Đúng Lúc Gặp Được Anh

Chương 51




Chương 46: Điều trị đặc biệt

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

“Thẩm Loan, sao con lại đứng ngây ra đó không gọi chị cả sao?” Thẩm Xuân Giang đột nhiên nói.

Thẩm Loan ân cần lễ độ: “Chị cả.”

“Ừm.” Thẩm Nhu thản nhiên đáp lại.

So với Thẩm Yên không phân biệt được tình huống tốt xấu hổ cùng tranh giành, Thẩm Như hiển nhiên thông minh hơn, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất cũng duy trì vẻ ngoài lễ phép và bình tĩnh, cũng là toàn bộ giáo dưỡng của trưởng nữ và thể diện.

“Từ nay về sau, ba chị em các con phải hòa thuận.”

Thẩm Loan gật đầu, cười vô hại.

Thẩm Yên vẻ mặt phiền não, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị ánh mắt Thẩm Như ngăn lại.

“Ba yên tâm, con có chừng mực.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Xuân Giang luôn hài lòng với con gái lớn, nếu không cũng sẽ không sắp xếp cho cô vào công ty.
Ông nội Giang cũng từ phòng làm việc đi ra.

Thẩm Như cung kính gọi một tiếng “Ông nội”.

“Khi nào về?”

“Hai giờ chiều ạ.”

“Chuyện bên nước M xử lý xong rồi?”

Thẩm Như biết lão gia tử muốn hỏi cái gì, “Hội đồng quản trị tập đoàn C-one đã đồng ý đầu tư thêm, về vấn đề tiền bạc thì một tuần sau sẽ đến sổ sách.”

Thẩm Tông Minh hài lòng gật đầu, “Lần này vất vả cho cháu rồi.”

Thẩm Như khiêm tốn cười: “Dạ tất cả đều dựa vào công ty con từ trên xuống dưới đồng tâm hiệp lực, cháu cũng không dám kể công.”

“Không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất tốt.”

Một già và một trẻ sóng vai nhau đi thẳng đến nhà ăn.

Đời thứ ba của Thẩm gia, chỉ có Thẩm Khiêm và Thẩm Như được vào công ty, có chức vị đứng đắn. Ngay cả Thẩm Xuân Giang đối với hai đứa nhỏ này cũng đặt kỳ vọng rất cao, vậy nên, khi Thẩm Như về nhà, đã được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, Thẩm Loan cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ở trong ngôi nhà này, phải có được thực lực mới có thể có được chỗ dựa, mà cái gọi là “cưng chiều” cũng chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước*, chỉ là hư ảo mà thôi.

Đây cũng là lí do tại sao, sau khi Thẩm Loan lưu lại cho lão gia tử và Thẩm Xuân Giang ấn tượng ban đầu rất tốt, cô ấy cũng không thừa thắng xông lên, mà chỉ trở thành sủng vật thôi.

Đạo lý này, ở kiếp trước cô mất suốt hai năm trời mới hiểu ra.

Ví dụ như học thêu, đầu tư vào sở thích của mình, nhất định sẽ có được sự yêu thích nhất thời của Thẩm Tông Minh, nhưng sau này, khi thời gian trôi qua, tất cả đều sẽ bị lãng quên một cách tàn nhẫn.

Chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu.

Để Thẩm Tông Minh nhìn thấy lợi ích mà cô có thể mang tới cho gia đình này, chẳng hạn như Bất động Sản Thiên Thủy của Thẩm Khiêm và quỹ ủy thác* trong tay Thẩm Như nắm giữ.
“Thẩm Loan, đừng tưởng rằng chỉ gọi chị tôi một tiếng chị, cô đã nghĩ mình thật sự trở thành người của gia tộc này, cũng không nhìn xem bản thân có tư cách gì mà đòi làm chị em với chúng tôi.” Thẩm Yên hừ lạnh, lướt qua cô rồi cất bước đuổi theo, “Chị, chị chờ em với.”

Thẩm Loan cũng không bỏ qua ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục của Thẩm Yên khi cô ta nhìn về phía Thẩm Như, cô khẽ mỉm cười.

“Phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”

Dương Lam gật đầu, “Trên bếp còn đang hấp bánh phù dung, cô đi canh lửa đi, ba phút nữa nó sẽ chín.”

“Vâng.”

Người một nhà quây quần ngồi trên bàn ăn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng đồ ăn so với lúc bình thường cũng phong phú hơn rất nhiều.

Trong lúc đó, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đều gắp thức ăn cho Thẩm Như, hỏi han ân cần, đương nhiên nó trở thành sự cưng chiều của cha mẹ hiền từ dành cho con gái mình.

Thẩm Như cười, tất cả đều nhận lấy, ngược lại cô cũng dùng đũa chung gắp thức ăn cho Thẩm Tông Minh.

Một loạt các động tác đều khá tự nhiên, như thể chúng đã được thực hiện hàng ngàn lần.

Mà lão gia tử cũng tương đối cảm tình, so với bình thường cũng ăn thêm một chén cơm.

Tuy nhiên, cô thấy Thẩm Như vẫn là vẻ ngoài trang nghiêm và trầm ổn kia, không kiêu ngạo cũng không ngạo nghễ, rất thản nhiên mà đối diện.

Thẩm Loan yên lặng ăn cơm trong chén, cho dù là biểu cảm hay hành động, cô đều rất ngoan ngoãn.

Mọi người chỉ nghĩ cô ấy đang im lặng ăn cơm, họ nhìn cũng quen rồi, nhưng họ không biết, định lực của cô ấy như vậy làm sao không thể so sánh được với Thẩm Như?

Chỉ có thể nói rằng vàng đang ở ngay trước mắt, nhưng họ lại mắt mù theo thói quen coi nó như một đống phân, cho dù đống phân đó có sáng lên cũng sẽ không thay đổi được quan điểm của bọn họ.

“Anh cả đâu?” Thẩm Như ăn cũng gần xong, buông đũa xuống, mở miệng hỏi.

----------

*Vô Song: Hnay trả đủ 4 chương nha mn , tầng lớp trong hào môn rất phức tạp nên nhiều từ mk vẫn sẽ để Hán Việt nha.

*Quỹ ủy thác:

“Quỹ ủy thác hay còn được gọi là quỹ đầu tư, là một phương thức đầu tư tập hợp” chia sẻ lợi ích và chia sẻ rủi ro.

Đề cập đến việc thông qua hợp đồng hoặc hình thức công ty, thông qua việc phát hành chứng chỉ quỹ, tập trung hầu hết các quỹ không xác định trong xã hội, hình thành một quy mô nhất định của tài sản ủy thác, giao cho các tổ chức đầu tư chuyên ngành theo nguyên tắc danh mục đầu tư để thực hiện đầu tư phi tập trung, thu nhập thu được được chia sẻ bởi các nhà đầu tư theo tỷ lệ góp vốn, và chịu rủi ro tương ứng của một hệ thống ủy thác đầu tư tập hợp.

*Hoa trong gương, trăng trong nước: (thành ngữ)

Chỉ ý cảnh linh hoạt mà không thể đoán trước trong thơ, sau đó so sánh cảnh tượng hư ảo.

Nguồn gốc của thành ngữ: “Tam giáo được ghi trong Đường Cố Tả Phố Tăng Lục, ghi chép của nhà Đường Nói về việc lãnh đạo nữ tu sĩ của chùa Đại Đức An Quốc thượng tọa được ban tử phương bào (áo cà sa màu tím) cho Pháp sư chùa Nguyên Bí Tháp.”

Ví dụ:

+Chuyện lực không thể đạt được, chỉ là điều không tưởng, giống như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đạt được.

+Hoa trong gương trăng trong nước không thể không nói là một loại tiếc nuối, nhưng mà nó lại được coi như là một loại khiếm khuyết hoàn mỹ.

+Những gì ngoài sức của chúng ta chỉ là hư ảo, như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đạt được.

Nguồn: Baidu Bách khoa toàn thư.