Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 128: Trồng hoa




Trục Nguyệt không nói ra câu tiếp theo, bởi vì cô không dám nói, càng không dám để Phù Ly nghe thấy. Phù Ly vừa ra đời đã theo bọn họ rồi, là đứa trẻ mà bọn họ một tay nuôi lớn, từ nhỏ đã được bọn họ dạy phải yêu thương tha thiết thế giới này, phải tôn kính trời đất, tính cách không thể nào đơn thuần thiện lương hơn được.



Vận mệnh nói cậu sinh ra thuận theo Thiên Đạo, cuối cùng chết vì loạn thiên hạ, đã định trước là vận hung, khổ cực cả đời. Là Chu Tước một trong thần thú bốn phương trời, nội tâm Trục Nguyệt không muốn thừa nhận, cũng không thể thừa nhận trái lương tâm mình rằng vận mệnh có liên quan tới Phù Ly đều là giả. Nhưng mà cô không cam lòng, Phù Ly được bọn họ nuôi dưỡng tốt như vậy, ngoan như thế, sao có thể trở thành hung thú làm loạn thiên hạ được, Thiên Đạo đúng là không có mắt sao?



“Chị Trục Nguyệt?” Phù Ly đứng trên hành lang, nhìn Trục Nguyệt chỉ kiếm vào Khang Cốc, sững sờ, đại vương và chị Trục Nguyệt hai nghìn năm không gặp, vừa gặp đã đánh nhau, rốt cuộc là có mâu thuẫn lớn tới mức nào?



Thấy Phù Ly đi xuống, Trục Nguyệt thu kiếm lại, phất tay áo làm cho tất cả những đồ đạc trong phòng khôi phục về bình thường: “Không sao, ta chỉ chơi đùa với con heo này thôi, xem xem những năm này tu vi của hắn có hạ xuống hay không.”



“Ồ.” Phù Ly cười lên, “Chị nhận được tin tức của đại vương, tới tham gia đại lễ kết đạo của em và Trang Tiểu Long sao?” Phù Ly bước nhanh xuống, trên mặt không giấu được vui vẻ.



Trang Khanh đi đằng sau cậu, im lặng nhìn Trục Nguyệt. Phù Ly có quan hệ thân cận với những trưởng bối này, cậu rất khó để nghi ngờ, cho nên không nhìn ra giữa Khang Cốc và Trục Nguyệt có gì đó cũng rất bình tường. Nhưng Trang Khanh sống một mình một nghìn chín trăm năm, cảm xúc mẫn cảm hơn Phù Ly, đại yêu Trục Nguyệt này, e rằng không phải tới đây tham gia đại lễ kết đạo của anh và Phù Ly.



“Ta không….” Trục Nguyệt nói một nửa, đột nhiên dừng lại, cô nhìn Phù Ly đã tới gần mình, công đức và tử khí trên người Phù Ly là từ đâu tới? Cô bấm đốt ngón tay tính toán, vẻ mặt như vui như buồn, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn Trang Khanh đứng ở bậc thang cuối cùng. Lần trước khi gặp Trang Khanh ở cung Kim Long, tử khí và công đức trên người Trang Khanh còn chưa dày đặc thế này, hôm nay gặp lại, mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều, trên dưới toàn thân dường như đều viết mấy từ “ai chạm vào tôi đều xui xẻo”.



“Đúng vậy, ta nhận được thông tin từ Khang Cốc, từ trên biển vội vàng tới đây.” Trục Nguyệt tươi cười sửa lời, “Sau này con là yêu quái đã có gia đình, phải chăm chỉ tu luyện, đừng lười biếng như trước đây.”



Phù Ly gãi đầu cười, Trục Nguyệt lấy quà tặng từ trong túi Càn Khôn ra nhét cho hai tiểu bối, rồi mới tới phòng khác tìm Tinh Tinh và Bạch Trạch. Tinh Tinh và Bạch Trạch tính cách trầm ổn, nhìn thấy Trục Nguyệt tới đây, cũng không bất ngờ lắm, sau khi tạo kết giới cách âm trong phòng, Bạch Trạch mới nói: “Ở trên biển chán rồi cuối cùng mới bằng lòng quay lại?”



“Chủ ý để Tiểu Ly và Trang Khanh kết thành đạo lữ có phải là do hai ngươi nghĩ ra không?” Trục Nguyệt ngồi trên cửa sổ, nhìn Trang Khanh và Phù Ly đi vào trong vườn hoa nhỏ, cúi người trồng hoa dưới đất, “Ta thật sự không ngờ rằng, đường sống của Phù Ly, lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”



“Hai tiểu bối vốn đã có tình cảm, không phải là ai trong chúng ta đưa ra chủ ý.” Bạch Trạch nhìn theo tầm mắt của Trục Nguyệt, đúng lúc Phù Ly hái một bông hoa cài lên tóc Trang Khanh, Trang Khanh vừa bất đắc dĩ vừa dung túng nhìn cậu, thoạt nhìn tình cảm rất tốt.



“Như vậy rất tốt, người nó thích có vận mệnh khắc chế nó, không cần vì sinh tồn mà thỏa hiệp với vận mệnh.” Trục Nguyệt cười cười, một tay đặt lên đầu gối, dời ánh mắt, dựa lưng vào tường, “Lần trước khi ta gặp Trang Khanh, mệnh cách của nó còn chưa tốt như bây giờ.”



“Bây giờ nó đã trở thành Long Hoàng của thủy tộc, không còn giống như trước đây nữa.” Bạch Trạch đẩy gọng kính, “Đối với tất cả các sinh vật, nước vô cùng quan trọng, nó quản lý cả thủy tộc, vận mệnh đương nhiên không còn giống như trước.”



“Đúng thật là tất cả những chuyện tốt đều để cho nó gặp được.” Ngữ khí của Trục Nguyệt có chút phức tạp, “Nhân gian có một câu gọi là sóng sau mạnh hơn sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, những con sóng trước như chúng ta, không so sánh được với những tiểu bối này.”



“Nếu như ngươi biết đời trước của nó là ai, có lẽ tâm tình sẽ càng thêm phức tạp.” Tinh Tinh ngồi xuống ghế, vô cùng tùy ý, “Ngươi lưu lạc ở trên biển lâu như vậy, một nửa nguyên nhân là vì muốn tìm cơ hội sống cho Phù Ly, còn một nửa nguyên nhân là không muốn đối mặt với đại địa, không muốn thừa nhận thế giời này đã muốn quên đi Chu Tước một trong thần thú bốn phương, có đúng không?”



Trục Nguyệt nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của mình, không nói gì.



“Cái mới thay thế cái cũ, biển xanh hóa nương đâu, cũng phải chấp nhận.” Tinh Tinh cười sảng khoái, “Con người cũng được, yêu cũng thế, tồn tại vì đời sau, đơn giản chỉ vì hưng suy thay đổi, lên lên xuống xuống, ngươi đã sống một bó tuổi như thế, nếu như còn chưa nghĩ thông, thực sự là tốn phí công tu hành bao nhiêu năm.”



Trục Nguyệt cười nhạo: “Nhìn thấu thì làm sao, nhìn không thấu thì thế nào, nếu như là kết cục đã được định trước, ta không thể buồn hay sao?”



“Ai nói vạn vật đều đã được định trước?” Tinh Tinh chỉ Phù Ly đang khom lưng nhổ cỏ dại dưới tầng, “Sẽ có biến hóa, cũng sẽ có kết cục mới.”



Khóe miệng Trục Nguyệt giật giật, cuối cùng không phản bác lại lời Tinh Tinh.



“Đại lễ kết đạo của Tiểu Ly và Trang Khanh đã được định vào ngày mười tám tháng sau, là ngày ngũ hành thông suốt, thiên địa hòa hợp.” Bạch Trạch thấy Trục Nguyệt không muốn nói chuyện, lại nhắc tới đại lễ kết đạo của Phù Ly, “Chúng ta đã tính qua rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”



“Mấy lão già các ngươi đều nói là được, vậy chắc chắn không có vấn đề.” Trên mặt Trục Nguyệt lộ ra nụ cười, sau đó lại có chút mất mát, “Nếu như núi Côn Lôn vẫn còn, đại lễ kết đạo của Phù Ly và Trang Khanh tổ chức ở đó mới sang trọng nhất.”



“Đã vào thời đại này rồi, còn chú trọng những thứ đó làm gì.” Tinh Tinh lấy hoa quả trong túi Càn Khôn ra gặm, “Hai đứa trẻ cảm tình tốt thì quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”




“Ngươi đã nghĩ thông suốt tất cả.” Trục Nguyệt nhảy từ bệ cửa sổ xuống, “Thiệp mời đã chuẩn bị cả chưa, hỉ phục mặc hôm đại lễ thì sao? Lão Khang ngươi muốn tự tay làm hả? Tuy rằng chúng ta đã không hào nhoáng như trước đây, nhưng cũng không thể quá khó coi.”



“Ngươi yên tâm đi, quần áo là ta tự tay làm, phù văn bên trên là do ngươi và Bạch Trạch vẽ, chân hỏa để luyện chế quần áo dùng chân hỏa của Phượng Hoàng, tuyệt đối vừa đẹp vừa có tác dụng, cho dù gặp phải…..”



“Câm miệng!” Trục Nguyệt nói, “Không biết nói chuyện thì bớt nói mấy câu đi.”



Khang Cốc: “…..”



Hoa trong vườn hoa nhỏ của Trang Khanh đều là do tiểu yêu thủy tộc thuận tay cắt tỉa, bình thường Trang Khanh cũng không mấy quan tâm, bây giờ Phù Ly nhổ tất cả hoa lên, rắc lên hạt hoa mà nghe nói cậu mang từ núi Vụ Ảnh xuống, Trang Khanh không chỉ không có ý kiến gì, còn muốn giúp Phù Ly làm cỏ.



“Em còn nhớ loại hoa này vô cùng đẹp, có thể nở ra mấy màu, mỗi khi nở hoa, hươu bảy màu sẽ vô cùng vui vẻ, ăn từ đỉnh núi tới chân núi.” Phù Ly vừa rắc hạt giống, vừa giới thiệu dáng vẻ của loại hoa này sau khi nở, “Loại hoa này khi nở rất nhỏ, khi ánh trăng buổi tối xuất hiện, sẽ tỏa ra từng điểm sáng rất đẹp. Nhưng khi ăn thì vị không ngon, có hơi chua, bình thường khi mọi người ăn quá nhiều thịt mới dùng tới nó để hầm canh uống.”



Trang Khanh: “…..”



Vậy nên nói nhiều như thế, hoa có đẹp hơn nữa, cuối cùng vẫn bị yêu tu trên núi Vụ Ảnh coi như thứ đồ ăn có thể nuốt vào bụng?



“Đáng tiếc linh khí ở nhân gian mỏng manh, cũng không biết trồng loại hoa này xuống, bao lâu mới có thể nở hoa.” Phù Ly rắc hạt hoa vào hố, dùng đất lấp hố rồi dùng chân đạp mạnh mấy cái.



Trang Khanh: Dùng sức đạp như vậy, có lẽ là cả đời cũng không mọc ra được.



Sau khi trồng hoa ở vườn xong, Phù Ly lại dẫn Trang Khanh vào trong không gian ở phòng làm việc, cậu lấy ra một vại đất từ túi Càn Khôn, thần bí nói với Trang Khanh: “Bên trong này là hoa thủy tinh, lá hoa cũng trong suốt, khi nở rộ giống như sao rơi trên đất, vô cùng đẹp.”




“Có thể ăn không?” Trang Khanh đã quen với logic của Phù Ly, chủ động hỏi.



“Trang Tiểu Long, sao anh có thể như vậy, đừng nhìn gì cũng đều nghĩ tới ăn.” Phù Ly lấy trong túi Càn Khôn ra một cây gậy vàng, chọc một cái hố dưới đất, nhét vào một hạt hoa, “Tuy rằng loại hoa này không thể ăn, nhưng khi hoa rơi, sẽ kết thành tinh thể trong suốt, loại tinh thể này không tan trong nước, không nóng chảy khi gặp lửa, là một vật trang trí rất tốt. Không phải anh thích mấy thứ đồ sáng lấp lánh sao, đợi những bông hoa này đều kết thành quả rồi, em sẽ làm bồn cảnh cho anh.”



“Anh cũng không coi trọng mấy vật ngoài thân này.” Trang Khanh nghiêm mặt, cầm lấy gậy vàng trong tay Phù Ly, giúp cậu chọc lỗ, “Em không cần phải dày vò nó như thế.”



“Anh đã là rồng của em rồi, chẳng lẽ em còn không biết sở thích của anh sao?” Phù Ly lại gần hôn lên khóe miệng Trang Khanh một cái, “Anh là rồng, thích những thứ sáng lấp lánh có gì đáng xấu hổ đâu. Ngoan, “anh” Phù chiều em.”



Nghe thấy câu này, Trang Khanh vừa buồn cười vừa giận, ôm lấy mặt Phù Ly hôn xuống mấy cái thật mạnh, sau đó mới bực bội nói: “Vậy tối nay phải chiều cẩn thận.”



“Trang Tiểu Long, bây giờ anh càng ngày càng xấu rồi, trong đầu trừ giao phối ra còn có thể nghĩ thứ gì khác không?” Ngoài miệng Phù Ly rất ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả hạt giống hoa thủy tinh trong tay cậu.



“Ừ, chỉ xấu với em.” Trang Khanh ghé vào bên tai cậu cười, cười làm cho toàn thân Phù Ly đều tê dại, cậu đẩy Trang Khanh ra, “Chăm chỉ làm việc, đừng lười biếng.”



Hạt hoa thủy tinh sáng lấp lánh rơi trên đường, đắp đất vừa mới tưới linh tuyền lên, có lẽ năm sau sẽ có rất nhiều, rất nhiều hoa thủy tinh nở rộ, làm cả không gian đều trở nên xinh đẹp hơn.



Trang Khanh nhìn Phù Ly nghiêm túc đếm hạt giống, tính toán có thể sống bao nhiêu, bao nhiêu có thể thích hợp làm bồn cảnh, khóe miệng anh cong lên. Trong khôn gian này thật sự ấm áp, ngay cả trái tim của anh, cũng ấm lên theo.



“Chất đất ở nơi đây, thực ra thích hợp trồng hoa mẫu đơn hay hoa hồng.” Nhét toàn bộ hạt giống hoa thủy tinh vào trong đất, Trang Khanh chỉ chỉ nơi cách đó không xa, “Như vậy màu sắc nhìn sẽ không đơn điệu.”



“Mẫu đơn?” Phù Ly nhíu mày, liếc mắt nhìn Trang Khanh, có chút không vui.




Trang Khanh bị ánh mắt này của Phù Ly nhìn có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Nếu như không thích mẫu đơn, vậy thì hoa bảy màu em trồng lúc trước cũng thích hợp.”



“Vậy chọn hoa bảy màu đi.” Phù Ly bắt đầu lấy hạt giống hoa bảy màu ra bên ngoài.



“Không trồng mẫu đơn?”



“Em không thích mẫu đơn.” Phù Ly dùng sức giẫm đất, “Không đẹp.”



Trang Khanh im lặng hai giây, gật đầu nói: “Hoa mẫu đơn quả thật hơi bình thường, em không thích cũng là đương nhiên.”



Phù Ly hừ khẽ một tiếng, không cẩn thận rắc nhiều thêm mấy hạt vào trong lỗ.



Trang Khanh: “…..”



Có chuyện gì vậy?



Buổi tối sau khi hai người làm vận động trên giường xong, Trang Khanh còn chưa rõ chân tướng vẫn rất kiên định chứng tỏ lập trường, thể hiện bản thân mình và Phù Ly thẩm mỹ giống nhau, sở thích giống nhau, sinh mệnh của hai người bọn họ tương đồng, tương lai cũng nhất định tràn ngập hài hòa.



Phù Ly trở mình: “Ồ.”



Trang Khanh: “…..”



Cuối cùng anh cũng cảm nhận được, cái cảm giác người yêu đột nhiên giận dỗi, chân tay mình luống cuống. Vươn tay ôm người vào trong chăn, tim đập mạnh, anh cắn răng gọi ra xưng hô làm anh có chút xấu hổ: “Không phải lúc nào em cũng nói em là mới anh sao, tại sao lại đột nhiên không vui? Anh gọi em là anh Phù được không? Anh Phù, Phù đại ca?”



Phù Ly trở mình, đối mặt với Trang Khanh, nhỏ giọng nói: “Em là loại người nhỏ nhen vậy sao?”



“Không phải, là anh nghĩ nhiều.” Dựa vào ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, Trang Khanh nhìn thấy đôi mắt cười cong cong của Phù Ly, “Anh Phù của chúng ta hào phóng nhất?”



“Vậy còn đỡ.” Phù Ly nhéo nhéo hông Trang Khanh, “Ngủ đi, ngày mai được nghỉ, không phải anh muốn ra biển nhìn xem?”



Trang Khanh hôn lên môi Phù Ly: “Ngày mai em có thể đi cùng anh không, khi quay về, anh mời em ăn tôm hùm cay giòn.”



“Còn muốn ăn cá.”



Nửa đêm, trong lúc Trang Khanh nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được môi mình dường như có một nụ hôn thật khẽ.



“Đùa anh chơi thôi, đồ ngốc, em tùy tiện bày sắc mặt đã có thể dọa anh rồi, có ngốc không chứ?”



Anh vô thức ôm chặt người trong lòng hơn một chút, vừa ấm vừa mềm, vô cùng thoải mái.



Giống như lữ nhân phiêu bạt ở đêm lạnh giá, cuối cùng cũng tìm được chút ấm áp duy nhất thuộc về mình.