Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 198




Ngay lúc này, Lý Nghiệp Thư bước vào, bưng lên trà La Bố Ma vừa được nấu chín rồi rót cho hai người.

Nước trà trong suốt thuận vách ấm chậm rãi chảy xuống.

Hắn cho rằng hai cha con đang nói chuyện chính sự, bởi vậy cho dù là tiến đến hay là châm trà, hắn đều không phát ra bất kỳ âm thanh dư thừa nào.

Thời Kinh Hồng chú ý quan sát hắn, đột nhiên mở miệng nói: “Lý Nghiệp Thư?”

Lý Nghiệp Thư đã lâu không nghe Tướng quân gọi tên của mình, ngẩng đầu mờ mịt nói: “Tướng quân?”

“Vẽ, biết chữ, ta nhớ mỗi thứ ngươi đều biết một ít.”

Không chờ hắn trả lời, Thời Kinh Hồng đưa ra một bản đồ phân bố lương trạm cho Lý Nghiệp Thư: “Ba tháng gần đây lương trạm biến động rất lớn, đồ cũ phải bỏ đi. Ngươi cầm bản đồ này đến gian phòng phía Đông tìm Tôn lương thực quan, ông ấy sẽ báo cho ngươi biết địa điểm của lương trạm mới, đối chiếu với bản đồ này, vẽ lại bản đồ phân bố lương trạm một lần nữa, do ngươi biên tập lại.”

Thần thái của ông tỏ vẻ chuyện này không có gì là lớn: “Vài Phó tướng của ta đều bận chuyện quan trọng, hiện tại cũng không tìm được người thích hợp hơn, nên chọn ngươi đi.”

Bị vẻ mặt thả lỏng của Tướng quân cảm hóa, kinh hoàng trong lòng của Lý Nghiệp Thư cũng giảm bớt không ít, nâng khay đáp dạ, một mực cung kính lui ra.

Trì Tiểu Trì nhai điểm tâm, vui vẻ nói: “Cha, ngài muốn cất nhắc A Thư à?”

Thời Kinh Hồng hỏi ngược lại: “Gọi hắn đến đây hầu hạ, chẳng phải Tố Thường muốn cất nhắc người ta sao? Cha chỉ là thuận thế mà làm thôi.”

Trì Tiểu Trì chắp tay nói: “Thời tướng quân anh minh.”

“Có thể được Tố Thường khen ngợi như vậy, có thể thấy được hành động này của vi phụ thật sự thuận theo tâm ý của Tố Thường.” Thời Kinh Hồng ấn lên bội kiếm bên hông, “Chuyện của A Thư đã lo liệu xong, giờ đến phiên người còn lại.”

Trì Tiểu Trì hơi nghi hoặc mà nhìn ông.

Thời Kinh Hồng nở nụ cười, vỗ lấy đầu của cậu rồi đứng dậy.

“Ta biết tâm tư của nhi tử mình thuần khiến thiện lương, không đành lòng ra tay giết bạn thân lâu năm. Phụ thân cũng không trách con, ta cực kỳ quý trọng phần thuần khiết thiện lương này, chỉ mong con cả đời có thể giữ được tấm lòng son, vĩnh viễn không thay đổi. Nếu đã đưa hắn đến đây, phụ thân sẽ thay con chấp hình. Bắc Phủ Quân chúng ta có thể chứa chấp kẻ bần cùng, chứa chấp dị tộc, chứa chấp nô dịch, chỉ có phản nghịch là khó thể tha thứ.”

Thời Kinh Hồng đứng dậy, vẫn là tướng mạo văn nhân, ngay cả phong thái hào hoa phong nhã cũng không hề giảm bớt: “Ngồi chờ một chút, vi phụ đi giết hắn.”

Tay ông bị Trì Tiểu Trì kéo lại.

Thời Kinh Hồng nhìn về phía cậu, hai ánh mắt nhìn nhau, trong lòng hai người liền hiểu rõ ý của đối phương.

Trì Tiểu Trì rút bàn tay còn dính si rô về.

Thời Kinh Hồng ngồi vào chỗ cũ, đưa qua một cái khăn tay, dùng nước trà thấm ướt, ra hiệu cho cậu lau tay một chút.

Trì Tiểu Trì nói: “Con tạm thời có lý do không giết Chử Tử Lăng, muốn báo cho phụ thân biết.”

Thời Kinh Hồng dịu dàng nói: “Con nói đi, phụ thân đang nghe.”

Hai cha con lần đầu tiên gửi thư cho nhau, lúc qua lại thư từ liền xác định trong phủ Tướng quân có phản nghịch.

Nhưng phong thư đầu tiên Trì Tiểu Trì không nói tỉ mỉ, Thời Kinh Hồng vẫn không biết người kia là ai.

Lần thứ hai gửi thư, Trì Tiểu Trì viết kế sách phòng ngự và chiến thuật cho thành Định Viễn, còn cố ý dùng bút chu sa phác họa phần nào là Chử Tử Lăng hiến kế.

Trì Tiểu Trì chưa từng đề cập đến Lý Nghiệp Thư mà chỉ dùng bút chu sa ghi chú ba chữ Chử Tử Lăng rất nổi bật, vừa nhận được thư, Thời Kinh Hồng liền biết ai là nội gián, trong lòng hiểu rõ, khi hồi âm không nói chữ nào, chỉ nhắc đến chiến thắng của thành Định Viễn.

Đợi ông mở ra phong thư gửi cho Ngải Sa của Nam Cương, đó chính là chứng cứ tốt nhất vạch ra Chử Tử Lăng thông đồng với địch.

Ông thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ cần ném lá thư kia ra thì Chử Tử Lăng nhất định sẽ bị chém thành trăm mảnh, không được toàn thây.

Cho nên Thời Kinh Hồng muốn đích thân ra tay cũng là vì nể mặt ái tử, muốn cho người nọ được toàn thây.

Ông hiểu rõ bản tính của nhi tử, bây giờ Thời Đình Vân ngăn cản ông cũng không phải vì chuyện tư tình.

Vì thế ông lẳng lặng chờ một đáp án.

Mà Trì Tiểu Trì quả nhiên không làm ông thất vọng.

Cậu dừng một chút, nói: “Giữ lại Chử Tử Lăng có tác dụng. Rất lớn.”

Hai cha con đóng cửa nói chuyện cả buổi, cho đến khi bóng đêm bao phủ, cửa mới được mở ra.”

Khi cửa được mở ra, sắc mặt của Thời Kinh Hồng vô cùng ấm áp, cũng không nhắc đến chuyện nâng kiếm giết người mới nãy: “Vi phụ dặn dò nhà bếp làm chút thịt ngỗng xám, là món mà con thích ăn nhất, còn có sủi cảo thịt gà rừng. Ăn no rồi sớm nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm cùng Thập tam Hoàng tử duyệt binh thành Định Viễn.”

Thời Đình Vân dường như đã giải tỏa hết nỗi lòng, cuối cùng cũng xem như khôi phục vẻ hoạt bát của ngày xưa: “Con đi thông báo cho Nguyên Hành!”

Thời Kinh Hồng biến sắc: “Vi phụ dạy con thế nào? Gọi là Thập tam Hoàng tử.”

“Vâng vâng, Thập tam Hoàng tử, Thập tam Hoàng tử.”

Thời Kinh Hồng nhìn người đi xa, bất đắc dĩ than thở.

Chỗ nào cũng tốt, chỉ có bộ dáng không lớn không nhỏ, thật làm cho người ta thấy phiền.

Cũng may trải qua việc này, nhi tử còn có người đáng tin, chính là chuyện đáng giá vui mừng.

Thời Kinh Hồng đến nhà bếp một chuyến, lấy một lồng cơm rồi đi vào nội viện, đẩy ra cửa sảnh phía Tây, tiến vào trong.

Trong phòng chính là Ôn Phi Nho được mọi người bảo là đang “dưỡng bệnh”.

Nhìn thấy người tới, Ôn Phi Nho đang định trốn sau bình phong liền lập tức hiện thân, ai oán nói: “Tướng quân, mạt tướng sắp nghẹn đến chết rồi.”

“Bình tĩnh, đừng nóng.” Thời Kinh Hồng cười, “Rượu và thịt đều chuẩn bị cho ngươi đây.”

Ôn Phi Nho vui một chút, “Để mạt tướng xem là món gì…Haha, sủi cảo thịt gà rừng. Tiểu công tử đến rồi à.”

Nhắc tới Thời Đình Vân, sắc mặt của Thời Kinh Hồng liền trở nên nhu hòa: “Ừm, hôm nay mới đến.”

Ôn Phi Nho gắp một lần hai cái sủi cảo ném vào trong miệng: “Thảo nào, ngày xưa sủi cảo gà rừng vô cùng quý giá, làm sao lại đến phần mạt tướng ăn được. Chúng ta là nhờ phúc khí của thiếu Tướng quân, khi nào thỉnh thiếu Tướng quân gặp mặt, mạt tướng sẽ đích thân cảm tạ hắn.”

Thời Kinh Hồng tao nhã nói: “Đừng nói vậy. Hôm nay là vì đón gió tẩy trần cho Thập tam Hoàng tử.”

Ôn Phi Nho lại gắp sủi cảo: “Tướng quân, hiện tại không có người ngoài, ngài nói vậy với ta làm chi. Trong quân có ai không biết ngài nuông chiều thiếu Tướng quân thế nào?”

Thời Kinh Hồng bật cười, sau đó hơi dừng lại, nhắc đến chính sự: “Bên phía Nam Cương có tin tức gì không?”

“Quả thật là có.”

Từ khi Ôn Phi Ngo gạt người ngoài là mình bị trọng thương, nghe thấy tiếng đánh giết loảng xoảng leng keng ngoài thành, vô cùng náo nhiệt, lại không thể tử mình tham dự, rãnh rỗi đến khó chịu, Thời kinh Hồng liền bảo hắn trốn đi, làm chủ quản nhóm mật thám thu thập tin tức từ các nơi.

“Bên phía Nam Cương chết một tên quan, nghe nói là bị đột tử.” Ôn Phi Nho nói, “Ngoài ra Mạt Sa hình như có chút dị động, tên lão tử Mạt Sa kia chạy về chủ thành Nam Cương…Theo lý thuyết, tên quan bị chết là huynh đệ cột chèo của hắn, cũng không tính là thân thích nhưng hắn lại chạy về dự đám tang, nghe nói Thiết Mộc Nhĩ rất bất mãn.”

Thời Kinh Hồng nghe tin, hơi khiếp sợ một chút.

Kế sách treo đầu dê bán thịt chó kia thật sự bị tiểu tử nhà mình làm cho thành công?

Tố Thường trước giờ luôn thẳng thắn, từ khi nào có tâm tư mưu toan như vậy?

Nhưng chiêu thức mượn đao giết người đó thật sự rất đẹp.

Thời Kinh Hồng nghĩ đến nhi tử trưởng thành khi mình không ở bên cạnh, trong lòng vừa mừng rỡ vừa có chút phiền muộn.

Ông suy nghĩ một chút, hỏi: “…Ta thật sự rất nuông chiều Tố Thường sao?”

Ôn Phi Nho uống hết một ngụm rượu, gật đầu liên tục.

Thời Kinh Hồng bật cười, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nghĩ tới thê tử quá cố của mình.

Vì nàng, ở nhà hơi nuông chiều Tố Thường một chút, có lẽ cũng không sao.

……

Ngay đêm đó không biết có phải vì tái kiến Thời Kinh Hồng hay không mà Trì Tiểu Trì lại nằm thấy ác mộng.

Trong mộng là chiến trường đầy lửa và máu, ngựa trắng nằm ngang, bờm tán loạn, dính đầy vết máu tươi, bị gió thổi đông thành những nhúm lông kết chặt.

Thời Đình Vân lật từng bộ thi thể, Nghiêm Nguyên Hành, Nghiêm Nguyên Chiêu, Lý Nghiệp Thư, Thời Kinh Hồng, từng khuôn mặt thân quen nhuốm đầy máu phóng to trước mặt cậu.

Trì Tiểu Trì mở mắt ra trong tình cảnh xoang mũi nồng nặc mùi máu tanh, ngón tay theo bản năng chụp về phía bên cạnh, mãi đến khi bắt hụt thì mới nhớ Thời Kinh Hồng đã sắp xếp cho Lâu Ảnh một gian phòng riêng.

Cậu đứng dậy, dùng trà lạnh đè ép vị tanh, thay đổi trang phục nhẹ nhàng, lật cửa sổ đi ra ngoài, không làm thức tỉnh Lý Nghiệp Thư đang chợp mắt gác đêm trong viện.

Thời Đình Vân từng đến phủ Tướng quân trong thành Định Viễn, vì vậy cậu dựa theo ký ức, quen nẻo quen đường tiến đến võ trường.

Trăng tròn treo cao, ánh trăng rọi xuống những viên đá bên võ trường khiến cho chúng sáng lên lấp lánh, Trì Tiểu Trì chọn lấy một cây thương bạc, khẽ ước lượng trong tay một chút: “Cầm lấy.”

Trong cơ thể không có bất kỳ ý muốn cầm thương, lòng bàn tay còn đổ chút mồ hôi, dường như vết máu tươi trong mộng vẫn còn bám trong lòng bàn tay của y.

Trì Tiểu Trì hoạt động cần cổ một chút: “Đánh mệt thì đi ngủ. Ngày mai còn có chuyện cần làm.”

Người trong cơ thể dựa theo phân phó của cậu mà bắt đầu di chuyển.

Ban đầu đường thương chưa ổn, lộ ra vô vàn sơ hở, nhưng dần dần theo bản năng, sai lầm được sữa chữa.

Múa thương dưới ánh trăng vắng vẻ, thân thể tùy ý chuyển động, chẳng khác nào một con rồng trẻ tuổi mạnh mẽ.

Một chiêu thức kết thúc với tiếng xé gió sắc bén.

Thiếu niên cầm thương, mồ hôi lấp lánh, theo tiếng thở dốc chậm rãi trượt xuống đường cong trên cổ.

Trì Tiểu Trì hỏi Thời Đình Vân trong cơ thể: “Vẫn chưa buồn ngủ?”

Sau khi vận động một hồi nhưng không thấy mệt mỏi mà càng khiến đầu óc thêm tỉnh táo, đây là câu trả lời cho cậu.

Trì Tiểu Trì cắm thướng vào chỗ cũ: “Không buồn ngủ là được rồi. Còn nửa canh giờ là đến hừng đông, nếu cậu thật muốn ngủ thiếp đi thì rắc rối đó.”

Thời Đình Vân: “…”

Trì Tiểu Trì đặt mông ngồi trên bậc thang của hành lang uốn khúc bên võ trường.

Bốn phía là bóng đêm tối tăm, ánh trăng treo cao, chói lọi như mặt trời.

Trì Tiểu Trì đưa tay cản lại mặt trăng có chút chói mắt, nói: “Đi cùng với cậu lâu như vậy mà vẫn chưa từng đơn độc hàn huyên với cậu đấy.”

Thời Đình Vân trầm mặc, suy nghĩ tâm sự của mình.

Trì Tiểu Trì: “Không cần cám ơn tôi. Cùng với cậu là chuyện mà tôi nên làm.”

Thời Đình Vân: “…?”

Trì Tiểu Trì: “Cậu dùng mạng của mình để thuê tôi, tôi lấy mạng của mình để cùng cậu ra chiến trường, chúng ta là trao đổi đồng giá, không ai nợ ai.”

Thời Đình Vân: “…” Đa tạ.

Trì Tiểu Trì: “Ấy da, tôi đã nói rồi, cũng không ai nợ ai, cậu còn khách khí với tôi làm gì.”

Thời Đình Vân: “……”

Y cảm thấy chính mình không có cách nào tán gẫu được với người này.

Gió lạnh phất phơ như nước, thổi đến lòng người tĩnh lặng.