Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Nghe vậy, lông mày của người đàn ông đột nhiên nhíu lại: “Em rõ ràng biết điều này là không thể, chúng ta đổi sang một yêu cầu thực tế khác hơn đi, ví dụ như, muốn mua cái gì, đi đâu chơi.”
“Ba đã cho em tiền rồi, hơn nữa em cũng có tay có chân.” Ngụ ý là, mua cái gì, đi đâu chơi, tôi đều có thể tự mình giải quyết, không cần Thẩm đại thiếu gia như anh quan tâm.
Ánh mắt của Thẩm Khiêm hơi trầm xuống, anh ta nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, đây là động tác nhỏ mà anh ta thường xuyên làm khi có chuyện phiền não. Có thể thấy được, yêu cầu của Thẩm Loan khiến hắn khó xử đến mức nào.
“Tại sao lại muốn đi?”
Thẩm Loan hỏi ngược lại: “Tại sao em không thể đi?”
Người đàn ông nhìn cô thật sâu, “Em chắc chắn muốn biết được lý do, cho dù, những lời đó khi nói ra sẽ rất khó nghe sao?”
Cô gái mím chặt môi, ánh mắt lộ ra một vẻ bướng bỉnh, “Dạ, em chắc chắn.”
Cổ họng Thẩm Khiêm nghẹn lại, anh cảm thấy tức giận xưa nay chưa từng có trước sự chèn ép từng bước từng bước một của Thẩm Loan, anh còn chưa kịp tìm hiểu cảm xúc bất thường của mình từ đâu mà ra, nhưng những lời nói tổn thương đã thốt ra khỏi miệng anh rồi.
“Vào ngày tổ chức tiệc mừng thọ của ông ngoại, thân phận là đứa con gái ngoài giá thú của em không chỉ khiến mẹ xấu hổ, mà còn mang lại sự xấu hổ cho cả Dương gia. Trong tiệc đại thọ 70 của ông ngoại, cho dù là ai cũng không được phép gây ra phiền phức gì, lý do này em hài lòng chưa?”
Người đàn ông nói chuyện đồng thời, ánh mắt của anh ta dán chặt vào Thẩm Loan, nhìn không ra có nửa điểm thương hại hay không dành lòng, chỉ có sự thờ ơ và lạnh lùng.
Thẩm Khiêm thừa nhận, trong lòng anh đối với Thẩm Loan có hơi khác biệt, nhưng loại đặc biệt này còn chưa đủ để anh phải phá vỡ nguyên tắc.
Có một số sự thật, đáng lẽ ra nên dùng phương thức khéo léo hơn để cô có thể hiểu được, nhưng Thẩm Khiêm lại chọn cách tàn nhẫn nhất để khiến cô hiểu ra, “Có một số yêu cầu, một khi biết đã là vô lý thì không nên nói ra, miễn làm người khác khó xử lại tự làm khó mình.”
Mỗi lời nói đều mang theo gai và ẩn giấu cây kim bên trong đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trắng bệch của cô gái dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được rút đi chút tơ máu còn sót lại, sự chờ đợi trong mắt cùng với sự bướng bỉnh đều biến thành tự giễu cùng với bi thương, sau đó, bình tĩnh lại cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh.
Có một số điều, trong lòng hiểu rõ cùng với từ miệng người khác nói ra, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ở vế trước, bản thân còn có thể tự lừa mình dối người, nhưng ở vế sau, nó lại giống như một vết máu bị xé toạc ra, không hề được ngăn cản mà cứ tiếp xúc trực tiếp dưới ánh mặt trời chói chang.
Thẩm Loan cụp mắt, chiếc cổ thon thả cong thành một đường cong duyên dáng, không còn hùng hổ doạ người nữa, mà biến trở lại thành cô gái váy trắng mềm mại ngoan ngoãn kia, trông giống hệt như bộ dạng mà Thẩm Khiêm lần đầu tiên nhìn cô.
“Cảm ơn anh, bài học rất sâu sắc này, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thẩm Khiêm đứng đó một lúc lâu mới quay người rời đi.
Một người đã quen làm bề trên, không thể chứa đựng được nhiều “đặc thù” và “ngỗ nghịch” như vậy, khi anh vui có thể chiều chuộng cô, nhưng tiền đề là cô cũng phải nhận thức rõ được địa vị của mình, cắt đứt những “suy nghĩ không đáng có” và không nên có.
Thẩm Khiêm không cảm thấy mình đã làm sai, nếu như bỏ qua việc trong lòng mình cảm thấy đau nhói, thì cứ coi như cảnh cáo một phen là được.
Thẩm Loan đóng cửa lại, vẻ mặt đau lòng đã được thay thế bằng vẻ mặt lạnh thấu xương. Dù sao cũng là do cô quá mức tự tin, vả lại cô cũng đã đánh giá thấp đối phương rồi, nếu như Thẩm Khiêm là người dễ dàng bị lung lay như vậy, vậy thì kiếp trước làm sao cô có thể thua thảm hại như vậy được? Cuối cùng đến ngay cả mạng mình cũng không còn.
Nói đến cùng, cô vẫn là có chút thất vọng, Thẩm Khiêm người này, quá khó để lấy lòng, cũng quá khó để kiểm soát.
Sở dĩ cô đưa ra yêu cầu khiến anh ta phải khó xử như vậy, là vì:
Thứ nhất, cô muốn kiểm tra sự nỗ lực của mình trong khoảng thời gian qua, mặc dù hy vọng là rất ít, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được.
Thứ hai, cô cũng muốn tìm ra điểm mấu chốt của Thẩm Khiêm ở đâu.
Sự thật đã chứng minh rằng, là do cô đã đánh giá quá cao bản thân mình và đánh giá thấp Thẩm Khiêm, có vẻ như cách này không hiệu quả, cô phải tiến hành điều chỉnh lại một ít chiến lược mới được.
Ngày hôm sau, trong yến tiệc mừng thọ của Dương lão gia tử, có rất nhiều khách mời tụ tập và khung cảnh rất hoành tráng.
“A Khiêm”
“Ba.”
“Chuyện gì xảy ra vậy, vừa rồi Ngụy tổng chủ động mời rượu, sao con lại phớt lờ?”
“Xin lỗi ba, con đột nhiên nghĩ tới một số chuyện.”
Thẩm Xuân Giang đối với đứa con trai này rất yên tâm, dặn dò hai câu, sau đó liền đi.
Cùng lúc đó, Thẩm Loan đang ở nhà Chu Trì, ăn đồ ăn mang đi.
“Hôm nay trông cô rất rảnh rỗi.”
“Đúng thật là rất rảnh rỗi.”
Chu Trì nhướng mày, “Lát nữa chơi hai ván?”
“Được.”
Hai người ngồi trước máy tính, chớp mắt một cái đã là buổi chiều, đợi màn đêm buông xuống, Thẩm Loan mới đẩy bàn phím cùng với chuột ra, đứng lên rồi vươn vai, “Tôi đói bụng rồi.”
Chu Trì rời khỏi giao diện trò chơi, sờ sờ bụng, ừm, anh ta cũng rất đói.
“Đi thôi, mời anh ăn khuya.”
Chu Trì vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm cô, “Vậy sao cô không về nhà?”
Thẩm Loan chưa bao giờ ở nhà anh lâu như vậy, bình thường là buổi sáng đến buổi chiều mới rời đi. Buổi chiều, sẽ rời đi lúc 1 giờ và muộn nhất là 5 giờ chiều, khi được hỏi tại sao, cô luôn nửa thật nửa đùa là, ngôi nhà được kiểm soát chặt chẽ và còn có cổng kiểm soát nữa.
Nhưng bây giờ đã 7h15 phút, “Cô không về nhà sao?”
“Sao?” Mặt mày của cô gái khẽ nhíu, “Muốn đuổi tôi đi à?”
Chu Trì bĩu môi, “Tôi đuổi, giờ cô đi đi.”
“Đương nhiên là..... không rồi.”
“Đi thôi, tôi khao anh một bữa lớn.”
Dưới màn đêm bao phủ, Phố Đồng Thau dần dần ẩn đi sự buồn tẻ của ban ngày, những âm thanh du dương từ đêm Paris truyền ra, ánh đèn neon lập lòe xung quanh, trong không khí tràn ngập mùi thơm của đồ ăn và rượu vang, khiến cả con phố đều tạo bị bao trùm bởi làn khói mờ ảo thần bí mỹ mỹ lệ và cả sự xa hoa trụy lạc nữa.
Hai người bàn tới bàn lui, Thẩm Loan thật sự muốn bọn họ đi ăn một bữa thịnh soạn, nhưng Chu Trì lại chọn một quán ăn ven đường.
“Ha, anh đúng thật là chỉ có chút tiền đồ này.” Cô gái kia khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, cùng với khóe miệng không che dấu nổi nụ cười khinh thường, lộ ra vẻ cao quý diễm lệ.
Chu Trì cười giơ tay lên, khoác vai cô một cái, “Đây không phải là tôi giúp cô tiết kiệm tiền sao? Muốn ngồi chút không?”
Cuối cùng, hai người tay không giải quyết hết mười cân tôm hùm đất, ăn kèm với một ít thức ăn, cộng thêm một đống kem.
Thẩm Loan trụ đến cuối cùng, đã có chút say, Chu Trì cũng không tốt hơn cô là bao, nhưng đầu óc của hai người vẫn còn giữ được tỉnh táo, vẫn biết đường về nhà đi như thế nào.
“A, đó là đường về phố Đồng Thau mà.” Chu Trì kéo cô trở về.
Thẩm Loan ngước mắt lên, mỉm cười với anh, “Đúng vậy, tôi chính là muốn quay về phố Đồng.”
“Hả?!”
“Đi thôi, chàng trai.”
------ Ngoài lề ------
Bất ngờ hay không bất ngờ, đáp án chương trước là B nhé.
Đây là câu hỏi của chương hôm nay nhé: Đêm nay, cô ấy có về nhà không?
A, Có;
B, không
Ngoài ra, nam chính sắp ra ngoài rồi, hắc hắc ~