Đúng Lúc Gặp Được Anh

Chương 58




Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, ngay cả chính bản thân Thẩm Khiêm cũng cảm thấy không thể tin được.

Sao lại nghĩ đến cô ta chứ, một đứa con riêng bơ vơ, cô độc, yếu đuối hơn mười năm, có khả năng sao?

Lý trí nói cho anh ta biết, suy đoán như vậy hoàn toàn là vô căn cứ. Nhưng trực giác lại đang cổ vũ anh ta, dùng góc nhìn hoài nghi mà đi rút tơ bóc kén.

Trước mắt, thông tin quan trọng mà anh nắm giữ được là ở Ninh Thành, mà Thẩm Loan cũng vừa vặn phù hợp.

Đương nhiên, những người khác trong Thẩm gia cũng phù hợp như vậy, nhưng nhiều chuyện xấu lại xảy ra hết lần này tới lần khác sau khi cô ta được đưa về Thẩm gia, mà trước đó, chưa bao giờ có.

Vậy chuyện này làm sao mà giải thích đây?

Tuy nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Khiêm sinh ra nghi ngờ.
Lúc đầu, Thẩm Yên tố cáo với anh ta, luôn mồm chắc chắn là Thẩm Loan cố ý ngã xuống, mục đích là để vu oan giá họa.

Mặc dù anh ta không tin, nhưng ngày hôm sau anh ta vẫn phối hợp với Thẩm Yên, đứng ở sau bụi cỏ nghe hai người nói chuyện.

So với khí thế bức người của Thẩm Yên, thì ngay từ đầu Thẩm Loan đã hạ thấp bản thân, lộ ra bộ mặt cực kỳ ngoan hiền.

Thẩm Khiêm không tin, có một người lại có thể thực sự yếu đuối đến mức để mặc cho người khác ức hϊếp mình như vậy, cho nên, đối với hành vi sau đó của Thẩm Yên, anh ta đều mắt nhắm mắt mở, muốn thăm dò xem điểm mấu chốt của Thẩm Loan là ở đâu.

Thật đáng tiếc, đến nay vẫn chưa có kết luận.

Chỉ vì, đóa bạch hoa kia thật sự quá nghe lời, giống như là một con búp bê bùn không có tính tình vậy.

Trầm Khiêm nghĩ, nếu không phải vốn dĩ là tính tình như vậy, mà là cố ý giả vờ, vậy.....
Chuyện thứ hai khiến anh ta nảy sinh nghi ngờ, là lần bị tai nạn xe cộ kia.

Mặc dù, lúc đó Thẩm Loan đã đưa ra lý do đầy đủ để giải thích một loạt hành động khác thường của mình, nhưng trong lòng Thẩm Khiêm vẫn còn tồn tại những thắc mắc.

Ví dụ như, camera an ninh tại hiện trường xảy ra tai nạn, vì nó sẽ được kiểm tra thường xuyên nên không thể có chuyện nó không ghi lại tình huống cụ thể của vụ tai nạn được, thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Ví dụ như, lời khai của tên tài xế xe tải kia, anh ta đã khẳng định là Thẩm Loan là người chủ động tông vào, hơn nữa là dưới tình trạng ý thức tỉnh táo, còn ầm ầm đạp chân ga.

Vậy nên, Thẩm Khiêm đã cấy virus duch vào điện thoại mới của Thẩm Loan, để bất cứ lúc nào anh cũng có thể theo dõi được hành tung của cô.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó trở đi, trong lòng anh ta cũng đã gieo một hạt giống tên là “nghi ngờ’ vào.

Có điều, chỉ là hạt giống đó bây giờ đang nảy mầm, nên đương nhiên anh sẽ nghĩ tới Thẩm Loan.

Nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Thẩm Khiêm đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhanh chân bước đến bên cạnh sô pha, cầm điện thoại di động lên, thành thạo bấm một dãy số.

“Cho cậu năm phút, virus duch được cài hơn nửa tháng, gửi định vị theo dõi và bản đồ, sửa sang lại vào mail rồi gửi cho tôi.”

“Vâng.”

Năm phút sau, Thẩm Khiêm ngồi trước máy tính, nhìn trên ghi chép vị trí trên màn hình là một mảnh trống rỗng, lông mày nhíu thành một cục.

Chết tiệt.

“Cậu có ý gì đây?”

Bên kia im lặng thật lâu, trong lúc nhất thời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

“Như anh thấy đấy, virus duch đã mất đi hiệu lực.”

Ánh mắt Thẩm Khiêm sâu thêm vài phần: “Nguyên nhân?”

“Có rất nhiều. Có thể là trong quá trình cấy vào xuất hiện vấn đề, dẫn đến chương trình mất đi hiệu lực; cũng có thể là bị đối phương nhìn thấu, tiến hành quét sạch.”

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Khiêm nắm chặt điện thoại, đứng tại chỗ một lúc lâu, giống như một pho tượng không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, một tiếng thở dài phát ra từ miệng anh ta, trong tiếc hận lại cất giấu một tia tàn nhẫn.

“Chỉ mong, không phải là cô.”

..........

Thẩm Loan bị đánh thức.

Hơn nửa đêm, ai lại đi gọi điện thoại cho cô vậy?

Ánh mắt mơ hồ dừng ở trên màn hình, đột nhiên khiến cả người cô cứng đờ, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.

Hít sâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.

“Anh?”

“Ngủ à?” Giọng nói trầm ấm, dịu dàng dễ nghe.

“Vâng. Đã trễ như vậy, sao anh còn chưa nghỉ ngơi?”

“Hôm nay Bắc Hải mưa to, đến bây giờ vẫn chưa tạnh.” Dường như để chứng minh lời anh ta nói, bên kia ngay lập tức đã truyền đến một tiếng sấm.

“Vậy anh tự mình chú ý an toàn, nếu bận xong rồi, thì về nhà sớm một chút. Dì.... rất lo lắng cho anh.”

Dì là ám chỉ Dương Lam.

“Em thì sao, em có lo lắng cho anh không?”

Thẩm Loan cụp mắt, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì, nên một lúc lâu sau cô cũng không nói gì.

“Vấn đề này rất khó sao? Sao lại không nói lời nào?”

“... Vâng.”

Màn đêm yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của cô gái vừa tỉnh lại từ trong mơ, lộ ra một chút dịu dàng và ngoan ngoãn.

“Em lo lắng cho anh à?”

“Phải.”

------------ Đề ra ----------

Đề chương trước là trắc nghiệm, trắc nghiệm, trắc nghiệm, nên phải chọn ABCD.

Những người không chọn D thì nên ăn đòn, làm sao lại không chọn D vậy?

Câu hỏi của hôm nay lại tới rồi: Thẩm Khiêm muốn làm gì?

A, tỏ tình;

B, dụ dỗ;

C, nói chuyện;

D, thẳng thắn.