Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 203




Mạt Sa nhất định phải lấy được.

Chiều tối mấy ngày sau, hắn đi hai vòng ven bờ sông Thương, gió sông phả vào mặt, hắn đứng nghe thám tử báo lại.

Thám tử nói: “Có tin tức nói người Trung Nguyên đã sớm đóng thuyền vào ba tháng trước, bỏ nhiều tiền thu thập thợ rèn và thợ mộc có tay nghề cao, nghe nói tạo ra đều là thuyền to rất vững chắc…”

Mạt Sa mỉm cười, ném một viên đá nhỏ vào nước sông cuồn cuộn.

Đợi thám tử lui ra, Phó tướng bên cạnh đi tới, cũng là bộ dáng đã hiểu rõ trong lòng.

Mạt Sa: “Hiểu chưa?”

Phó tướng: “Thuộc hạ đã hiểu. Bắc Phủ Quân đang muốn cho chúng ta xem.”

Mạt Sa cười nói: “Nếu thật sự muốn vượt sông chính diện đối chiến thì cần gì phải gióng trống khua chiêng, tuyên dương khắp chốn như vậy, như sợ chúng ta không biết bọn họ sẽ tập trung chủ lực ở bờ sông để đánh một trận ác liệt?”

Phó tướng: “Vậy…?”

“Đã dựng tốt sân khấu, cho dù giả vờ diễn kịch thì cũng nên hí một khúc đường hoàng.” Mạt Sa nói, “Ta nghĩ Bắc Phủ Quân chắc chắn chọn một ngày thuận gió, nhân màn đêm vượt sông. Nếu ta là Thời Đình Vân thì sẽ càng khua chiêng gióng trống thật lớn, thậm chí hướng dẫn Trường Lăng Mộ và Đạo Thành phải xuất binh cứu viện.”

Phó tướng nói: “Không sai. Cẩu tử Trung Nguyên thích chơi trò rắp tâm như vậy.”

“Diễn tuồng tâm cơ nhưng sợ bọn họ diễn không đến nơi đến chốn, phản ngược vào thân.” Mạt Sa nói, “Chiến thuật tập kích, lợi dụng nhiễu loạn bên trong để thám thính, cố tình bày ra sự nghi ngờ, lại dựa vào chiến thuật tấn công bên cạnh, chính là muốn phân tán lực lượng của chúng ta. Tinh tế mà nói thì con chó con của Thời gia cũng có một chút khôn vặt. Nhưng y quên mất binh gia coi trọng nhất chính là tránh mạnh tìm yếu, hắn chơi một trò thực thực giả giả như vậy có khi sẽ phản ngược thành tự sát…Phòng ngự trên lục địa làm đến đâu rồi?”

Phó tướng: “Xin Tướng quân an tâm về công tác phòng ngự trên lục địa, thuộc hạ đã tính toán cẩn thận, lần này Bắc Phủ Quân có thể điều động nhân mã nhiều nhất cũng chỉ ba vạn quân. Quy Ninh của chúng ta nằm trong khu vực sông Thương, có ba vạn tinh binh, Trường Lăng Mộ ở thượng du có một vạn rưỡi, còn Đạo Thành ở hạ du cũng có hai mươi ngàn tinh binh, dù cho Bắc Phủ Quân dốc hết toàn lực thì chúng ta cũng không sợ. Binh lực chính của chúng ta đã bí mật tiến về phía trước Quy Ninh, hết thảy thám tử đều đã được thả ra, ngày đêm giám sát, có thể cấp báo bất cứ lúc nào.”

Mạt Sa gật đầu.

Phó tướng nói tiếp: “Thuộc hạ lần này đến là muốn thỉnh giáo Tướng quân nên bố trí phòng ngự sông thế nào?”

“Phòng ngự sông tuyệt đối không thể vứt bỏ.”

Tuy rằng Mạt Sa miệt thị người Trung Nguyên nhưng tuyệt đối không đến mức tự cao tự đại.

Hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Nếu bọn họ thừa dịp mà đến, ta há có thể để bọn họ mất hứng ra về? Chọn hai mươi chiếc thuyền trống bày sẵn rơm rạ, tưới dầu hỏa, chọn ba trăm tên binh lính giỏi bơi lội để lái thuyền, cổ vũ hò hét, chờ đến khi đến gần, lúc bọn họ không thể tránh khỏi thì người trên thuyền liền đốt lửa, nhảy xuống sông, quay về trên bờ. Trên bờ cũng chuẩn bị đầy đủ dầu hỏa, dùng tên lửa bắn.”

Mạt Sa cúi người nhặt một viên đá, ném vào trong sông.

Viên đá nhảy lộp bộp trước khi bị sóng lớn nuốt chửng.

Mạt Sa nói: “…lúc đó ta muốn toàn bộ sông Thương trở thành biển lửa. Ta muốn lửa kia thiêu đến mức trong cung của Vương thượng ở Nam Cương cũng thấy được.”

Cùng lúc đó, tại bờ sông bên kia.

Trì Tiểu Trì ngồi trên vách núi, lừa ra hạt ô mai trong miệng rồi ném vào trong lòng sông.

Mặt sông rất rộng, sóng to gió lớn, mặc dù thể lực của cậu hơn người nhưng hạt ô mai nho nhỏ rơi vào trong lòng sông liền lọt thỏm đến cả bọt nước cũng không nhìn thấy.

Sông chảy cuồn cuộn không hề dừng lại, chảy qua dưới chân Trì Tiểu Trì và Nghiêm Nguyên Hành.

Hai người mặc y phục dân chúng bình thường, phía sau còn có hai con bò đang cúi đầu ăn cỏ, từ xa nhìn lại như hai người trăn châu trẻ tuổi, ở trên đỉnh núi rãnh rỗi ngồi hóng mát.

Nhưng kỳ thật bọn họ đang quan sát tiền tuyến.

Trì Tiểu Trì lại ném một viên ô mai vào miệng: “Tượng 5 tiến vào 3.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Mã 6 lui về 7.”

Trì Tiểu Trì không nói tiếp nữa, cười híp mắt nhìn Nghiêm Nguyên Hành.

Nghiêm Nguyên Hành trầm ngâm chốc lát, sau đó bất đắc dĩ thở dài một hơi: “…Trận này ta chịu thua.”

Trì Tiểu Trì cười: “Sáu so với sáu. Cuối cùng cũng xem như ngang ngửa.”

Bọn họ đối mặt với nước sông, đã “ngươi tới ta lui” đánh cờ miệng cả một buổi chiều.

Trì Tiểu Trì cầm lọ sứ đựng ô mai đưa về phía Nghiêm Nguyên Hành, Nghiêm Nguyên Hành xua tay từ chối.

Ba ngày trước cùng đội quân nhỏ của Nam Cương giao chiến, mu bàn tay trái của Nghiêm Nguyên Hành bị một vết thương, không sâu nhưng vẫn gây nên phong ba không nhỏ, tay trái bị băng vải bọc lại toàn bộ, quấn đến không thấy cả đầu ngón tay.

Trong lúc rãnh rỗi, Trì Tiểu Trì cầm tay trái của Nghiêm Nguyên Hành để vẽ bậy.

Đây cũng là thói quen từ lâu của Thời Đình Vân.

Y cảm thấy nếu trên người có vết thương, bị vải trắng băng lại sẽ cảm thấy rất đơn điệu vô vị, nhìn cũng phiền lòng, bởi vậy có đam mê vẽ tranh lên nơi băng bó của mình và người khác.

Không ít thương binh đều có bản vẽ do y lưu lại.

Trì Tiểu Trì cầm bút nhựa thông vẽ vời, Nghiêm Nguyên Hành liền cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cậu.

Trì Tiểu Trì vẽ một con chim nhạn lớn, ngẩng đầu hỏi: “Ta vẽ thế nào?”

Nghiêm Nguyên Hành ngẩng đầu nhìn ổ chim bên cạnh ngọn núi: “Ừm, cũng không tệ lắm.”

Trì Tiểu Trì buông tay ra.

Khóe miệng hơi nhếch lên của Nghiêm Nguyên Hành liền rơi xuống một chút.

Hắn hỏi: “Sao không vẽ tiếp?”

Trì Tiểu Trì: “Trời tối, không thấy rõ.”

Nghiêm Nguyên Hành lấy ra một đoạn nến từ trong lòng.

Trì Tiểu Trì: “…Ngươi đến đây qua đêm à?”

Nghiêm Nguyên Hành có chút đỏ mặt, cảm thấy thật khó nói ra lời dễ gây hiểu lầm khi hắn muốn cùng y ở trong núi thám thính một đêm, liền giả vờ cúi đầu thắp nến, bình tĩnh nói: “Ta…phòng ngừa lỡ có gì bất trắc.”

Có ánh nến nho nhỏ thắp sáng, Trì Tiểu Trì lại lấy bút ra.

Nghiêm Nguyên Hành đề ra yêu cầu: “Vẽ tiếp một hình.”

Trì Tiểu Trì cười nói: “Vâng, mạt tướng tuân lệnh.”

Rất nhanh, Nghiêm Nguyên Hành rút tay về, nhìn hai con chim nhạn trên mu bàn tay, trong lòng thật cao hứng, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.

Tố Thường quả nhiên khác người bình thường, vẽ đại mà cũng đẹp như vậy.

Ban ngày mùa hè khô nóng, ban đêm lại trở lạnh, chỉ có buổi chiều tối thế này thị nhiệt độ mới thoải mái một chút.

Gió mát thổi vào mặt, Nghiêm Nguyên Hành nhìn mặt nước sông dần trở thành màu đen, hỏi: “Quan sát đến đâu rồi?”

Trì Tiểu Trì ngửa mặt nằm trên đất, cầm một cái khăn vàng che cổ.

Khăn vàng bị gió thổi về hướng Tây Nam.

Trì Tiểu Trì cuốn khăn lại: “Chưa đến lúc.”

Nghiêm Nguyên Hành hít một hơi.

Dường như Trì Tiểu Trì biết hắn sẽ nói gì, nghiêng người sang, dùng cánh tay che lấy một lỗ tai, dùng khăn vàng nhét vào bên tai còn lại.

Nghiêm Nguyên Hành quả nhiên nói: “Tuy rằng Thời bá phụ tán thành kế sách của ngươi, nhưng ta vẫn cho rằng để toàn bộ chủ lực vượt sông tác chiến quá mức mạo hiểm.”

Hắn nói: “Chúng ta rất khó che giấu tin tức chế tạo thuyền, bây giờ mọi người trong trấn phụ cận đều đang hỏi có phải sắp có một trận đại chiến hay không. Nếu Mạt Sa đã sớm chuẩn bị, lần này chúng ta đi chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao…”

Hắn nói ra rất nhiều sự lo lắng của mình, ai ngờ chờ cả buổi cũng không thấy đáp lại, ánh mắt quay lại thì liền thấy Thời Đình Vân đã che lỗ tai ngủ mất.

Nghiêm Nguyên Hành: “…”

Hắn cúi đầu nhìn Thời Đình Vân đang ngủ.

Khi Thời Đình Vân ngủ, không phóng túng như y thường ngày, lông mày hơi cau, dường như có tâm sự. Lông mi rất dài, mảnh như quạt, cảm giác rất nhuyễn…

Khi Nghiêm Nguyên Hành phục hồi tinh thần thì hắn đang gảy vài cái lên lông mi của Thời Đình Vân.

…Hắn bị hành động kỳ quái này của mình hù chạy.

Hắn khẽ hít thở ở nơi cách xa Thời Đình Vân một khoảng, sau đó mới vòng trở lại, nâng dậy thanh niên đang ngủ say, rón rén đặt lên lưng trâu, sau đó dẫn hai con bò đã ăn cỏ no nê chậm rãi đi về hướng doanh trại.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, rốt cục mình bị gì vậy?

Nằm trên lưng bò bị xóc nảy khiến Trì Tiểu Trì tỉnh lại.

Cậu nhìn thấy người vừa dắt bò vừa vùi đầu suy tư, hơi buồn ngủ mà gọi: “…Nguyên Hành.”

Nghiêm Nguyên Hành quay người: “Hả?”

Trì Tiểu Trì: “Không có gì, chỉ gọi ngươi thôi.”

Nghiêm Nguyên Hành: “…Ừm.”

Trì Tiểu Trì muốn ngồi dậy, Nghiêm Nguyên Hành lại nói: “Ngươi không cần xuống. Cứ ngủ thêm đi. Bò cứ để ta dắt.”

Ban đêm.

Nghiêm Nguyên Hành trở lại trong lều, quân y thay thuốc cho hắn, băng vải dính máu bị tháo ra, chất đống bên cạnh.

Quân y ta thiết nói: “Thập tam Hoàng tử, vết thương của ngài vốn nhẹ, thân thể lại khỏe mạnh, chỉ cần đắp thuốc thêm hai ngày thì sẽ không để lại sẹo.”

Nghiêm Nguyên Hành gật đầu, cũng chẳng để ý lắm đến chuyện này.

Quân y cúi đầu, chuẩn bị mang đi băng vải vừa tháo xuống, nhưng lại tìm không thấy.

…Đâu mất rồi.

Chắc là vừa rồi bận xử lý vết thương nên bị người hầu của Thập tam Hoàng tử đem đi rồi?

Quân y mơ hồ rời đi, Nghiêm Nguyên Hành nằm trong chăn, thắp nến, dùng ngọn nến làm kéo, cắt xuống mảnh vải có vẽ hai con chim nhạn, cất vào trong lòng, lại thừa dịp đêm tối, lặng lẽ đem băng vải bị cắt chôn dưới chân lều.

Trở lại trong lều, Nghiêm Nguyên Hành lại nằm xuống, vẫn không nghĩ ra tại sao Thời Đình Vân và Thời Kinh Hồng lại bình tĩnh như vậy, chủ lực của quân đoàn Mạt Sa không ở Quy Ninh?

Sau ba ngày, hướng gió rốt cục chuyển về phía Nam.

Mạt Sa tọa trấn trong doanh trại chính của Quy Ninh, thắp nến sáng rực, nhìn cờ bay phần phật về hướng bắc ngoài lều, uống vài ngụm trà, ngại chưa đủ tao nhã, còn dặn người lấy đàn tỳ bà bảy mươi hai dây, bắn ra âm thanh hào hùng, chậm rãi đợi Bắc Phủ Quân tự chui đầu vào lưới.

Quả thật vừa đến giờ tý liền có tiếng hò hét truyền đến từ sông Thương.

…Đến.

Mạt Sa mỉm cười, trấn tĩnh đánh đàn, tiếng đàn lâng lâng như phượng hoàng cất tiếng ca.

Phó tướng của hắn là Mạc Tân phụ trách ứng phó trên lục địa, thay Mạt Sa châm thêm trà, nói: “Tướng quân đàn rất hay.”

Mạt Sa nói: “Đây là gia học, phụ thân của ta chuyên về cầm nghệ, thuở nhỏ từng được dạy dỗ. Ta từ nhỏ đã thông thạo ngũ âm lục nghệ, đàn một khúc này cũng xem như cổ vũ tướng sĩ trước trận chiến.”

Ai ngờ vừa dứt lời liền có một trận tiếng nhạc rõ to truyền đến từ bên kia bờ sông, cách xa mấy dặm vẫn hùng hồn bao la, vang thẳng lên tận không trung.

Mạc Tân: “Ai đang thổi kèn vậy?”

Mạt Sa: “…”

Là thổi kèn, mà còn là bài Bách Điểu Triều Phượng.

Cho dù Mạt Sa có kiến thức rộng rãi cũng không thể tưởng tượng ra một nhánh quân đội thổi kèn vượt sông sẽ có quang cảnh thế nào.

Hắn không khỏi cười nhạo: Thủ đoạn của tiểu hài tử.

Như vậy chẳng phải là càng phô trương thanh thế?

Binh sĩ liên lạc trên lục địa cưỡi khoái mã chạy đến, lớn tiếng hô báo: “Tướng quân, có hành tung của Bắc Phủ Quân! Đang hướng tới gần Trường Lăng Mộ!”

Mạt Sa bình thản đặt đàn xuống: “Đến bao nhiêu người?”

Binh sĩ liên lạc nói: “Đối phương hành quân đêm, không thắp bó đuốc. Sau khi vào đêm rất tối, cũng không thấy rõ có bao nhiêu người, nhưng Phó tướng quân phóng tầm mắt nhìn thì thấy khói bụi cuồn cuộn, trước sau kết nối, đội ngũ kéo dài ít nhất trăm dặm!!”

Mạt Sa vỗ tay: “Lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Mạc Tân không để lỡ cơ hội mà tiến lên vỗ mông ngựa: “Tướng quân liệu sự như thần! Quân đội kéo dào trăm dặm, ít nhất cũng đến hơn hai vạn người.”

Mạt Sa không phải Ngô Nghi Xuân, cũng không có thói quen để người bên cạnh nâng chân, nhưng ai mà chả thích nghe lời êm tai.

Hắn nhàn nhã thoải mái nhấp một ngụm trà, thấy chân trời ở bờ sông đã bị nhiễm đỏ một mảng lớn, liền biết bờ sông cũng đang thủ thế chờ đợi.

Ước chừng một khắc sau, binh sĩ liên lạc thứ hai vui mừng chạy gấp rút vào trong doanh trại: “Tướng quân! Cẩu tử Trung Nguyên để thuyền thuận gió mà chèo, đã đi được một nửa trăm dặm mặt sông rồi, mà có quân thám thính giỏi bơi lội đã quan sát thuyền của người Trung Nguyên vì để bảo đảm vững vàng nên dùng khóa sắt liên kết ba chiếc một lần với nhau!”

Lần này ngay cả Mạt Sa cũng khó tránh khỏi mà vui mừng ra mặt.

Mạc Tân càng liên tục than thở: “Đại thiện! Đại thiện! Thật sự là trời giúp Tướng quân! Thằng nhãi Thời gia quen thuộc binh thư nhưng lại không biết ngày xưa Chu Lang đánh bại Tào Tháo ở Xích Bích, chính là vì Tào Tháo dùng khóa sắt liên kết thuyền nên mới khiến cho kế hỏa công đại thành!”

Mạt Sa ngồi trở lại trên ghế được trải da lông, mặt mày mỉm cười, nói liên tục ba chữ “Tốt”, có thể thấy tâm tình sung sướng của hắn khó có thể kìm chế.

Chử Tử Lăng không còn dùng được thì sao?

Mạt Sa hắn tự dựa vào bản thân đem nước cờ phế này trở thành diệu cờ!

Ánh lửa phản chiếu ở bờ sông, mơ hồ có tiếng khóc thét từ mặt sông truyền đến, nghe vào tai cảm giác rất dễ nghe.

Nhưng mà chưa đến nửa khắc lại có tiếng vó ngựa ùn ùn kéo đến.

Mạc Tân cười nói: “Không biết lại là tin tức tốt nơi nào.”

Dứt lời, một binh sĩ người Nam Cương đầy người dính hắc ín chạy gấp rút đến, từ trên lưng ngựa lăn xuống, kêu khóc quỳ rạp trước mặt Mạt Sa: “Tướng quân! Tướng quân —-Bắc Phủ Quân…đánh qua sông rồi!!”

Mạt Sa đột nhiên biến sắc, nhấc người từ dưới đất lên: “Cái gì?! Đội hỏa thuyền đâu?”

Tên binh sĩ mặt dính đầy hắn ín khóc rồng nói: “Đội hỏa thuyền đều là thuyền nhỏ, chạy gần đến bên cạnh liền nhóm lửa, người của chúng ta sau đó dồn dập nhảy thuyền, nhưng ai ngờ…dưới đáy đều là phục binh của Bắc Phủ Quân! Bọn họ cũng biết bơi lội, trong tay cầm binh khí, bất kỳ ai nhảy xuống từ trên thuyền đều bị giết chết dưới sông…”

“Tên lửa đâu?”

“Đã bắn…chúng ta bắn hơn vạn mũi tên nhưng thuyền của bọn họ không hề bén lửa…”

“… Làm sao có chuyện đó?! Thuyền gỗ gặp phải lửa làm sao lại không bén lửa?!”

“Chúng tiểu nhân cũng phải đến khi tới gần thuyền mới phát hiện!…Bọn họ dùng bùn đen bôi lên thân thuyền, bôi thành những chiếc thuyền đen…Bùn đen vừa dày vừa cứng, mũi tên mang theo lửa bắn vào không gây tổn hại gì cả…Bọn họ còn trang bị cọc gỗ chỉa ngoài thân thuyền, hỏa thuyền vừa tới gần liền bị cọc gỗ ngăn cách mấy trượng bên ngoài…”

Binh sĩ liên lạc khóc nức nở: “Bọn họ có gió trợ giúp, đảo mắt đã đến gần bên bờ. Bọn họ trang bị đầy đủ, dùng bùn che mặt, không chỉ có chuẩn bị mũi tên lửa mà còn mang theo vòi rồng trên thuyền và máy bắn đá…Chưa đến bên bờ, người dẫn đầu Bắc Phủ Quân, cái người Thời Đình Vân kia đã hạ lệnh mở vòi rồng phun lên bờ, bên trong vòi rồng đều là dầu hỏa —- Thời Đình Vân hạ lệnh ném đá, tạo nên mồi lửa ở bên bờ, bắn tên lửa vào đó, hiện tại một bên bờ sông đã thành biển lửa—-”

Mạc Tân có chút hoảng hốt: “Tướng quân…”

Mạt Sa nghiến răng nghiến lợi: “Không nên hốt hoảng, bọn họ cũng chia binh, chỉ còn dư lại mấy ngàn người, nhiều nhất là mười ngàn! Quy Ninh còn có mươi hai ngàn người thủ hộ!”

…Trên thực tế còn có hai ngàn thương binh, sau khi bỏ chạy còn lại mười ngàn.

Cũng có thể chống đỡ một trận.

Nhưng trong lòng Mạt Sa có linh cảm không lành.

Vì sao Thời Đình Vân muốn vận dụng kế sách “khóa sắt kết nối” kiêng kỵ nhất trong thủy chiến?

Không chờ Mạt Sa tiếp tục suy nghĩ, người binh sĩ thứ năm đã lảo đảo xông vào lều: “Tướng quân! Bắc Phủ Quân đánh tới rồi! Đang, đang hướng về phía này…”

“Đánh tới?! Bao nhiêu?”

Binh sĩ liên lạc run rẩy: “Toàn là người…toàn là người. Có ít nhất năm mươi ngàn, không, mười van…”

“CMN!” Mạt Sa rốt cục nổi giận, “Ở đâu ra mười vạn?”

“Bọn họ đều đang gọi…” Binh sĩ run cầm cập nói, “Mười vạn Diêm La vượt sông Thương…giết, giết Mạt Sa, đưa đầu rùa…”

Mạt Sa đá văng tên binh sĩ, mắng to một tiếng: “Phô trương thanh thế! Đây chính là phô trương thanh thế! Thông báo cho các tướng sĩ chuẩn bị tác chiến!”

Vừa nãy, trong chớp mắt hắn rốt cục cũng xem như nghĩ thông suốt vì sao đối phương muốn dùng kế khóa sắt kết nối.

…Hắn lại để cho Thời Đình Vân ngay dưới mí mắt của hắn mà xây một cây cầu bỉ ngạn nối từ bờ này sang bờ kia!

Hắn lao ra trại, thấy một bên sông Thương đã đỏ rực đầy trời.

Mặt sông trăm dặm là những chiếc thuyền khóa lại với nhau.

Bị thiêu cháy là binh mã của hắn, bị thiêu hủy là ý chí chiến đấu của quân sĩ Nam Cương.

Tiếng kêu gào kinh hoàng không ngừng cuồn cuộn kéo đến.

“Mười vạn quân mã! Bắc Phủ Quân đến mười vạn quân mã!”

“Có mười vạn người vượt sông đánh tới!”

Binh sĩ liên lạc thứ năm nói, hai ngàn đạo quân tiên phong ở bờ sông đã bị hỏa thiêu sợ hãi, bị tiêu diệt gần hết.

Mà tin tức Bắc Phủ Quân kéo đến mười vạn quân chẳng khác nào mang theo mùi gió khét lẹt, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Quy Ninh.

Mạt Sa tính toán rất rõ ràng, làm sao Bắc Phủ Quân có khả năng có mười vạn người?

Nhưng hắn làm sao có thể khiến binh sĩ đang khủng hoảng tin tưởng phán đoán của hắn?!

Mạt Sa móc ra lá thư của Chử Tử Lăng gửi hắn từ trong lòng ngực, mở ra nhìn trong chốc lát, sau đó vò nhăn, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, phẫn nộ quát một tiếng: “Chử Tử Lăng!!”

Mạt Sa rốt cục cũng xem như biết rõ mưu tính của Chử Tử Lăng.

E là người nọ thật sự có dị tâm!

Thấy Nam Cương suy thoái, hắn là con riêng, cho dù làm Hoàng tử cũng chưa chắc có thể chân chính tiêu dao khoái hoạt cho nên hắn muốn lấy quân công của Trung Nguyên, làm Tướng quân Trung Nguyên!

Dù sao vị trí Hoàng tử mịt mờ, chỉ có quân công là có thể nắm vững trong lòng bàn tay.

E là hắn thật sự bị Thời Đình Vân phát hiện, bởi vậy thuận thế chối tội, bảo là mình bề ngoài hiệu lực cho Nam Cương nhưng bên trong là mưu tính cho Trung Nguyên, dùng khả năng mồm mép của Chử Tử Lăng thì chắc chắn không khó thuyết phục Thời Đình Vân, chỉ cần lợi dụng những người tin tưởng hắn như mình là có thể giúp Trung Nguyên tính toán từng bước, diệt trừ từng người bọn họ, đem tính mạng của bọn họ xem như quân cờ cho hắn lập công—-

Thật sự là một con bò cạp độc!

Nói không chừng, nói không chừng từ khi bắt đầu thì chuyện con riêng cũng là hắn cố ý làm giả.

Tiếng kèn của Bắc Phủ Quân càng thêm vang dội, Bách Điểu Triều Phượng càng lúc càng ép sát.

Mạt Sa lấy lại tinh thần, không kịp nghĩ nhiều, lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền lệnh!! Rút lui!! Rút lui!! Mau chóng lui về phía Trường Lăng Mộ! Cùng quân ta hội hợp!”

Cùng lúc đó bên ngoài trăm dặm, Phó tướng dẫn vạn quân lẳng lặng ẩn nấp nhận được một tin tức kỳ lạ.

“…Ngươi nói cái gì?”

“Bẩm Phó tướng, bụi mù xa xa kéo dài trăm dặm hình như là…bầy ngựa.” Binh sĩ liên lạc cũng tràn đầy nghi ngờ, “Đuôi ngựa có thắt bia cỏ, kéo dưới đất, bởi vậy khói bụi bay lên. Dường như trong đám ngựa có người chỉ huy dắt ngựa để khống chế không cho ngựa phi nhanh, mà nhiều nhất cũng chỉ mấy chục người.”

Tham quân bên cạnh Phó tướng nhìn về hướng Quy Ninh, chỉ thấy bên kia lửa cháy rực trời, không khỏi lo lắng: “Không biết chiến sự ở Quy Ninh thế nào?”

Phó tướng đã tính trước kỹ càng: “Có Mạt Sa tướng quân thì sợ cái gì? Sai người đi thăm dò, ta muốn xem Bắc Phủ Quân muốn giở trò quỷ gì.”

Trong khói bụi hỗn loạn, Chử Tử Lăng chỉ huy những con ngựa đã tập hợp trong nhiều tháng qua, hắn ho sặc sụa do bụi mù khắp mặt, chỉ cảm thấy toàn thân tản ra mùi phân ngựa, thối không thể tả.

Mà hắn còn lo lắng cho chiến sự của Quy Ninh hơn rất nhiều người.

“Cái đám ngu xuẩn này đang làm gì vậy?” Chử Tử Lăng sứt đầu mẻ trán, liếm khóe miệng đầy vết loét, lau đi nước bọt xám tràn ra khóe miệng, nhìn về phía Quy Ninh, “Rõ ràng ta đã muốn bọn họ chạy, vì sao bọn họ không chạy??”

….

P/S: mai Fynnz lại nghỉ ngơi một ngày nhé <3.