Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 120: Gương hồi tưởng




Rầm!



Cánh cửa bị lực bên ngoài tông mở ra, Côn Bằng mặt hằm hằm đi vào. Côn Bằng bình thường đều mang dáng vẻ lười biếng, khi hắn không cười sẽ khiến cho mọi người tỉnh táo nhận thức được, đây không phải là yêu tu bình thường mà là đại yêu thượng cổ nổi danh.



Bạch Trạch hơi cau mày, phất tay để hai tiểu bối đứng sang một bên: “Côn Bằng, ngươi muốn làm gì?”



“Rốt cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì?!” Côn Bằng đi tới trước mặt Bạch Trạch, “Vô số đại yêu biến mất không để lại dấu vết, đại yêu thượng cổ, người ngủ, người bị phong ấn, người chết, lẽ nào thật sự là….”



“Nếu như ngươi đã đoán được, còn cần tới tìm ta làm gì?” Bạch Trạch chỉ chỗ ngồi bên cạnh, “Khí thế hùng hổ làm gì, muốn nói chuyện thì ngồi xuống nói tử tế.”



Sau khi Côn Bằng nghe lời ngồi xuống, mới tỉnh táo lại: Tại sao hắn lại phải nghe lời Bạch Trạch, nói ngồi là ngồi, thật mất thể diện? Chẳng qua ngồi thì cũng đã ngồi rồi, đứng dậy nữa thì có lẽ càng mất thể diện hơn.



“Được rồi, đường đường là một ông lớn, ngươi không cần làm việc khác người.” Bạch Trạch nâng cằm, “Ngồi cẩn thận ở đó đi.”



Phù Ly kéo Trang Khanh ngồi xuống bên cạnh, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một khay hoa quả, đặt ở giữa cậu và Trang Khanh: “Chúng ta vừa ăn hoa quả vừa nghe bọn họ nói chuyện.”



“Thêm một chút quả khô nữa.” Phù Ly lại lấy ra mấy loại hạt như hạch đào, lạc…Lấy thêm ra hai bình Linh Tủy, cho cậu và Trang Khanh mỗi người một bình.



Khí thế hàng vạn năm của Côn Bằng, sau khi nghe thấy âm thanh răng rắc của mấy hạt khô, nháy mắt tan thành bọt nước. Xua tay ghét bỏ Phù Ly: “Hai ngươi không thể ra ngoài ăn sao, nhất định phải ở trong đây cản trở tầm mắt của ta hả?”



“Ô?” Trong miệng Phù Ly nhét đầy nhân hạch đào núi, vẻ mặt vô tội.



“Còn có ngươi nữa!” Côn Bằng chỉ vào Trang Khanh, vô cùng đau đớn nói: “Uổng phí trước đây ngươi chín chắn chững chạc, bây giờ theo Phù Ly học thành cái thứ gì rồi?”



Mặt Trang Khanh lạnh tanh nhìn hắn, yên lặng bóp nát một hạt hạch đào, đưa nhân hạch đào vào trong tay Phù Ly.



“Thôi bỏ đi….” Côn Bằng chán nản rũ vai, “Chẳng trách con người nói, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ngươi đi theo con thỏ này học xấu rồi.”



“Ăn nói hàm hồ, Tiểu Ly nhà chúng ta lanh lợi đáng yêu, sao có thể làm hư người khác?” Bạch Trạch giơ chân đá vào chiếc ghế dưới mông Côn Bằng, “Ngươi nói xấu đứa trẻ nhà chúng ta là muốn ăn đòn phải không.”



“Đã hơn bốn nghìn tuổi rồi vẫn còn đứa trẻ.” Côn Bằng cười nhạo một tiếng, đột nhiên nói, “Phù Ly năm nay bao nhiêu tuổi?”



“Có quan hệ gì với ngươi?” Bạch Trạch cau mày.



“Năm đó ta bị các ngươi đánh từ dưới biển lên trên bờ, sau đó trước khi bị phong ấn lại dưới biển, nghe thấy một tiếng khóc kinh thiên động địa….” Ánh mắt Côn Bằng nhìn về phía Phù Ly dần dần trở nên nguy hiểm, “Khi đó ta đang ngủ ngon giấc, bị một thằng nhãi con đánh thức, vừa mới định đi xem bên ngoài có yêu quái gì đang khóc đã bị các ngươi bắt được phong ấn lại.”



Phù Ly ngồi dịch dịch về phía Trang Khanh, Trang Khanh ngồi về phía trước, vừa vặn che Phù Ly lại sau lưng mình.



Côn Bằng: “…..”



Hắn không thể ở lại nhân giới rách nát này nữa.



Côn Bằng thở phì phò đứng dậy: “Cả nhà yêu quái các người bắt nạt một mình ta!”





“Ngươi cũng biết chúng ta là yêu một nhà, không bắt nạt ngươi, lẽ nào lại tự bắt nạt mình?” Bạch Trạch cười híp mắt xua tay, “Ngươi đã nên đi từ sớm rồi, còn ở lại chỗ chúng ta làm gì, để lỡ nhà yêu quái chúng ta nói chuyện.”



Côn Bằng: “……”



Tên tra yêu này!



Côn Bằng hừng hực khí thế đi tới, lại giận sôi người rời đi, làm cửa rung lên ầm ầm.



“Làm hư hao của công là phải bồi thường.” Phù Ly nhỏ giọng lẩm bẩm.



“Con thỏ nhỏ, chuyện hơn bốn nghìn năm trước ta còn chưa tính toán với ngươi đâu!” Giọng nói tức giận vọt trời của Côn Bằng truyền từ hành lang tới.



Những yêu tu khác ở ban quản lý nghe thấy Côn Bằng tức giận tới vậy, đều trốn trong văn phòng, ngay cả sự tò mò mạnh mẽ cũng bị cái chết ngăn chặn.




Trước tính mạng, lòng tò mò dường như không còn quá quan trọng nữa.



“Tính cách của Côn Bằng có đôi khi tương đối nóng nảy, đây là trời sinh ra đã thế, nhưng cũng không thuộc dạng tội ác tày trời.” Bạch Trạch chạm lên cửa, trong phòng xuất hiện một kết giới. Phù Ly nhìn thấy hắn bày kết giời, cho rằng hắn có chuyện gì quan trọng cần nói, nào biết câu đầu tiên khi Bạch Trạch mở miệng ra lại là, “Ngày mồng tám tháng sau rất đẹp, ngũ hành đều thích hợp, nếu tổ chức đại lễ kết đạo thì không thể nào hợp hơn.”



“Chú Bạch, con quên nói với người, Cương Liệp đại vương và chú Phong đều đang ở trong phi cung trên núi.” Phù Ly ngắt lời Bạch Trạch, “Con mang người tới thăm bọn họ.”



Trên mặt Bạch Trạch có vài phần xúc động, hắn đứng dậy nói: “Bọn họ vẫn khỏe chứ?”



“Đều ổn, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong phi cung, không thích ra ngoài.”



“Vậy được rồi.” Bạch Trạch nhìn Trang Khanh, “Ta đi gặp bọn họ trước.”



“Được, con dẫn người đi.” Phù Ly cười gật đầu, quay đầu lại nhìn Trang Khanh, “Trang Tiểu Long….”



“Cậu đi cùng với chú Bạch đi.” Trang Khanh vứt vỏ hạch đào vào trong thùng rác, “Lát nữa muốn ăn gì thì gửi tin nhắn nói cho tôi, tan làm tôi sẽ mua về.”



“Được.” Phù Ly ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay ôm lấy Trang Khanh, “Vậy anh tan làm về sớm một chút.”



Trang Khanh mang áo khoác mà cậu cởi ra trong văn phòng đưa cho cậu, quay đầu nói với Bạch Trạch, “Chú Bạch có muốn ăn gì cũng có thể bảo Phù Ly gọi điện báo cho con.”



Bạch Trạch gật đầu: “Được.”



Nhìn theo bóng hai người ra khỏi văn phòng, Trang Khanh ngồi lại trên ghế, loáng thoáng cảm thấy Bạch Trạch có gì đó không đúng.



Bạch Trạch có thể biết được mọi việc trong thiên hạ, sao có thể không tính được việc Khang Cốc và Phong Thụy Trọng vẫn còn sống, còn muốn Phù Ly dẫn đi gặp bọn họ….



Nếu như không phải trên người Bạch Trạch có thụy khí không thể giả được, thậm chí Trang Khanh còn nghi ngờ, người vừa mới xuất hiện trong văn phòng không phải là Bạch Trạch thật.




Bên ngoài phi cung, Bạch Trạch nhìn cửa cung đóng chặt, cảm khái nói: “Kim phi cung năm ấy chuẩn bị tạo ra tặng cho con, qua hai nghìn năm, không ngờ lại dùng tới.”



Phù Ly mở cấm chế của cửa cung ra, dẫn Bạch Trạch đi vào trong.



Sau khi Phong Thụy Trọng và Khang Cốc nhìn thấy Bạch Trạch, quả nhiên vô cùng kích động, Phù Ly thấy bọn họ nhiều năm không gặp, cảm xúc vô cùng kích động cũng để không gian lại cho bọn họ.



Khi đi ra cửa đại diện, Phù Ly loáng thoáng nghe được Phong Thụy Trọng nói một câu: “Ngươi bị làm sao vậy?” Câu này ngữ khí vừa như lo lắng lại vừa như sốt ruột, khi Phù Ly muốn nghe thêm đột nhiên lại không nghe thấy gì nữa.



Có chuyện gì mà lại không muốn cho cậu nghe?



Phù Ly quay lại, chạm phải kết giới ngăn cậu ở bên ngoài. Phù Ly ngồi xuống dựa vào kết giới, cậu ngửa đầu nhìn trời xanh, thời tiết không tốt lắm, thoạt nhìn như sắp có tuyết hoặc là mưa.



Không biết Phù Ly nhìn chăm chú trời xanh bao lâu, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên. Là phần mềm chat mà cậu vừa mới cài không bao lâu, có thể gọi video, còn có thể gửi đủ loại hình ảnh, gần đây Phù Ly rất hứng thú với phần mềm này.



Là tin nhắn Trang Khanh gửi tới, anh đang ở trong quán bánh ngọt phát hiện ra có một chiếc bánh kem hình con thỏ nhỏ cho nên chụp lại. Con thỏ nhỏ trên chiếc bánh kem ngây thơ đáng yêu, làm người ta nhìn không nhịn được muốn vươn tay chọc một cái. Nhìn chằm chằm ảnh chụp một lát, tâm tình Phù Ly đột nhiên tốt lên.



Trong quán bánh ngọt, nhân viên cửa hàng nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, lấy điện thoại ra chụp chiếc bánh kem hoạt hình trong tủ, giống như mấy học sinh nữ, trong lòng nhân viên thầm nghĩ, sự dễ thương mâu thuẫn trong hiện thực, có lẽ chính là thế này.



Khi người đàn ông chụp xong ảnh, đứng trước mặt nhân viên, nhân viên cửa hàng kinh hãi trước dung mạo của người đàn ông này, người đàn ông này thật đẹp trai, hơn nữa nhìn còn có chút quen mắt.



“Hoan nghênh quý khách.” Ngoài cửa có vị khách mới đi vào, nhân viên cửa hàng vội vàng cười chào đón.



“Xin chào, cho hỏi bánh kem hình nhân vật hoạt hình trên giá có cái nào vừa mới làm xong không?” Khi cô hồi thần lại, người đàn ông đẹp trai đã đi tới trước mặt cô.



“Có, xin anh đợi một lát.” Nhân viên cửa hàng lấy bánh kem nhân vật hoạt hình mới làm buổi chiều dùng hộp bọc cẩn thận, “Cảm ơn đã chiếu cố, tổng cộng là chín mươi tám nguyên.”



Người đàn ông lấy ra một trăm nguyên tiền mặt, nhận lấy tiền thừa cô đưa cho rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Nhân viên cửa hàng tò mò nhìn ra bên ngoài, thấy người đàn ông đi tới một chiếc siêu xe dừng bên đường.




Nhìn thấy chiếc siêu xe này, nhân viên cửa hàng đột nhiên nhớ ra, đây không phải là chủ tịch Trang sao? Em gái cô gần đây ngày nào cũng lải nhải bên tai cô, nói cái gì mà chủ tịch Trang với trợ lý nhỏ ân ái thế nào. Cô gái nhỏ nhìn thấy hai người con trai ở bên nhau thì kích động kêu to, giống như đã xảy ra chuyện vui động trời vậy.



Nhưng mà trong mắt cô, nam nam nữ nữ ở bên nhau, cho dù là giới tính gì, cũng không nên có thái độ đặc biệt, đây mới chân chính là yêu đương bình đẳng.



Chẳng trách chủ tịch Trang là một người đàn ông thành công, lại có thể làm chuyện ấu trĩ như vậy, thì ra là chụp lại cho người yêu của anh xem, cũng coi như là một người đàn ông tốt.



Thu dọn xong quầy thu ngân, nhân viên cửa hàng nghĩ, có đôi khi tiền tài thực sự không phải là chuyện quan trọng nhất trên đời, quan trọng ở chỗ có để tâm không.



Cô dọn xong giá đồ, quay đầu nhìn chiếc ô tô chậm chạp rời đi, cười lên.



Có người yêu thiên trường địa cửu, rất tốt.



Tối ngày hôm đó, có tuyết rơi cả đêm, sáng sớm Phù Ly đã dựa vào khung cửa sổ ngẩn người. Trang Khanh ở phòng bên cạnh đi tới nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, đi tới bên cạnh cửa sổ: “Sao thế?”




“Không sao.” Phù Ly nhảy ra khỏi cửa sổ, “Bây giờ đi làm hả?”



Trang Khanh gật đầu, hai người đi ra khỏi sân, ba con yêu quái Khang Cốc, Phong Thụy Trọng, Bạch Trạch đang ngồi bên cạnh bàn chơi cờ nhảy, thấy bọn họ đi ra, không hề ngẩng đầu lên chút nào.



Từ tối hôm qua tới giờ bọn họ đã chơi cả một đêm.



“Cương Liệp đại vương, chú Phong, chú Bạch, bọn con đi làm đây.”



“Đi đi, đi đi.” Phong Thụy Trọng tùy ý xua tay, giống như là phụ huynh vội vàng muốn thoát khỏi đứa trẻ hư nhà mình.



Phù Ly: “…..”



Tình thân thực sự là tràn ngập nguy cơ, còn không bằng cả một hộp cờ nhảy.



“Khang Cốc, ngươi lại nhảy lung tung rồi!” Phong Thụy Trọng ấn tay Khang Cốc lại, “Lùi lại, cách nhảy ở khu vực giữa không đúng, không đi được.”



“Vị trí ban đầu của ta ở đây.”



“Nói bậy!”



“Cầm gương hồi tưởng ra đây!” Phong Thụy Trọng nói với Bạch Trạch, “Ta phải vạch trần tên lừa đảo vô liêm sỉ này!”



Bạch Trạch lấy vật quý báu của tu chân giới – gương hồi tưởng ra, mục đích chỉ vì xem lại nước cờ trong nửa phút ấy. Nếu chuyện này làm cho những yêu tu năm ấy liều sống liều chết đều muốn có được gương hổi tường biết được, chắc chắn sẽ tức giận đỏ mắt.



“Ngươi quả nhiên đi nước cờ giả dối.” Phong Thụy Trọng xem gương hồi tưởng xong, cười lạnh, “Thực sự không nhìn ra, dưới lớp da thật thà chất phác của ngươi lại có một trái tim không biết xấu hổ.”



“Ta chỉ nhìn nhầm thôi mà.” Khang Cốc vẫn không bằng lòng thừa nhận, cãi nhau mấy câu với Phong Thụy Trọng.



“Ta lười so đo với ngươi.” Phong Thụy Trọng tiếp tục đi nước cờ tiếp theo, khi chuẩn bị trả gương hồi tưởng lại cho Bạch Trạch đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ: “Hình như Tiểu Ly còn nợ con người năm đó một phần nhân quả.”



“Người chết như đèn tắt, phần nhân quả này cũng coi như kết thúc rồi.” Khang Cốc lắc đầu, “Không có cái gọi là nợ hay không nợ.”



“Nhưng hắn có mệnh đế vương.” Phong Thụy Trọng nghiêm túc nói, “Không giống như người bình thường.”



Khang Cốc cau mày: “Thời gian đã qua hai nghìn năm rồi, người này không biết đã đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần, nhân quả đã đứt đoạn, ngươi cho rằng đang quay Bạch Xà Truyền của nhân gian chắc?”



Phong Thụy Trọng chỉ chỉ vào gương hồi tưởng, “Dùng nó để xem.”



Tác giả có lời muốn nói:



Bạch Xà Truyền: Có liên quan gì tới ta?