Đúng Là Muốn Hôn Anh
Mẹ Tần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cười khẽ, "Hôm nào mang về xem."
Ôn Noãn vốn dĩ trên khuôn mặt nhỏ còn đang tràn đầy ý cười nháy mắt xụ xuống, ủy ủy khuất khuất nói, "Con chưa theo đuổi được."
"Ngốc, thật đấy." Mẹ Tần có chút ghét bỏ, đuôi mắt liếc cô một cái, đứng dậy vỗ vỗ tay nói, "Lại đây tự ngồi nghĩ lại cách theo đuổi, mẹ đi lên ngủ một lát."
"Vâng." Ôn Noãn nghe lời gật gật đầu, sau đó mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn mẹ Tần, mới phát hiện bà sớm đã lên lầu, cô không vui chu chu miệng, nói thầm."Rõ ràng chính là muốn mình giúp trông cửa hàng, còn nói nhiều lí do như vậy, hừ."
Ôn Noãn ngồi sát ở bên tay ghế sofa mềm mại, thân hình nho nhỏ hoàn toàn rút vào bên trong. Quầy hàng cao cao hoàn toàn đem cô che đi mất, từ bên ngoài nhìn vào bên trong tựa hồ như không có một bóng người.
Ôn Noãn ngồi có chút nhàm chán, nghịch di động một lát, muốn cùng Thẩm Ngộ nói chuyện nhưng lại không dám quấy rầy anh nghỉ ngơi. Chỉ có thể đem nỗi nhàm chán đem chia sẻ với mấy phần điện thoại, mở tới mở lui, lặp lại vài lần, liền cảm thấy chính mình có chút ngốc, tức thời "Cộp cộp cộp" chạy lên lầu, đem theo notebook xuống dưới, bắt đầu làm việc.
Cô từ hồi học đại học đã bắt đầu làm một phiên dịch viên rảnh rỗi, thời gian lâu rồi, cũng quen thân được với một ít người. Trong đó hợp tác nhiều nhất chính là một nhà xuất bản, bọn họ thường xuyên sẽ cho cô phiên dịch một ít sách báo tạp chí.
Ôn Noãn nhìn tư liệu trong máy tính, một lần nữa mở hồ sơ lên bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Mãi cho đến tận 6 giờ mẹ Tần mới kêu cô ăn cơm, cô xoa xoa cái cổ đau nhức, vẻ mặt mê mang nhìn về phía ngoài cửa sổ. Giữa ngày hè đợi đêm tối đến luôn phá lệ chậm chạp, cho dù đã là 6 giờ cũng vẫn như cũ giống với trạng thái ban ngày. Ôn Noãn đứng dậy, hoạt động tay chân đang đau nhức một chút, chờ trận tê dại kia qua đi, mới chậm rì rì bò lên trên lầu.
Sau khi ăn uống tắm rửa xong, Ôn Noãn một bên dùng khăn lông xoa tóc, một bên cầm điện thoại di động bấm bấm. Nhìn tên Thẩm Ngộ hiện lên ở giao diện chat, trong đầu cô liền tích cực suy nghĩ muốn nói với anh cái gì.
Đã 8 giờ, anh hẳn là mới tỉnh ngủ.
Do dự nửa ngày, cuối cùng Ôn Noãn vẫn quyết tâm hỏi, "Anh dậy chưa?"
Thẩm Ngộ đang ngồi ở trước máy tính làm việc, nghe được một trận âm thanh thông báo của tin nhắn mới từ một đống tư liệu ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm di động. Vốn anh đang nghĩ mấy ngày hôm sẽ giống trước kia, mỗi khi gửi tin nhắn mới tới đều vờ như không thấy, trong đầu lại bất tri bất giác hiện lên hình ảnh của cô bắt lấy tay áo của mình một bộ dáng đầy ủy khuất. Đôi mắt thì đỏ rực, nhìn vào như bị người khác khi dễ, chọc cho ai cũng thương tiếc.
Anh trả lời, "Dậy rồi."
Tuy rằng nhận chỉ có đơn giản hai chữ, Ôn Noãn lại rất vui vẻ, cũng không nghĩ đến cho mình còn chưa lau khô tóc, trực tiếp đến trên giường lăn một cái.
Cô hân hoan nhảy nhót ấn màn hình, hỏi, "Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Được." Không muốn đề tài này cứ như vậy bị chặt đứt, Ôn Noãn mắt to đảo quanh, trả lời, "Em cũng đã ăn, có điều hôm nay ăn hơi nhiều một chút."
Thẩm Ngộ nhìn tin nhắn cô vừa gửi, thời điểm đang do dự muốn hay không trả lời lại, di động lại rung lên một chút, một tin nhắn khác theo sau mà đến,"Em,..mỗi lúc rảnh rỗi đều nhớ anh."
Cô thật đúng là...... Ba câu nói ra đều không rời chủ đề về anh.
Thẩm Ngộ bất đắc dĩ cong cong khóe môi, trả lời, "Tôi còn muốn làm việc, em cũng nghỉ nghơi sớm một chút, ngủ ngon."
Ôn Noãn chưa kịp chuẩn bị anh đã kết thúc cuộc trò chuyện, có chút tiếp thu không được, trừng mắt nhìn hai chữ ngủ ngon kia, nghiến răng nghiến lợi. Nửa ngày, cô vẻ mặt tức giận bấm di động trả lời, "Ngủ cái gì mà ngủ, em chỉ hận không thể mãi nhắn tin cùng anh, nhớ đến anh, nên không thể ngủ."
Bất quá sau khi gửi xong, Ôn Noãn liền có chút hối hận, cô rối rắm siết chặt ngón tay, nói như vậy có thể hay không làm anh nghĩ lầm chính mình là một người tùy tiện?!
Nhưng thực tế là nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu của cô, tất cả đều còn nguyên đấy!
Giãy giụa nửa ngày, Ôn Noãn rốt cuộc quyết định vẫn rút lại tin nhắn, nhưng mà kiếm đủ trên màn hình không có chỗ nào gỡ tin nhắn, bên kia đã xem rồi, nhìn màn hình mà khóc không ra nước mắt á, ba phút đã qua.....huhuhu.
Làm sao bây giờ, hình tượng của cô!!
Bên kia, Thẩm Ngộ nhìn câu trả lời cuối cùng cô gửi qua, lúc sau lắc đầu bật cười, anh là hẳn đêm nay sẽ không thể ngủ, bất quá không phải là vì lời nhớ của cô đâu....
*
***
Ôn Noãn tối hôm qua sau khi cô nói xong câu nói kia liền không nhận được tin nhắn anh trả lời, hôm nay khá canh cánh trong lòng, thế nên cả đêm không thể ngủ.
Mấu chốt là cô còn không dám nói thêm chút gì, rất sợ bản thân mình lại thất thố ở trong lòng anh, hình tượng lung lay sắp đổ, nát không còn gì cứu được.
Cho nên ngày hôm sau, Ôn Noãn liền quyết định đến bệnh viện ôm cây đợi thỏ, muốn mặt đối mặt cùng anh nói chuyện cho thật tốt, thuận tiện cứu vớt lại một chút danh dự cho mình.
Đương nhiên, bên ngoài viện lý do là cô đi xem Mộc Tử, thật ra là muốn nhân tiện muốn gặp anh mà thôi.
Ôn Noãn sáng sớm liền đứng ở trước tủ quần áo, nhìn quần áo của mình chọn lựa, nhìn cái này không được..... Quá trẻ con.
Cái này..... Cũng không được, quá xấu.
Cái này..... Càng không được, giống đồ tham gia lễ tang quá.
Cái này??? Ôn Noãn cầm lấy một cái váy cao bồi ngắn, mắt to vừa chuyển lại chọn thêm một chiếc áo sơ mi trắng, và một đôi giày thể thao thoải mái cùng màu, trí thức nhưng không thiếu hoạt bát, cũng sẽ không hiện tính trẻ con.
Ôn Noãn vừa lòng gật gật đầu, vất vả cả buổi phối đồ rồi mới xuống lầu ăn sáng.
Lúc Ôn Noãn đi vào bệnh viện, rõ ràng cảm giác được ánh mắt xung quanh của các y tá cùng bác sĩ nhìn cô có chút không đúng. Cô nghi hoặc chớp mắt, vào phòng bệnh, liền hỏi Mộc Tử,"Chị hôm nay trên mặt có dính gì không?"
Mộc Tử lắc đầu, "Không có." Rất sạch sẽ.
Ôn Noãn nghi hoặc, thì thầm nói, "Vậy bọn họ đều nhìn chằm chằm chị làm gì?"
"Ha ha, bọn họ là đang xem tiểu Ôn Noãn lớn lên rất đáng yêu." Một thanh âm hiền dịu từ giường ngủ bên cạnh truyền đến, Ôn Noãn bất tri bất giác quay đầu lại nhìn, vừa mới vào đã vội vàng hỏi Mộc Tử xem trên mặt cô có dính vật gì hay không, quên mất ở giường ngủ cách vách còn có Thím Vương.
Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngọt ngào nói, "Chào Thím Vương, thím thân thể có khỏe hơn chưa ạ?"
Thím Vương cười ha hả gật gật đầu, tuy rằng tóc đã có chút bạc, nhưng tinh thần nhìn cũng không tệ lắm, "Khá hơn nhiều, đều nhờ tiểu tử nhà thím lúc nào cũng không yên tâm, muốm thím ở thêm bệnh viện vài ngày. Bằng không, sớm đã có thể xuất viện."
Ôn Noãn cười hì hì gật gật đầu, "Anh ấy cũng là quan tâm thím."
Ôn Noãn sau khi thấy Mộc Tử đã ngồi dựa vào đầu giường, liền phát hiện điều gì đó càng ngày càng không thích hợp. Các y tá cùng bác sĩ hôm nay luôn chạy đến phòng bệnh này là như nào đây, không cẩn thận lúc xem bệnh cho Mộc Tử, ánh mắt đều liếc qua trên người cô nữa?
Cô sờ sờ mặt, có chút lo lắng hỏi, "Tôi thoạt nhìn giống như bị bệnh lắm sao?"
Ánh mắt của cô có chút ngốc lại chân thành, tựa hồ thật là rất lo lắng cho thân thể của mình. Một vị bác sĩ trẻ, "Phụt" một tiếng, cười nói, "Cô không cần để ý, chúng tôi đều là muốn đến nhìn xem bạn gái bác sĩ Thẩm trông như thế nào."
Tuy rằng ngày hôm qua Ôn Noãn chỉ cùng Thẩm Ngộ xuất hiện liền vội vàng rời đi, nhưng mọi người vẫn có thể đem ngoại hình cô nhớ kỹ. Cho nên hôm nay Ôn Noãn đến bệnh viện, liền bị nhận ra, hơn nữa lấy tốc độ ở bệnh viện truyền đi. Lúc này, mới làm cho liên tiếp bác sĩ y ta tìm đủ các loại lý do để đến khám phòng bệnh này.
Đường Thanh Bạc nhìn diễn đàn tin tức của bệnh viện,rõ là một bộ dáng cong môi xem kịch vui.
Văn phòng của anh đối diện Thẩm Ngộ, mỗi khi không có việc gì làm liền thường xuyên qua đó la cà. Lập tức đứng lên, phủi phủi áo blouse trắng của mình, hiên ngang đi đến phòng đối diện.
Anh đứng ở cửa cũng không đi vào, thấy trong văn phòng Thẩm Ngộ không có người bệnh, liền thể hiện một bộ dáng du côn lưu manh, hai tay đút ở túi quần, dựa nghiêng đầu ở khung cửa, trêu đùa, "Bác sĩ Thẩm mỗi ngày đi làm đều là mang theo tiểu tình nhân tới à?"
Thẩm Ngộ nhất thời không nghe hiểu ý tứ của anh, cau mày nói, "Nói tiếng người."
Đường Thanh Bạc chỉ chỉ chiếc di động bị anh đặt ở một nói, nói, "Cậu nhìn xem."
Thẩm Ngộ xoay cổ một chút, đem bút trong tay buông xuống, thả lỏng lưng dựa vào chiếc ghế dựa ở sau, rồi mới cầm điện thoại lên. Bỗng một giây tiếp theo đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Đường Thanh Bạc thanh âm cười khẽ chậm rì rì từ phía sau truyền đến, lâu rồi mới có thể tìm được khuyết điểm của anh, tự nhiên không chịu buông tha,"Này, bác sĩ Thẩm vội vàng như vậy là đi nơi nào đó? Hiện tại chính là thời gian làm việc, không thể lấy việc công thành việc tư đâu đấy."
Thẩm Ngộ khóe mắt liếc anh một cái, nói, "Tôi nếu là nhớ không lầm, Mộc Tử hiện tại là bệnh nhân của tôi." Thứ bảy tuần trước, bác sĩ chủ trì chính ban đầu của Mộc Tử đã về hưu, lúc gần đi vị bác sĩ ấy liền đem bệnh án của cậu nhóc này giao cho anh.
Đường Thanh Bạc hiển nhiên là quên mất điều này, bị anh nhắc nhở không vui bĩu môi, chỉ là bước chân vẫn không ngừng đi theo anh.
Đến thang máy, Thẩm Ngộ nhìn cái đồ mãi theo đuôi này, ghét bỏ nói, "Cậu đi theo tới làm gì?"
"Bác sĩ Thẩm của bệnh viện chúng ta là ở đây là người đẹp trai nhất, vừa có tài vừa có sắc, viện trưởng mấy ngày hôm trước còn dạy bảo chúng tôi phải theo cậu học hỏi, vì để thực hiện triệt để yêu cầu viện trưởng, tôi quyết định sẽ luôn đi theo bác sĩ Thẩm,để được học thêm nhiều kiến thức hơn." Đường Thanh Bạc một bộ dáng cợt nhả không còn hình tượng, nếu không phải anh đang mặc áo blouse trắng, kí hiệu thêu trước ngực lại không làm giả được, không thì sợ là không ai có thể tin tưởng anh là bác sĩ của bệnh viện tốt nhất thành phố A, cấp bậc còn là giáo sư.
Thẩm Ngộ cũng không có thời gian cùng anh nói lung tung, cửa thang máy vừa mở ra liền đến thẳng phòng bệnh Mộc Tử.
Cửa phòng bị một đám người mặc áo blouse trắng vây quanh chật như lễ hội, anh xoa xoa cái trán, trầm giọng nhắc nhở, "Thời gian đi làm, mọi người tụ chung ở một chỗ này làm cái gì? Mở hội thảo sao?"
Mọi người nghe được giọng nói của anh, vội vàng quay đầu nhìn lại. Có chút xấu hổ rụt người vào góc tường, nhưng mà khi nhìn đến gương mặt anh tuấn kia, có người lại chưa từ bỏ ý định, lấy hết can đảm hỏi, "Bác sĩ Thẩm, cô gái kia thật là bạn gái của anh sao?"
Bởi vì mọi người tránh lui, Thẩm Ngộ có thể nhẹ nhàng thông qua cửa phòng mở ra nhìn hình ảnh bên trong. Ôn Noãn vẻ mặt mê mang cùng ngốc nghếch ngồi với Mộc Tử ở trên giường, chấp nhận bị ánh mắt của mọi người đánh giá.
Cô sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt có chút hơi nước, rõ ràng một bộ dáng tâm trí không yên.
Ôn Noãn hiện tại có thể nói đúng là đứng ngồi không yên, cô chỉ nghĩ là muốn đến tìm Thẩm Ngộ một chút, thuận tiện vớt vát lại chút cảm tình. Nhưng không muốn như chú khỉ ở vườn bách thú, bị nhiều người ngó xem. Nhất là, các thiên sứ mặc áo blouse trắng này rõ ràng là đang hiểu lầm quan hệ của cô cùng Thẩm Ngộ, mặc kệ cô giải thích như thế nào, bọn họ hoàn toàn đều giả vờ không nghe thấy, hoặc là cho rằng cô nói dối, là đang thẹn thùng ngượng ngùng thừa nhận.
Nhìn hiểu lầm càng ngày càng sâu, Ôn Noãn lại là càng ngày càng khẩn trương. Nếu như đã bị Thẩm Ngộ biết, có phải hay không hiểu lầm là cô cố ý truyền lời đồn, khiến mọi người hiểu lầm quan hệ của hai người bọn.
Tưởng tượng như vậy, Ôn Noãn đến cả nước mắt cũng muốn rơi, ấn tượng của cô hiện tại ở trong lòng Thẩm Ngộ, khẳng định là loại vừa tuỳ tiện lại vừa không biết xấu hổ, vì theo đuổi anh, đến nguyên tắc làm người cũng đều không có.
Ôn Noãn hốc mắt đỏ bừng, nước mắt vài giọt rơi xuống dọc theo gương mắt. Cô gắt gao cắn môi dưới, nỗ lực đem nước mắt nuốt ngược trở về. Trong lòng yên lặng bảo cho chính mình: Ôn Noãn mày không thể khóc, không thể mất mặt trước Thẩm Ngộ.
Ngoài cửa, Thẩm Ngộ không có trả lời vừa vấn đề mới nãy của người nọ, chỉ trầm mặc đứng. Đường Thanh Bạc trêu Thẩm Ngộ, nhẹ giọng nói, "Ai, tiểu cô nương nhà cậu đang khóc kìa."
"Không phải nhà tôi." Thẩm Ngộ sửa đúng lời của Đường Thanh Bạc, sau đó vòng ra sau mọi người trực tiếp đi vào phòng. Anh làm như vô tình, trực tiếp đứng ở trước người Ôn Noãn, che đậy tầm mắt của mọi người nhìn về phía cô.
Anh nhìn về phía tên bác sĩ cầm đầu, nhẹ nhàng cười, bảo, "Bác Sĩ Nhậm chuẩn bị chuyển qua Nội Khoa à?" Chính mình làm bên khoa da liễu nếu không ngốc thì đến giường bệnh nơi này làm gì.
Bác Nhậm sờ sờ cái đầu bị cắt trụi lủi, cười ngượng, "Tôi chính là tới hóng chung náo nhiệt, à mà, khoa tôi còn có việc, đi về trước đây." Câu còn chưa nói hết, anh ta đã làm một bộ dáng sốt ruột như chuẩn bị đi đầu thai rồi vội vàng chạy xa.
Thẩm Ngộ ánh mắt quét một vòng trên người những người khác còn ở trong phòng, ánh mắt kia nhàn nhạt, rõ ràng không có chút nào uy hiếp, thế nhưng lại có thể khiến cho nội tâm của mọi người trong phòng run lên.
Sau đó không cần đợi anh mở miệng, liền có người run rẩy nói trước, "Ấy chết, tôi đột nhiên nhớ tới còn có một bệnh nhân vừa gãy chân rất khó tính, tôi đi trước ha."
Anh ta vừa mở miệng, liền lại có người theo sát nói, "Đúng, tôi nhớ tôi cũng có việc mà quên mất. Cậu đợi chút, chúng ta cùng nhau đi."
Không đến một phút đồng hồ sau, căn phòng ban nãy bị nhiều người chen chúc giờ đã trống vắng đến lạ, ngoài cửa các bác sĩ cũng tản đi sạch sẽ. Mà không đúng, trừ bỏ tên đang chờ xem kịch vui, Đường Thanh Bạc kia vì sao vẫn còn nhàn nhã đứng ở đó hóng phần tiếp theo của câu chuyện.
***
I'm comeback, eo trời ơiii, sau bao tháng ngày bị quật tả tơi giữa đống bài tập, có những người vẫn đứng nơi đó chờ tôi. Không biết làm sao cho phải, chỉ biết nói là cảm ơn và yêu mọi người nhiều lắm. ❤
Mọi người nhớ vote để tui có đọc lực ra chương mơid nha 😭