nhìn chằm chằm, muốn nhìn nhiều hơn, lại nhìn nhiều hơn nữa.

Trình Vô Vân lấy ra một cái lọ nhỏ chứa cam lộ trong bọc hành lý, linh tuyền bên trong được chậm rãi nhỏ vào trong mắt Túc Cơ. Đây là trân bảo mà sư phụ tặng nàng trước khi nàng xuất sơn, một giọt có thể xứng bằng ngàn vàng.

Trước mắt Túc Cơ chỉ một thoáng liền sáng rực.

Trình Vô Vân nói: “Về sau dùng tốt đôi mắt này, chớ hại người nữa.”

Trình Vô Vân phải rời đi, Túc Cơ ngăn không cho nàng đi.

Trình Vô Vân có chút dở khóc dở cười, nhìn thiếu nữ bẩn thỉu trước mặt: “Ta thật sự phải đi. Cô nương, thỉnh tránh đường.”

Túc Cơ hung hăng nói: “Không cho đi.”

Trình Vô Vân: “Cô nương, ta phải đi du ngoạn, đây là chuyện mà sư môn muốn ta làm, ta không thể cãi lời sư phụ.”

Túc Cơ: “Du ngoạn cần làm những gì?”

Trình Vô Vân: “Đi khắp thiên hạ, mở mang tầm mắt, trừ yêu diệt quỷ, hoặc là ăn chút đồ ăn ngon.”

Túc Cơ chơi xấu nói: “Nếu cô mà rời đi, ta sẽ bắt người dưới núi, ta sẽ ăn thịt người.”

Trình Vô Vân xuất thân gia thế, xưa nay tiếp xúc phần nhiều đều là tài nữ nhã sĩ, chưa từng bị cô nương xuất thân hương dã mặt dày dây dưa như vậy, cũng may tính tình của nàng từ trước đến giờ đều không tệ, hỏi: “Vì sao vậy?”

Túc Cơ nói: “Như vậy cô sẽ đến diệt ta, ta mới có thể nhìn thấy cô.”

Trình Vô Vân bị tiểu quỷ này dùng lời kỳ quái chọc cười: “Chớ có nói bậy. Làm một con quỷ ngoan, đạo cũng có đường tu đạo, quỷ cũng có đường tu quỷ, ngoan ngoãn tu luyện, bản tâm hướng thiện thì cô cũng có thể đắc đạo.”

Túc Cơ nói: “Ta không muốn đắc đạo, ta muốn đi theo cô.”

Nàng lại bổ sung thêm một câu: “Cô đi đâu ta sẽ theo đó.”

Trình Vô Vân lần đầu xuất sơn, không hiểu lắm thế sự, không nghĩ tới độ hóa quỷ còn có nguy cơ bị quỷ bám lấy thân, nàng ngồi bên cạnh tiểu quỷ, khổ não cùng Túc Cơ cả đêm, nhưng vẫn không nghĩ ra có cách nào để mang theo nàng ấy.

Túc Cơ chết ở nơi này, tất nhiên là linh hồn bị trói buộc, cưỡng ép mang đi thì nàng ấy sẽ chết thêm lần nữa, thậm chí có thể hóa thành tro bụi.

Trình Vô Vân không thể làm gì khác hơn là thừa dịp Túc Cơ ngủ thiếp đi, nàng rón rén rời đi.

Rõ ràng là tích lũy một chuyện phúc đức nhưng lại như ăn trộm, Trình Vô Vân cũng có chút phiền muộn.

Nhưng nàng vừa rời khỏi Thời Vũ Sơn được khoảng một dặm thì từ bóng tối ở phía sau bỗng đi ra một tiểu Túc Cơ suýt nữa hồn phi phách tán.

Khi Túc Cơ chết vẫn là hài tử, một mình cô quạnh giữa núi rừng, làm cho nàng càng có nhiều dã tính cố chấp, ai đối với nàng tốt thì nàng sẽ nguyện theo đến cùng.

Cuối cùng Trình Vô Vân không đành lòng để nàng chết đi như vậy, mạo hiểm để nàng ký túc trong cơ thể của mình, cuối cùng cũng xem như bảo vệ một cái mạng nhỏ cho Túc Cơ.

Cùng một tiểu quỷ không rõ lai lịch dùng chung thân thể, nếu là sư phụ và sư huynh của Trình Vô Vân ở đây thì có lẽ đã mắng chửi nàng điên rồi.

Cũng may Túc Cơ rất biết điều.

Năm đó gặn nạn hạn hán, nàng lượm một thân thể nữ nhân bị chết đói, tá thi hoàn hồn, một lần nữa quay trở về làm người.

Làm người thì có đói có khát, có đủ loại đau khổ, khó mà liệt kê tất cả, nhưng Túc Cơ vẫn vui vẻ mặc vào y phục mới, xoay một vòng trước mặt Trình Vô Vân.

Trình Vô Vân hỏi nàng: “Dùng chung một thân thể với ta không được sao?”

Túc Cơ chắp tay sau lưng, hỏi ngược lại nàng: “Cõng ta không mệt sao?”

Trình Vô Vân sờ đầu nàng, nàng cũng cúi đầu nhận lấy.

Các nàng là chủ tớ, đây là sau khi Túc Cơ mò mẫm quy tắc của thế giới đã định nghĩa quan hệ của hai người như vậy.

Túc Cơ không có linh lực cho nên Trình Vô Vân đi sau lưng cô, chậm rãi mà đi.

Hai người đi qua rất nhiều nơi, Túc Cơ bưng nước cho Trình Vô Vân rửa mặt, chải đầu, mài mực, ôm kiếm cho Trình Vô Vân. Trình Vô Vân không cho thì Túc Cơ liền lén lút làm, còn cùng Trình Vô Vân đọc sách.

Nàng không biết chữ, học theo dáng dấp của Trình Vô Vân, lật một tờ lại đoán một tờ, Trình Vô Vân thấy Túc Cơ như vậy, có chút đau lòng, liền đọc cho nàng nghe, lâu dần Túc Cơ lại thật sự nhận biết được mặt chữ.

Một con chó hoang nhỏ sống ở vùng nông thôn, bỏ mạng ở nơi sơn dã, cuối cùng lại tìm được ngôi nhà cho mình, thử chậm rãi thuần hóa chính mình, để cho mình trở nên đáng yêu một chút, ôn hòa một chút, dễ nuôi một chút.

Túc Cơ vẫn luôn muốn ở bên Trình Vô Vân, cho nên muốn trở nên tốt hơn.

Nhưng mà thế sự luôn vô thường.

Sau năm năm cùng Túc Cơ du ngoạn, Trình Vô Vân gặp phải nạn kiếp của mình.

Trình Vô Vân độ thế khắp nơi lại không độ được chính mình.

Nàng yêu một công tử thế gia tuổi còn trẻ.

Nếu như là lưu luyến si mê thì bất quá chỉ là câu chuyện Thần nữ có ý, Tương Vương vô mộng.

Người công tử kia quần là áo lượt, nhưng đối đãi Trình Vô Vân rất tốt, Túc Cơ ở bên cạnh nhìn thấy cũng vui mừng.

Nàng chưa bao giờ hy vọng độc chiếm Trình Vô Vân, nàng chỉ là người hầu, nhiều nhất cũng chỉ là bằng hữu, chỉ cần Trình Vô Vân vui vẻ thì nàng liền vui vẻ.

Cũng như đại đa số người phú quý, công tử cảm thấy học đạo khá hứng thú, muốn cầu trường sinh, Trình Vô Vân liền dạy hắn làm sao tiến hành tĩnh tọa điều tức căn bản, hắn lại càng cảm thấy có hứng thú đối với tu đan.

Tính cách của hắn ấu trĩ, cũng giống như Túc Cơ, thích quấn lấy người, vì vậy Trình Vô Vân có chút yêu ai yêu cả đường đi lối về, luôn chiều theo ý hắn, nói cho hắn biết các loại bí pháp luyện đan, bảo hắn tuyệt đối không nên truyền ra ngoài.

Công tử cười nói, ta chỉ muốn cùng nàng trường sinh bất tử, làm sao lại truyền ra ngoài?

Có thể một bước lên trời luyện ra đan dược bất tử thì sẽ không tồn tại trên đời.

Mà có thể một bước lên trời thường là tà đạo.

Mà công tử nhằm vào chưa từng là những loại đan dược giúp sống thọ trăm năm.

Trong phòng của hắn, ngoại trừ đóa hoa hồng trắng Trình Vô Vân thì còn có một đóa hoa hồng đỏ mang độc, một nữ yêu thiên kiều bá mị, kiều diễm hơn Trình Vô Vân rất nhiều.

Công tử và yêu tu, chỉ nhìn bên trong Trình Vô Vân, chưa từng đặt một thị nữ nho nhỏ Túc Cơ vào mắt.

Chờ bọn họ thuận lợi lừa gạt sự tín nhiệm của Trình Vô Vân, thực hiện bảy ngày âm dương điều hòa, lại lấy ra lô đỉnh ở đan điền của nàng, thị nữ kia thì không cần bận tâm, chỉ cần hạ chút độc, nói dối là đột tử, cuốn chiếu vứt vào trong núi sâu là được.

Kế hoạch của bọn họ rất thuận lợi, Trình Vô Vân bị hạ thuốc, bị làm nhục, nàng điên cuồng chống cự, lại bị nữ yêu đố kỵ rạch nát nửa khuôn mặt.

Túc Cơ đã sớm xem công tử là vị hôn phu của Trình Vô Vân, bị hắn nghĩ cách điều ra ngoài, thay hắn đi truyền tin ở thị trấn kế bên, quãng đường qua lại cũng mất bảy ngày.

Túc Cơ nhớ mong Trình Vô Vân, mua son đẹp, đi cả ngày lẫn đêm, sáng sớm ngày thứ bảy trở lại.

Nhưng nàng tìm khắp nơi trong đạo quán mà Trình Vô Vân và công tử từng cư ngụ cũng không tìm thấy Trình Vô Vân.

Nàng hỏi một đạo cô: “Xin hỏi có nhìn thấy Trình cô nương nhà tiểu nữ không?”

Đạo cô gật đầu, đem nàng đến phòng chứa củi sân sau rồi khóa lại, đi vào bẩm báo công tử, hỏi ý kiến để xử lý, là rót một chén canh độc hay là kêu người đánh chết.

Trình Vô Vân bên trong phòng luyện đan, trong lúc ảm đảm mơ hồ nghe thấy giọng bẩm báo của đạo cô.

Công tử và yêu tu chỉ cảm thấy đại sự sắp thành, ai cũng chưa từng nghĩ Trình Vô Vân sẽ ở ngày thứ bảy, khi đan dược sắp thành công lại liều mạng chạy ra.

Trình Vô Vân mặc y phục tả tơi, một đường loạng choạng chạy đến phòng chứa củi, vừa chạy vừa trốn, đồng thời vận lực ép ra nội đan của mình.

Với tu vi đã bị phế của nàng hiện tại thì tuyệt đối không bỏ trốn được.

Ít nhất có thể bảo vệ Túc Cơ, tiểu cô nương mà nàng nhặt được ở Thời Vũ Sơn, từng ở bên cạnh nàng năm năm qua.

Nàng đem hết toàn lực dùng tay không phá khóa, trước khi yêu tu truy đến thì bắt được Túc Cơ đang co ro ở trong góc.

Túc Cơ vẫn còn cầm hộp son kia, nhìn thấy dáng dấp Trình Vô Vân như vậy, vừa kinh vừa sợ: “Trình cô nương?! Cô…”

Trình Vô Vân ôm lấy nàng, bụm miệng nàng lại, đem nội đan còn lưu quang trong lòng bàn tay đút vào miệng nàng.

Trình Vô Vân ở bên tai Túc Cơ nói: “Cô sống cho tốt, sống cho tốt.”

Dứt lời, mất đi nội đan, thương thế lại quá nặng, Trình Vô Vân cạn kiệt sức lực mà chết.

Yêu tu truy đến, nhìn thấy nội đan sắp đến tay lại biến mất, tức đến nổ phổi, dùng kiếm cắt đứt cổ Túc Cơ, chọc mấy phát vào thi thể, xé bụng của nàng ra, lại phát hiện nội đan không có, lúc này mới nhụt chí, cho rằng Trình Vô Vân tự hủy nội đan, lẩm bẩm mắng vài câu rồi đành từ bỏ.

Thi thể hai người bị vứt vào vùng ngoại ô hoang dã trên núi, chỉ đợi bị sói hoang nuốt chửng.

Ngay đêm hôm đó.

Công tử hoảng sợ khi giật mình tỉnh dậy, bị giội đầy rượu trên người, còn Túc Cơ người đầy máu tươi vô thanh vô tức đứng ở đầu giường của hắn, ném một que diêm lên giường.

Lửa rực cháy, nổi lên bốn phía, công tử lăn lộn kêu thảm thiết, gào thét gọi mọi người đến nhưng toàn thể đạo quán đã rơi vào biển lửa hừng hực, ngoại trừ mấy tiếng rên rỉ kêu gào trong biển lửa kéo dài hơi tàn thì không còn ai khác.

Yêu tu kia cũng ngủ bên cạnh công tử, khi lửa bén cũng bị liên lụy một ít, cũng may ả am hiểu linh thuật, bấm quyết tránh lửa, rút kiếm ra cùng Túc Cơ chiến đấu tại chỗ.

Kiếm pháp của Túc Cơ không kém, từng chiêu từng thức đều có bóng dáng của Trình Vô Vân, chẳng qua nàng dù sao cũng chỉ là người phàm, thân thể này không có linh căn, nàng bị áp chế vô cùng ác độc, nữ yêu kia có lợi thế, càng lúc càng tản ra sát chiêu, thề phải bắt sống nàng, đem nàng ăn tươi nuốt sống hoặc là có thể hấp thu bảy tám phần dược tính.

Mà mỗi một kiếm chém lên người Túc Cơ, Túc Cơ dường như đều cảm thấy không đau.

Trường sinh bất tử, trường sinh, bất tử, không có nghĩa là sẽ không đau.

Nhưng Túc Cơ dường như vẫn không có chút cảm giác nào.

Đợi đến khi nữ yêu phát hiện không đúng thì đã bị Túc Cơ bắt lấy, một kiếm gọt đứt cánh tay phải của ả.

Nữ yêu đau đớn kêu gào, ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn.

Túc Cơ vẫn không ngừng tay, một kiếm, lại một kiếm.

Một phàm nhân chém nữ yêu thành muôn mảnh giữa biển lửa cuồn cuộn.

Thân thể nàng vẫn còn bén lửa, nàng ôm kiếm của Trình Vô Vân, lảo đảo đi từ đạo quán xuống núi, đi đến nơi hoang dã vùng ngoại ô, đến bên dòng suối nhỏ tắm rửa sạch sẽ, sau đó đến gian nhà tranh bị bỏ hoang để vác thi thể của Trình Vô Vân mà nàng đã dàn xếp trước đó rồi lên đường.

Túc Cơ biết mình rất có khả năng bị đuổi giết, cũng không nghĩ ra có chỗ nào có thể đi, vì vậy nàng quay về Thời Vũ Sơn, chôn thi thể của Trình Vô Vân dưới chân núi phía Tây.

An táng thi thể của hảo hữu ổn thỏa, nàng không biết kế tiếp sẽ làm những gì.

Cũng may đã từ lâu Túc Cơ không còn là tiểu quỷ vô tri phải dựa vào giết người để giữ Trình Vô Vân ở lại.

Thế giới mà Trình Vô Vân muốn, những gì mà Trình Vô Vân muốn, Túc Cơ sẽ tận lực giữ gìn cho Trình Vô Vân.

Nàng trở lại Thời Vũ Sơn, xây một gian nhà tranh nhỏ ở trong núi, trồng một luống rau, ngày ngày canh tác.

Bên dưới Thời Vũ Sơn có thị trấn xây dựng từ đường Thần nữ để cung phụng, đèn nhang không dứt, mặt trên có ghi tên của Trình Vô Vân. Túc Cơ thỉnh thoảng cũng đi bái lạy, nhìn Thần nữ được tu sửa nhiều lần, có chút không phục, vẫn là Trình cô nương xinh đẹp hơn.

Chuông khẽ ngân vang, nhang khói lượn lờ.

Nữ tử bên cạnh cầu xin nhân duyên, hy vọng được gả cho một đức lang quân như ý, mà Sơn quỷ vốn nên bị Thần nữ giết chết lại đang sóng vai quỳ cùng nữ tử nọ, không biết đang cầu nguyện điều gì.

Túc Cơ suy nghĩ rất lâu, chắp tay hành lễ, thành kính nói: “Mong Trình cô nương thân thể khỏe mạnh, hằng năm đều có thể ăn ngon.”

Trong núi một ngày bằng ngàn năm trên đời.

Những quyển sách mà Trình Vô Vân từng đọc, Túc Cơ đã đọc làu làu từ rất lâu.

Sau đó ngay cả sách cũng mục nát, dần dần hóa thành tro bụi.

Vì để giết thời gian, Túc Cơ lại tìm sách khác để đọc.

Túc Cơ dần dà rút đi hình tượng tiểu thôn cô dân dã của quá khứ, càng ngày càng giống Trình Vô Vân của trước đây, càng thận trọng, dịu dàng và bao dung hơn.

Ngoại trừ bất tử, không già và không bị thương thì nàng vẫn là phàm nhân.

Năm tháng trôi qua, nàng vẫn trước sau như một chưa từng rời khỏi Thời Vũ Sơn.

Tình yêu và thù hận của con người có đôi khi như thủy triều, dâng trào mà đến, cuồn cuộn ngập trời, dù cho chỉ xán lạn trong nháy mắt thì cũng muốn mạnh mẽ đập mình vào nham thạch để đổi lấy một mảnh bọt trắng xóa, bắn tung tóe ẩm ướt cả vạt áo, cũng xem như đã từng lưu lại vết tích, có đôi khi lại như dòng suối chảy róc rách bên khe núi, có lúc thậm chí không nghe thấy tiếng nước chảy, chỉ đảo mắt mà cuộc đời đã trôi qua ngàn năm.

Ngày tháng an ổn vốn vẫn luôn tiếp diễn, ai ngờ nửa tháng trước một đám trộm mộ không biết nhận được lời đồn nào đó, bảo rằng trong Thời Vũ Sơn có mộ quỷ, bên trong có bảo tàng, tìm tới tìm lui cuối cùng tìm được mộ của Trình Vô Vân.

Ngôi mộ ngàn năm bên cạnh cổ thụ ngàn năm, nơi này thật sự phù hợp nhất, vì vậy đám trộm mộ nhấc xẻng đào, Túc Cơ nghe thấy động tĩnh, từ xa xa chạy tới ngăn cản thì lại bị kẻ trộm mộ man rợ dùng xẻng đánh ngã.

Máu tươi ngàn năm của nàng thấm vào bùn đất, dị biến từ đó sinh ra.

Kẻ trộm mộ vừa nãy mới đánh Túc Cơ bị một bàn tay duỗi ra từ dưới nền đất kéo vào bùn đất, tiếng gân cốt đứt đoạn không ngừng vang lên bên tai.

Những kẻ trộm mộ còn lại sợ đến vỡ cả gan mật, chạy tứ phía, nhưng lại có sáu người bị sức mạnh thần bí miễn cưỡng kéo xuống lòng đất, xương cốt toàn thân bị bẻ gãy, chết không có chỗ chôn.

Đó chính là ngày đầu tiên quỷ hồn của Trình Vô Vân xuất thế sau ngàn năm.

Ngàn năm được dâng hương cầu nguyện, thờ phụng bái lạy khiến thân thể của Trình Vô Vân không bị thối rữa, nhưng nàng cũng vì vậy mà trở thành linh hồn bị trói buộc của vùng đất  Thời Vũ Sơn.

Khi còn sống Trình Vô Vân gặp phải đả kích lớn, thần trí bị xóa sạch, không nhớ ra mình là ai, trí não như trẻ con, lại giống như chim non chỉ nhìn nhận Túc Cơ, đi theo Túc Cơ như cái đuôi nhỏ, tò mò hỏi hết Đông tới Tây.

Ngàn năm trước, ngàn năm sau, Trình Vô Vân và Túc Cơ hoàn toàn thay đổi vị trí, cho dù là tính tình, học thức hay là nhân cách.

Thế nhưng hai người vẫn là hảo hữu của nhau, tấm lòng này được chứng giám, ngàn năm không đổi.

Trong lòng thế nhân, kẻ hồi sinh, làm loạn, giết người chính là Sơn quỷ từng gây họa ngàn năm trước.

Nhưng đối với Túc Cơ mà nói thì đây là chuyện rất đáng mừng.

Thần nữ vĩnh viễn nên là Thần nữ, trong sạch, cứ xinh đẹp mà đứng nơi đó, nhang khói lượn lờ, rất đẹp, rất tốt.

Túc Cơ quỳ gối trước cửa sơn động, kể lại đầu đuôi câu chuyện của hai người.

061 khó nén kinh ngạc mà dò hỏi Trì Tiểu Trì: “Làm sao cậu lại nghĩ ra nàng là Sơn quỷ?”

Trì Tiểu Trì nói: “Rõ ràng là một cô gái yếu đuối không có pháp lực mà lại canh giữ ở trên sơn đạo làm việc thiện, dù sao cũng phải có chút nguyên nhân. Trong truyền thuyết liên quan đến Sơn quỷ chỉ từng xuất hiện hai nữ nhân là Túc Cơ và Thần nữ.”

061 nói: “Vậy tại sao không đoán nàng là Thần nữ?”

“Trước đây tôi từng nhận vai liên quan đến người mù, đến học viện đặc biệt để học bổ túc, biết được một ít đặc thù của người mù.” Trì Tiểu Trì nói, “Nàng thân là người phàm nhưng thính lực quá nhạy cảm.”

Ở trên sơn đạo không cần quay đầu lại mà nàng vẫn có thể chuẩn xác nhận ra có “Bốn vị khách nhân” đang đến.

Nên nhớ Văn Ngọc Kinh bước đi như mèo, gần như không hề có tiếng động.

Mà khi mọi người ở trong hố nói chuyện, thanh âm của nàng cũng không quá lớn nhưng người ở bên dưới khi đáp lời thường sẽ có tiếng vang rất nặng, thậm chí lấn áp cả giọng của mình, nhưng nàng vẫn có thể dễ dàng nhận ra đối phương đang nói gì, căn bản không cần đối phương lặp lại.

Trì Tiểu Trì cũng chỉ suy đoán, nhưng theo tình huống trước mắt mà nói thì cậu đã đoán đúng.

“Trình cô nương tuy có linh lực cao nhưng cũng rất nghe lời.” Túc Cơ giảng giải xong xuôi, muốn nói chút lời hay thay hảo hữu của mình, dường như nghĩ đến vừa nãy Trình Vô Vân chơi xấu, có chút ngượng ngùng mà bổ sung, “Chẳng qua thỉnh thoảng hơi tùy hứng một chút.”

Văn Ngọc Kinh hỏi; “Tạm thời không nhắc đến những kẻ trộm mộ, nàng ấy bắt giữ bách tính và người của đạo môn là vì cớ gì?”

Túc Cơ dường như có chút quẫn bách: “Là thế này, ngày mai là sinh thần của tiểu nữ. Nàng không hiểu sinh thần là gì nên vẫn luôn quấn lấy tiểu nữ để hỏi, tiểu nữ nói cho nàng biết sinh thần chính là ngày ra đời, phàm nhân mừng sinh thần cần phải có bằng hữu cùng đến náo nhiệt chúc mừng mới tốt. Trình cô nương cảm thấy Thời Vũ Sơn quá mức quạnh quẽ, trùng hợp có người của đạo môn đến điều tra vụ kẻ trộm mộ bị sát hại, Sơn quỷ tái xuất, vì vậy nàng liền bắt người, nhốt ở đáy ngàn động sau núi, còn dùng trận pháp che lại, bảo rằng muốn…muốn bọn họ chúc mừng sinh thần của tiểu nữ vào ngày mai rồi sẽ thả bọn họ rời đi. Cũng may những người bị bắt và đạo trưởng phái Tĩnh Hư đều là người tốt, nghe xong lời giải thích của tiểu nữ đều nói ở lại vài ngày cũng không sao, chỉ là tiểu nữ và nàng đều không thể xuống núi đến phái Tĩnh Hư để thông báo tình huống, nàng không thể rời đi, tiểu nữ cũng không thể đi xa, đầu óc của nàng quá thực tế, không chịu thả ra một người để đi báo cáo tình huống, cho nên hiện tại khiến các vị thêm phiền toái…”

Trì Tiểu Trì im lặng.

Bây giờ câu chuyện mà bọn họ nghe đến mới chính là câu chuyện mà tác giả thật sự muốn kể trong Giao Nhân Tiên Quân.

Không có giết chóc, không có chập trùng, thậm chí cũng không có ý bán bách hợp, chỉ là câu chuyện hai cô gái nương tựa lẫn nhau.

Cho nên Đoạn Thư Tuyệt không giết Túc Cơ lấy đi đan tinh bởi vì hoàn toàn không cần thiết.

Cho nên Đoạn Thư Tuyệt cùng nàng kết thành tri kỷ, mà Sơn quỷ Túc Cơ về sau cũng dâng tới rượu ngon do chính mình chưng cất tặng Đoạn Thư Tuyệt, nghiễm nhiên đã trở thành hảo hữu tương giao.

Cho nên tác giả khi nhìn thấy những lời bình luận bẩn thỉu xấu xa, trải qua cân nhắc mới lựa chọn cắt bớt cốt truyện, dứt khoát bỏ hết câu chuyện về Túc Cơ và Trình Vô Vân, tác giả không muốn để hai cô gái này bị độc giả nghĩ xấu cho rằng là chị em gái trong hậu cung của Đoạn Thư Tuyệt.