Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 191




Nghĩ đến đây, Nghiêm Nguyên Hành trở nên lạnh mặt.

Thời Đình Vân là thư đồng của hắn, tình nghĩa mười năm của hai người tất nhiên không hề tầm thường. Nếu y có tâm tư sai lệch, đi đường tà đạo, thứ nhất mình là chủ, thứ hai mình là bằng hữu, vào lúc này dù sao cũng phải giúp y mới được.

Hắn phải nói chuyện với Thời Đình Vân.

Nghiêm Nguyên Hành ngồi nghiêm chỉnh, dường như giữa vùng đất hoang dã này là thư phòng để hai người đàm luận chiến thuật.

Hắn mở đầu bằng một câu khô khan: “Tố Thường, quan hệ của ngươi và Lục Hoàng huynh rất tốt.”

Trì Tiểu Trì lật gà nướng, đáp: “Tính tình của Nguyên Chiêu rất tốt, ở bên cạnh huynh ấy có thể tự do tự tại.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Nhưng không thể cứ luôn như vậy. Tiến sĩ trong Quốc Tử Giám khen Lục Hoàng huynh là hiền tài hiếm thấy, những năm qua tuy có lười biếng nhưng nếu tâm tư ngay thẳng, dùng chuyên cần bù đắp thì ắt sẽ là rường cột nước nhà. Huống hồ huynh ấy đã có gia thất, sớm muộn có một ngày sẽ yên ổn, đến lúc đó ai có thể chơi với ngươi đây?”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười xán lạn: “Đến lúc đó có Thập tam Hoàng tử á.”

Mặt của Nghiêm Nguyên hành nóng lên, trong lòng sinh ra một chút vui sướng khó có thể đè ép, nhưng lời nói lại lạnh lẽo cứng rắn và đầy lý trí: “Hồ đồ.”

Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống, ánh lửa bập bùng trên khuôn mặt cậu: “Nói đùa mà thôi. Ta hiểu rõ trách nghiệm trên người, tất nhiên phải theo phụ thân trấn thủ biên quan.”

“Nhưng như vậy làm sao kéo dài huyết mạch Thời gia?”

“Tại sao Thập tam Hoàng tử lại quan tâm đến huyết mạch Thời gia như vậy?”

“Ta…” Trong lòng Nghiêm Nguyên Hành động đậy, eo lưng ưỡn thẳng hơn, “Ngươi làm thư đồng của ta nhiều năm, mà hưng suy của Thời gia cũng liên quan đến giang sơn xã tắc.”

Trì Tiểu Trì cười một cái: “Lần trước khi nói chuyện ta cũng đã từng nói, nguyện dùng thân bảo vệ quốc gia, xem quốc gia như nhà. Huống hồ Thời gia còn có dòng dõi khác, chỉ cần giáo dưỡng thỏa đáng thì có thể tiếp tục một đời anh hùng hào kiệt.”

Nghiêm Nguyên Hành nghĩ đến người trước mắt đã có người trong lòng, mà nguyện ý vì người nọ để chấp nhận bảo vệ quốc gia, tình nguyện không có con nối dõi, trong lòng lại càng buồn bực hơn, giọng nói cứng rắn: “Ta không tán thành suy nghĩ này của ngươi. Ngươi còn trẻ, cái gì mà một đời một kiếp? Có lẽ qua thêm vài năm nữa thì ngươi sẽ quên mất hắn thôi.”

Trì Tiểu Trì chú ý sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành, đôi mắt hơi cong lên: “Được rồi, tuân theo ý chỉ của Thập tam Hoàng tử, Đình Vân sẽ thử nghiệm. Hoặc là rất nhiều năm sau, Đình Vân sẽ yêu thương một nữ tử nơi biên cương, cùng nàng sinh ra một đám lóc nhóc mang huyết thống Nam Cương, bọn nhỏ cầm trống lúc lắc chạy khắp quân doanh. Đến lúc đó nếu Thập tam Hoàng tử đến biên cương, ta dẫn người nhà ra đón ngài thì ngài cũng đừng chê ồn nha.”

Nghiêm Nguyên Hành tận tình khuyên nhủ vốn là muốn Thời Đình Vân hồi tâm chuyển ý, Thời Đình Vân nghe theo, đáng lý hắn phải mừng rỡ, nhưng khi nghe thấy Thời Đình Vân miêu tả sinh động như thật, hắn hơi suy nghĩ một chút về hình ảnh kia, khó chịu trong lòng không những không giảm mà còn tăng, lồng ngực càng thêm buồn bực.

Hắn chỉnh lại nhuyễn giáp trước ngực, không tiếp tục lên tiếng, thầm nghĩ, mình như vậy là sao?

Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ hắn nghĩ thế nào, sau khi trứng gà chín, cậu lấy dao cắt lấy phần ức gà non mềm nhất, dặn dò đầu bếp đem ức gà giã nhuyễn, bỏ vào trong cháo, bưng đến cho Công tử sư, để lại Nghiêm Nguyên Hành ngồi một mình phiền muộn trước đống lửa.

Nghiêm Nguyên Hành dùng cành cây khêu ngọn lửa, nhớ lại một chuyện đã chôn vùi rất lâu trong lòng của hắn.

Việc này không hề lớn nhưng có chút thẹn thùng, bởi vậy hắn giấu kín trong lòng, ngay cả Thời Đình Vân cũng không biết.

Phụ Hoàng đưa tới cung nữ để phổ cập chuyện nam nữ cho hắn, nhưng hắn không chạm vào.

Khi đó hắn mười lăm tuổi, một lòng cầu học, không có suy nghĩ kia, nhưng hắn hiểu rõ đủ loại quy củ do tổ tiên truyền lại.

Bởi vậy, một ngày nọ khi hắn quay về cung, nhìn thấy trong phòng có thêm một thiếu nữ xinh xắn, không cần nhiều lời, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Hắn có chút khẩn trương nhưng trên mặt không để lộ, chỉ ưỡn lưng thẳng hơn.

Thiếu nữ lớn hơn hắn khoảng hai ba tuổi, trong mắt dường như rưng rưng, nhìn qua có vẻ căng thẳng hơn hắn rất nhiều.

Hắn hơi cau lông mày, muốn nói chút việc nhà để nàng không bị lúng túng như vậy.

Nhưng trong mắt thiếu nữ, thần thái lạnh nhạt của Nghiêm Nguyên Hành chẳng khác nào nha môn đang thẩm án, ngay cả giọng điệu nề nếp cũng vô cùng khiếp người: “Bao lớn?”

Thiếu nữ run run một chút: “Bẩm Thập tam Hoàng tử, nô tì mười, mười bảy tuổi.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Nhà ở đâu? Nguyên quán nơi nào?”

Thiếu nữ nhớ lại nhũ mẫu quản sự từng dạy dỗ, cố ý chọn cung nữ lớn tuổi hơn so với Hoàng tử một chút là vì có thể càng dịu dàng để săn sóc và hầu hạ Hoàng tử còn ngây thơ.

Nhưng Nghiêm Nguyên Hành nhìn qua có vẻ quá mức lạnh lùng, ánh mắt lạnh đến mức khiến xương cốt của nàng cũng phát đau.

Nàng nghĩ, có lẽ Thập tam Hoàng tử không vừa ý mình.

Nàng không thể làm gì khác hơn là cố gắng bày ra một khuôn mặt tươi cười, đáp lại quê quán của mình, trong nhà còn mấy miệng ăn, cùng với những gì mình đã làm trước khi vào cung, tâm lý lại bắt đầu bồn chồn, liên tục phỏng đoán xem mình có phải đã làm sai chuyện gì rồi không?

Nghiêm Nguyên Hành thấy tình hình dường như không đúng cho lắm, vai của thiếu nữ đang run rẩy, hắn không thể làm gì khác hơn là dựa theo lời Lục Hoàng huynh giáo dục lúc trước, đứng dậy chuyển đến ngồi bên cạnh nàng, nỗ lực rút ngắn khoảng cách: “Họ gì? Tên gì?”

Thiếu nữ run rẩy đáp: “Nô tì họ Thạch.”

“Thạch…”

Trái tim của Nghiêm Nguyên Hành bỗng nhiên nhảy lên một chút: “Là chữ nào?”

Thiếu nữ lén lút nhìn hắn một cái, đáp: “Hương bồ mềm như tơ, bàn thạch không thể chuyển…”

Sau khi bật ra câu này nàng mới ý thức lời của mình không may mắn, hơn nữa còn đi quá giới hạn, lập tức mồ hôi tuôn ra như nước, quỳ xuống đất cầu tha: “Xin Thập tam Hoàng tử tha thứ cho nô tì!”

Nghiêm Nguyên Hành quay đầu đi, trái tim đột nhiên đập loạn xạ, lại không nghĩ ra là do đâu: “Đứng lên đi.”

Thiếu nữ không dám đứng dậy.

Nghiêm Nguyên Hành cũng mặc kệ nàng.

Hắn nghĩ, họ Thạch vẫn là đồng âm với họ Thời.

Thời Đình Vân là bạn thân của hắn, nếu cùng nàng làm chuyện kia thì thật sự có chút kỳ quái.

Bởi vì lý do có chút buồn cười này mà Nghiêm Nguyên Hành không thể vượt qua yếu tố tâm lý, đành quyết ý mạo hiểm âm thầm làm trái thánh chỉ.

Hắn hạ lệnh: “Đứng dậy đi. Tối nay ngươi ngủ ở giường nhỏ bên ngoài, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ thu xếp một chỗ cho ngươi trong điện.”

Từ khi đó thiếu nữ trở thành nha hoàn hầu hạ ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của hắn.

Nàng vẫn cho rằng chính mình đã làm chuyện gì đó chọc giận Nghiêm Nguyên Hành, lại lo lắng đêm đầu tiên làm không tốt, bị nhũ mẫu trách phạt, liên lụy người nhà, bởi vậy luôn kín như bưng chuyện hai người chưa từng làm chuyện kia, đến nay vẫn rất sợ Nghiêm Nguyên Hành.

Tâm tư quay lại thực tế, Nghiêm Nguyên Hành ngồi khêu đống lửa.

Nhánh cây mới bẻ từ trên cành còn vương vài giọt sương, nổ tí tách thành những tia lửa.

Ánh lửa hừng hực phản chiếu lên mắt hắn, hắn muốn nói lại thôi, vô thức khẽ đọc tên của Thời Đình Vân.

Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Nghiêm Nguyên Hành rất nhanh liền tỉnh tảo trở lại, lắc lắc đầu.

Xác định nửa tháng sau xuất phát, phụ Hoàng gọi hắn đi nghị sự nhiều lần, hỏi hắn có bao nhiêu hiểu biết về Trấn Nam Quan, hắn đều thật lòng đáp lại.

Mà hắn chú ý, mỗi lần nghị sự, Khâu thừa tướng hầu như đều có mặt, rất biểu dương hắn, thái độ rất không bình thường.

Nghiêm Nguyên Hành nhớ tới Thời Đình Vân và Lục Hoàng huynh lúc nói chuyện phiếm có nhắc đến trưởng nữ của Khâu thừa tướng là Khâu Dĩnh đã đến tuổi cập kê.

Hắn nghĩ, chờ lần này quay lại hoàng thành, có lẽ hắn sẽ phải thành hôn.

Nghiêm Nguyên Hành chẳng để ý đến những thứ này, cùng ai kết thân cũng đều là mai mối không tình cảm, quan hệ thông gia hoàng thất từ trước đến nay chỉ là bàn luận lợi ích không luận tình cảm.

Đời này hắn không có cách nào chân chính có được tình yêu cho nên hiện tại hắn mới để ý đến chuyện riêng tư của Thời Đình Vân.

Lời giải thích này tương đối hợp lý, tảng đá lớn trong lòng Nghiêm Nguyên Hành nhẹ đi không ít, thừa dịp sắc trời tối đen, đứng dậy đi kiểm tra tình huống quân đội như thế nào.

Trì Tiểu Trì bưng bát cháo thịt gà giã nhuyễn vào lều mà Lâu Ảnh đang nghỉ ngơi, phát hiện anh đã lên giường, nằm nghiêng trên giường, mái tóc hơi tản ra, đáp bên vai trái, sắc mặt tái nhợt, A Thư ở bên cạnh hầu hạ, vẻ mặt lộ rõ lo lắng, dường như rất nghiêm trọng.

Trì Tiểu Trì căng thẳng trong lòng: “Làm sao vậy?”

Thân thể này thật sự là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

Lâu Ảnh nhẹ nhàng cau mày: “Dạ dày có chút khó chịu.”

“Có lẽ trên đường xóc nảy, Công tử sư bảo dạ dày bị đau, không có khẩu vị.” A Thư vô cùng ảo não, “Thân thể của Công tử sư suy yếu, có lẽ ăn hai quả mơ khô quá chua nên tổn thương dạ dày. Là tiểu nhân làm việc tắc trách, nên mua loại ít chua mới đúng…”

Trì Tiểu Trì đặt xuống bát cháo nóng, xoa lỗ tai, thừa dịp A Thư nói lải nhải để làm giảm nhiệt độ trên bàn tay, sau đó đưa tay đặt lên trán Lâu Ảnh.

…Đúng như dự đoán, sốt nhẹ.

Trì Tiểu Trì phân phó: “Đi ra ngoài mang vào một chút nước nóng, thấy ai uống rượu thì cũng xin một chút.”

A Thư hổ thẹn, vội vàng lĩnh mệnh đi ra khỏi lều.

Trì Tiểu Trì ngồi xuống: “Không thể thay thân thể khác sao?”

Lâu Ảnh lắc đầu: “Đã thử rồi.”

Trì Tiểu Trì: “Phúc lợi của nhân viên không được bảo đảm. Đúng là cơ quan rác thải.”

Lâu Ảnh mỉm cười phụ họa: “Cơ quan rác thải.”

Lời còn chưa dứt thì anh đã trầm thấp “ưm” một tiếng, cuộn tròn thân người.

Trong lòng Trì Tiểu Trì động đậy, trước tiên ôm lấy dạ dày cho anh, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn lại hơi trướng, thảo nào bị khó chịu.

Một giây sau, Lâu Ảnh đè lấy tay cậu.

Bàn tay dán vào tay cậu rất lạnh, chỉ cần nghĩ cũng biết dùng bàn tay lạnh lẽo kia mà ôm bụng thì càng không thoải mái.

Trì Tiểu Trì thốt ra một câu: “Để em sưởi ấm cho anh.”

Cậu nói xong thì liền cảm thấy có chút hối hận.

Không biết tại sao khi đứng trước mặt Lâu ca thì cậu rất dễ dàng trở thành đứa trẻ miệng còn hôi sữa lại lỗ mãng kia.

Hiện tại cậu rất muốn ngồi xổm trước máy điều hòa nhiệt độ để lấy lại tỉnh táo một chút.

Sắc mặt Lâu Ảnh vẫn bình thản, anh bò dậy, dựa vào gối mềm, khách khí nói: “Cảm phiền.”

Trì Tiểu Trì nghĩ, có lẽ Lâu ca sợ cậu lúng túng.

Lâu Ảnh tự nhiên như vậy khiến tâm trạng của Trì Tiểu Trì cũng bình tĩnh hơn nhiều, cậu cởi ra hai cúc áo cho anh, đưa bàn tay ấm áp tiến vào trong.

Vì để cho thân thể đang ngồi của Lâu Ảnh không bị trượt xuống, cậu ôm lấy eo của anh.

Trì Tiểu Trì đã lâu chưa từng thân mật tiếp xúc với ai như vậy, có chút cứng ngắc, tay giữ yên không dám động.

Phần eo của thân thể này cực kỳ nhỏ, cân nặng cũng nhẹ, ôm không khó khăn, nhưng có lẽ anh thật sự có chút sốt, hoặc là thắt lưng không chịu được ngồi lâu, anh hơi khẽ nghiêng đầu, thuận thế dựa đầu vào vai của Trì Tiểu Trì.

Nhiệt độ nóng sốt có chút không bình thường khi dán vào vai khiến nơi đó có chút như bị bỏng.

Trì Tiểu Trì: “…” Toang.

Thứ tình cảm bị Trì Tiểu Trì cưỡng ép đè nén dường như có xu thế muốn trỗi dậy.

Chăn là chăn lông cừu thuần khiết, rất dày, Trì Tiểu Trì một tay sưởi ấm cho Lâu Ảnh, tay kia xoa chăn lông cừu của Lâu Ảnh.

Xoa một hồi thành quả cầu lông.

Lâu Ảnh bị động tác nhỏ của cậu trêu đến bật cười: “Em đang làm gì vậy?”

Bị bắt quả tang, Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “Chăn của tiên sinh thật tốt, em xoa thành tia lửa điện cho anh xem.”

Đợi A Thư mang rượu và nước nóng vào, nhìn thấy thầy trò hai người thân mật như vậy, âm thầm cảm thán công tử đối xử chân thành với Công tử sư khiến hắn càng thêm kính yêu công tử hơn vài phần.

Hắn lưu lại đồ vật, sau đó nâng bát cháo rời đi, dự định hâm nóng, làm nhuyễn thịt gà, như vậy uống vào vừa ấm mà cũng tốt cho dạ dày.

A Thư vừa đi, Trì Tiểu Trì liền cầm rượu lên, dự định hòa cùng nước nóng rồi thoa lên lòng bàn tay và gan bàn chân cho Lâu Ảnh để hạ nhiệt độ, sau đó lại lau mình cho anh một chút.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đầu óc của mình có lẽ đang ngoài vùng phủ sóng.

Trì Tiểu Trì lấy ra hai tấm thẻ đã chuẩn bị sẵn trong kho hàng rồi sử dụng lên người Lâu Ảnh, quả nhiên xài thẻ là hết bệnh.

Cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng Lâu Ảnh lại chưa có ý định ngồi dậy.

Trì Tiểu Trì cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi, lỗ tai nóng đến đòi mạng, chỉ cần nghĩ cũng biết hiện tại sắc mặt của cậu chật vật thế nào.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh: “…Tiên sinh có thể cảm phiền ngồi dậy từ trên người của em được không?”

Lâu Ảnh ôn hòa nói: “A Thư biết tôi bị bệnh, chúng ta diễn cho hắn xem một chút.”

Không chờ Trì Tiểu Trì phản bác, Lâu Ảnh đã bổ sung một cách đầy săn sóc: “Hơn nữa như vậy có thể trị bệnh của em, giúp em trị khỏi chứng mẫn cảm, không tốt sao?”

Dứt lời, anh nặn nặn vành tai nóng bỏng của Trì Tiểu Trì.

Phát hiện Trì Tiểu Trì giật nảy mình, Lâu Ảnh cực kỳ dịu dàng nói chuyện với cậu, giọng điệu như đang lải nhải chuyện nhà: “Hóa ra em có bấm lỗ tai?…Tai trái ba lỗ…”

Anh lại đưa tay sờ bên lỗ tai còn lại của cậu: “Tai phải hai lỗ.”

…Trì Tiểu Trì cảm thấy Lâu ca lúc này có chút thay đổi rất kỳ diệu so với Lâu ca trước kia trong trí nhớ của cậu, rất hư.

Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, e rằng Lâu ca là thật lòng muốn tốt cho cậu.

Cho nên cậu dự định chờ Lâu ca ngủ sẽ đặt anh xuống, dù sao thân thể này cũng không tốt, dễ dàng buồn ngủ.

Không ngờ Lâu Ảnh thả lỏng rất nhanh, tinh thần cũng khá hơn nhiều, dựa trên người cậu, xem bộ binh pháp mà anh đang xem một nửa.

Trì Tiểu Trì cảm giác mình chẳng khác nào đang bị nấu chín, chỉ mong A Thư mau chạy tới.

Không ngờ cuối cùng người giải cứu cậu lại là Chử Tử Lăng.

Chử tử Lăng nghe A Thư bảo công tử đang chăm sóc Công tử sư bị bệnh, liền tìm đến, không ngờ vừa vào lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Công tử sư cởi vài nút áo, da dẻ trắng bệch, dựa vào vai công tử, cầm sách cho công tử xem, công tử cũng đang cúi đầu nói gì đó, đôi môi thậm chí như chạm phải lỗ tai của Công tử sư.

Thấy hai người thân mật tựa sát vào nhau như vậy, trong lòng Chử Tử Lăng đột nhiên nổi lên nghi ngờ, mà ngoài việc nghi ngờ thì còn tăng thêm một cảm giác rất khó tả.

Hắn đè xuống cảm xúc không đúng lúc này, chắp tay nói: “Công tử.”

Trước mặt vị Công tử sư hay bắt bẻ này, hắn phải làm đủ lễ tiết.

Công tử nghe tiếng, nhanh chóng quay đầu, dường như bị người bắt tại trận, lỗ tai ửng đỏ càng đâm vào đôi mắt của Chử Tử Lăng.

Trong lòng Chử Tử Lăng đột nhiên chua chua, hạ thấp mặt xuống: “Công tử, Tướng quân gửi thư đến.”

Trì Tiểu Trì lập tức xuống giường: “Mang đến lều chính để ta xem. Đúng rồi, đừng quên lấy giấy bút và sáp niêm phong tới.”