Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 135: Thiệp mời




Khi Trưởng lão phái Điền Viên đi vào trong viện của chưởng môn, phát hiện chưởng môn đang xem một tấm thiệp mời, biểu tình vừa rối rắm vừa phức tạp.



Nhìn thấy ông đi vào, chưởng môn đặt thiệp mời lên bàn: “Ông cũng nhận được rồi hả?”



Vẻ mặt của trưởng lão có chút vi diệu, lấy thiệp mời ra đặt trước mặt chưởng môn: “Chưởng môn, chúng ta phải đi sao?”



Mùa xuân hai năm trước, núi Hỗn Tịch xuất hiện hiện tượng lạ, khi các môn phái lớn bọn họ đuổi tới, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Phù Ly đạo hữu đã tan hết tu vi, lấy thân áp trận, cuối cùng biến mất ở tâm trận.



Vô số điểm sáng từ trong trận bay ra, giống như đom đóm đêm hạ, cực kỳ đẹp. Trong đêm tối tăm, biến thành đốm lửa thắp sáng hi vọng.



Bọn họ kinh ngạc nhìn những đốm sáng này, một lúc lâu không thể nói lên lời. Một đệ tử có tính cách tương đối hoạt bát ngây ngốc nhìn rất lâu, sau đó lẩm bẩm: “Đây là thứ gì?”



“Đây là linh hồn, có lẽ….” Chưởng môn phái Điền Viên cúi đầu nhìn mặt đất, “Có lẽ là hồn phách của những yêu tu dùng để mở trận được thả ra ngoài.”



Ông không nói với tiểu bối, những yêu hồn bị khóa trong trận này, vốn nên bị trận pháp cắn nuốt, tiêu tán không còn bóng dáng, mà không phải sau khi trận pháp dừng lại, được độ hồn một lần nữa vào vòng luân hồi.



Phù Ly làm thế nào, ông không biết, cũng không muốn nghiền ngẫm. Sống tới tuổi này rồi, lòng tò mò đã không còn quan trọng nữa.



“Chưởng môn, Phù Ly đạo hữu……”



Ông im lặng lắc đầu, tất cả đều có nguyên nhân, rất nhiều việc đều phải trả giá đắt. Phù Ly đạo hữu…..



Lấy thân kháng yêu, người chết đạo tiêu.



Rõ ràng hiện tượng lạ ở núi Hỗn Tịch đã bình thường, nhưng bọn họ lại không thể vui nổi.



Cả người trưởng ban Trang toàn là máu, vẻ mặt mờ mịt.



Mấy trưởng bối của Phù đạo hữu cũng ngơ ngác đứng nhìn, tu chân giả rất quen thuộc ánh mắt của bọn họ, giống như trưởng bối đột nhiên mất đi đứa trẻ, ngay cả bản năng là khóc cũng quên đi.



Buổi tối ngày hôm ấy, trưởng lão phái Điền Viên đứng trên núi Hỗn Tịch suốt cả một đêm, cho tới khi mặt trời dâng lên, ánh sáng lại xuất hiện trên thế giới, ông mới cử động hai chân cứng ngắc của mình, quay đầu nhìn trưởng ban Trang vẫn quỳ dưới đất không hề nhúc nhích.



Ông nhìn theo bóng lưng Trang Khanh, đột nhiên cảm thấy, tuy rằng Trang Khanh còn sống, nhưng trên người anh lại không còn chút sức sống, dường như đã chết rồi.



Trong nháy mắt, thậm chí ông còn cảm thấy Trang Khanh sẽ đi theo Phù Ly đạo hữu. Nhưng khi ông xuất hiện ý tưởng này, chuông báo thức của điện thoại Trang Khanh lại vang lên.



“Trang Tiểu Long đẹp trai nhất, Trang Tiểu Long ngoan nhất, mau mau dậy thôi, anh Phù hôn cái nào ~.”



Trong âm thanh sung sướng này mang theo vài phần trêu đùa cùng vui vẻ, nhưng vào giờ phút này, sự vui vẻ lại vô cùng không thích hợp.



Sau đó ông nhìn thấy, Trang Khanh trước giờ chưa từng thể hiện rõ cảm tình trước mặt người khác, là long hoàng im lặng kiệm lời, không ngờ lại ôm lấy điện thoại quỳ xuống đất đau đớn khóc không thành tiếng.



Ông không có cách nào hình dung được tiếng khóc này đau đớn tới mức độ nào, chỉ cảm thấy núi sông ảm đạm, gió núi gào thét, trong lòng lạnh đau đớn.



Ánh mặt trời chiếu sáng đất trời, lại không chiếu sáng được Trang Khanh đang quỳ dưới đất.



Trong hồi ức của chưởng môn phái Điền Viên, không chỉ có dáng vẻ khóc không thành tiếng của Trang Khanh, còn có bóng dáng thật dài của anh, còn có cả ánh mặt trời sáng lạn.



Ánh mặt trời quá rực rỡ, cái bóng kéo dài lại đặc biệt âm u.



Chuyện Trang Khanh và Phù Ly yêu nhau vô cùng rầm rộ ở cả tu chân giới và nhân giới, cuối cùng lại phải dừng lại theo cách này. Một khoảng thời gian dài, Trang Khanh không lộ diện ở bên ngoài. Qua thật lâu, thật lâu, khi Trang Khanh xuất hiện lại, gần như lại là trưởng ban Trang có thể chống đỡ cả bầu trời.



Nhưng mà không có ai dám nhắc tới yêu tu tên Phù Ly, cũng không ai nhìn được Trang Khanh thể hiện biểu tình buồn rầu, phẫn nộ hay vui vẻ.



Dường như thứ còn sống, chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, nhìn thì hoàn mỹ không khiếm khuyết. Trên thực tế lại là một cái xác rỗng, bên trong đã sớm biến mất không còn thấy nữa rồi.




Nhưng mà cách hai năm, khi tất cả mọi người đều cho rằng, Trang Khanh sẽ không yêu thêm một ai nữa, anh lại gửi thiệp mời, màu nền đỏ rực, chữ mạ vàng, chói mắt làm cho người ta cảm thấy không chân thực.



Mở thiếp mời ra, nội dung bên trên lại làm cho người ta kinh hãi.



Tân lang là Trang Khanh và Phù Ly?



Nhưng mà không phải Phù Ly đạo hữu đã chết rồi sao?



[Chúng ta vượt qua thời gian và sông núi cuối cùng cũng gặp được nhau, đời đời kiếp kiếp không thể xa rời.]



Nhìn những lời này trên thiệp, chưởng môn phái Điền Viên xem đi xem lại tận mấy lần, cuối cùng không thể không thừa nhận, Trang Khanh điên rồi. Phù Ly người chết đạo tiêu, còn không tìm được một mảnh hồn, làm sao có thể đời đời kiếp kiếp không xa rời?



Hơn nữa ngày tháng tiến hành hôn lễ lại là ngày mười tám tháng này, cũng chính là tám ngày sau. Hai năm trước, ngày kết hôn mà Trang Khanh và Phù Ly đã sớm định ra cũng chính là ngày này.



Hôn lễ thiếu một tân lang, làm sao có thể hoàn mỹ, Trang Khanh…lại dùng phương thức này, quyết định ở bên cạnh Phù Ly đạo hữu sao?



“Chưởng môn, liệu có phải trưởng ban Trang…” Trưởng lão phái điền viên muốn nói, có phải là Trang Khanh điên rồi không, nhưng mà ông không nói được lời này ra miệng. Không chỉ mình ông không thể nói, những yêu tu, nhân tu khác nhận được thiệp mời cũng đều không thể nói ra miệng.



Trận tai họa lớn hai năm về trước, Phù Ly đạo hữu đã phải trả giá bằng tính mạng, Trang Khanh và Phù Ly tình sâu như biển. Tu chân giới và nhân giới có thể an bình như bây giờ, dường như đều đứng trên xương cốt của Phù đạo hữu, bọn họ không thể nói ra lời như vậy.



“Đi thôi, chuẩn bị lễ trọng.” Chưởng môn phái Điền Viên khép thiệp mời vào, “Khi đi, nên nói gì, không nên nói gì, trong lòng mọi người đều phải có tính toán.”



Âm hôn thì âm hôn, dù sao tu chân giới cũng tự do yêu đương.



Tâm tình của những long tộc nhận được thiệp mời của Trang Khanh càng phức tạp hơn nhân tu, với quan hệ của Trang Khanh và Long tộc, Trang Khanh có thể mời long tộc tới đại lễ kết đạo, long tộc đã mừng lắm rồi. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy chú rể khác là Phù Ly, vui vẻ liền biến thành ngạc nhiên cũng bất đắc dĩ.



Cho dù long hoàng có muốn kết đạo lữ với một người bình thường, bọn họ cũng không dám nói gì, nhưng Phù Ly không phải đã chết rồi sao?




Tổ chức hôn lễ với một yêu quái đã chết, ngày tổ chức hôn lễ lại đúng vào ngày mà hai năm trước tổ chức đại lễ không thành, đây là có ý gì?



Tổ chức âm hôn?



Không nói tới việc âm hôn chính là tập tục xấu của nhân giới, Phù Ly đã người chết đạo tiêu, cũng không lưu lại hồn phách, tổ chức âm hôn có tác dụng gì, bệ hạ nhớ nhung thành bệnh rồi, điên rồi sao?



Nhưng long tộc xúm vào thảo luận rất lâu, cuối cùng lại không có một con rồng nào phản đối.



Ngày mất đi tình yêu chân thành, rất đau khổ.



Nếu như làm như vậy, có thể để bệ hạ vui hơn một chút, long tộc bọn họ sẽ không nói nửa lời bừa bãi, cũng không có tư cách nói.



Cả nhân gian và tu chân giới đều nợ Phù Ly một món nợ nhân quả, cậu chết rồi, phần nhân quả này coi như là di sản, đưa cho vị hôn phu Trang Khanh của cậu.



Ai cũng không nhẫn tâm nói nửa lời không ổn về việc này.



Yêu quái thủy tộc không chỉ muốn tới tham gia đại lễ kết đạo này, hơn nữa còn chuẩn bị quà tặng theo quy cách hôn lễ cao nhất của long hoàng. Bởi vì thời gian quá ngắn, bọn họ không kịp tìm bảo vật khắp nơi, dứt khoát mở kho của Long Cung ra, bắt đầu kiểm kê vật phẩm quý giá.



“Thanh Diễn trưởng lão, đây là danh mục quà tặng mà chúng ta chuẩn bị, mời ngài xem qua.” Quy thừa tướng đưa danh mục quà tặng vào tay Thanh Diễn, Thanh Diễn nhìn qua sau đó lắc đầu, “Quá nhẹ, thêm đi.”



“Nhưng đây chính là danh mục quà tặng cao nhất theo lễ nghi của tộc Thanh Long chúng ta rồi.” Quy thừa tướng có chút sầu não, bây giờ nhà địa chủ cũng không có lương thực dư thừa, tặng đi nhiều quà như vậy, tộc Thanh Long cũng lấy ra không ít.



“Nếu như không có Phù Ly đạo quân, chúng ta cũng không thể ngồi ở chỗ này thảo luận vấn đề quy cách.” Vẻ mặt Thanh Diễn bình tĩnh, từ khi hắn bị sét đánh thành tàn tật, Trang Khanh trở thành long hoàng, Phù Ly bằng lòng chết vì nhân gian, cả người hắn cũng trở nên bình thản không ít.



Trước đây hắn không cam lòng vì bản thân mình không thể trở thành rồng mang quốc vận, nhưng nhìn thấy tất cả những việc mà Trang Khanh và Phù Ly làm, hắn bắt đầu hiểu ra, hắn không thể vì nhân gian mà trả giá nhiều như thế, vĩnh viễn cũng sẽ không thể trở thành rồng quốc vận.




Vận, hưng vong, kế thừa, thay thế, hắn không gánh vác được trách nhiệm lớn như vậy, cho nên đã định trước hắn không có vinh dự ấy.



“Ta hiểu rồi.” Quy thừa tướng thấy Thanh Diễn đã quyết định, biết chuyện này không thể bàn thêm nữa, hắn lấy đanh sách quà về, “Ta sẽ về chuẩn bị lại.”



Vẫn nên tới kho châu báu ngó qua một lần, xem có gì lấy được nữa không.



Ngày mười tám tháng ba, thích hợp cưới hỏi, di chuyển, khai trương, mọi việc đều hợp.



Cửa phi cung chưa bao giờ đón tiếp khách lạ rộng mở, vô số người hầu dùng pháp bảo luyện chế di chuyển như thoi, trong phi cung trăm hoa đua nhau nở, nhạc tiên bay bổng, nếu như có người bình thường đi nhầm vào đây, nhất định sẽ nghĩ rằng đây là thiên cung trong truyền thuyết.



Ánh mặt trời chiếu rọi phi cung, phi cung phát ra ánh sáng vàng chói mắt.



Khách mời tới chúc mừng ngồi trên cụm mây xa xa nhìn về tòa cung điện này, không nhịn nổi âm thầm tán thưởng, bên trong cung điện tinh mỹ, tất cả những trận pháp phòng ngự đều chưa hề thấy, thật không hổ là pháp khí mà đại yêu luyện chế ra.



Biết được trưởng bối của Phù Ly lại là thụy thú như Phượng Hoàng, Bạch Trạch, Đương Khang, Chu Tước, cả tu chân giới đều nhận định Phù Ly chính là thụy thú, nếu không tại sao lại có thể làm được hành động vĩ đại như thế?



Tuy rằng không nhìn thấy chú rể ở cổng chính, nhưng khách mời cũng không để ý, từng người mang quà tặng nặng trịch lên, còn trao đổi ánh mắt với nhau, biểu tình của bọn họ nên vui một chút, hay là nghiêm túc một chút?



Vui quá cũng không thích hợp, mà nghiêm túc quá hình như cũng không hay.



Cũng may rất nhanh có người cười đón bọn họ vào trong, người này mọi người đều biết, chính là đội trưởng Sở Dư trong ban quản lý. Nhìn cái đầu trọc, vẻ mặt tươi cười sáng lạn của đối phương, hình như hôm nay chính là ngày tốt vạn năm khó gặp, mọi người đều thở ra một hơi.



Sở Dư đã đi theo bên cạnh Trang Khanh nhiều năm, nếu như cậu ta còn có thể cười vui vẻ như vậy, vậy bọn họ cũng nên thể hiện vui vẻ một chút, có lẽ cũng không sao.



Đi vào bên trong, nhìn thấy Trang Khanh mặc hỉ phục hoa lệ đứng đó, trên gương mặt hằng năm không thay đổi lại mang theo ý cười ấm áp: “Hoan nghênh các vị tới đại lễ kết đạo của Trang mỗ, mời vào trong.”



Mọi người đang nghĩ, vẻ mặt tươi cười của trưởng ban Trang, sao nhìn giống như mất đi lý trí, hoàn toàn quên mất sự thật Phù Ly đạo quân đã không còn ở trên đời này nữa?



Mọi người không dám lộ ra vẻ bất thường trên mặt, đều bày ra vẻ tươi cười, chúc mừng đại lễ kết đạo của Trang Khanh, còn về phần lời như “Đời đời kiếp kiếp chẳng rời xa” bọn họ thật sự không nói ra miệng được, đây không phải là chúc phúc, đây chính là dùng dao đâm vào tim Trang Khanh.



Chính lúc bầu không khí có chút lúng túng, trên hành lang có người hắng giọng nói: “Trang Tiểu Long, sớm như vậy mà đã có khách tới rồi sao?”



Hả hả hả?



Mọi người suy nghĩ, kỹ thuật hợp thành âm thanh của nhân giới quả thực là phát triển, giọng nói này nghe giống hệt như Phù Ly đạo quân đang nói chuyện.



Còn có vẻ mặt dịu dàng cười của Trang Khanh sau khi âm thanh kia vang lên, làm cho bọn họ kinh hãi.



Xem ra là thực sự điên rồi.



Trong lòng bọn họ là cảm khái, là khổ sở, nhất thời không biết phải dùng biểu tình nào để đối mặt, chỉ đành quay đầu nhìn về phía hành lang, tránh để Trang Khanh phát hiện ra biểu tình lúng túng của bọn họ.



Nhưng mà…..



Bóng dáng Phù Ly đạo quân đứng ở hành lang, cũng là kỹ thuật hình chiếu công nghệ cao sao?



Làm giống hệt như thật vậy?



Đừng nói là Trang Khanh đạo quân, ngay cả bọn họ cũng đều cho rằng đây là Phù Ly đạo quân còn sống.



Tác giả có lời muốn nói.



Các vị khách mời: Đáng tiếc cho một long hoàng, cứ thế mà hóa điên rồi ~