Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Trong nháy mắt đó, Lăng Vân đột nhiên biến thành chó.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Tại sao một người phụ nữ lại từ bên trong nghênh ngang đi ra? Lục gia đâu?
“Cậu không vào thăm anh ta sao?” Thẩm Loan lộ ra một nụ cười, đầu nấm này nhìn rất quen à nha.
Biểu cảm của Lăng Vân cứng đờ, trong nháy mắt cậu trở về hiện thực, bước nhân nhanh chóng xông vào bên trong.
Chờ một chút không đúng nha.
Lăng Vân phanh gấp lại, cậu ta còn chưa biết được người phụ nữ kia là ai, cho dù có lo lắng cho Quyền Hãn Đình đi chăng nữa, nhưng mình cũng nên bắt được người trước rồi tính sau, nhưng chờ khi cậu ta phản ứng lại, chuẩn bị quay người lại đi bắt người, thì ở chỗ đó ngay cả một bóng ma cũng không thấy.
Vào lúc này, những chi tiết trước đó bị bỏ qua lần lượt hiện lên trong đầu cậu, ví dụ như chiếc váy xộc xệch của người phụ nữ kia, mái tóc rối bù và khuôn mặt trắng bệch khác thường kia nữa, Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi, sợ là mình bị trúng kế rồi.
Cậu lại lần nữa nghĩ lại biểu cảm của người phụ nữ kia, mặc dù là đang cười, nhưng ánh mắt kia lại giống như dây cung đang căng ra và có thể đứt bất cứ lúc nào. Đó là biểu cảm chỉ xuất hiện trong tình huống căng thẳng tột độ và hoảng loạn tột độ mới có.
“Đáng, chết.” Cậu ta cúi đầu mắng một tiếng, từ bỏ ý định đuổi theo, bước nhanh vào trong, việc gấp gáp trước mắt là phải bảo đảm an toàn của Quyền Hãn Đình.
Bốn mươi giây sau, Lăng Vân trợn tròn hai mắt, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ say trên giường được làm bằng gỗ Tử Đàn, lần nữa cậu lại choáng váng thành chó.
Chiếc chăn bông xộc xệch không che nổi thân hình cường tráng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của ‘gia’ nhà cậu ta, từ mặt bên đến cổ, rồi đến vai, lưng, đến eo và bụng, thậm chí còn có cả đùi, khắp người đều có vết trầy xước, nhất là ở lưng, nơi đó phải được gọi là “thảm đến không nỡ nhìn”, chỗ nghiêm trọng nhất còn lưu lại mấy hạt máu.
Mấu chốt là, cậu ta chạy vào ầm ĩ như vậy, Lục gia vậy mà cũng không tỉnh?
Quyền Hãn Đình ngủ rất sâu, Lăng Vân và Sở Ngộ Giang, và những người khác đã đi theo bên cạnh anh ta nhiều năm đều biết rằng, anh ta có những biểu hiện cụ thể là khó đi vào giấc ngủ và chất lượng giấc ngủ không tốt, cho dù là dưới tình huống buồn ngủ cực độ, chỉ cần một cử động nhỏ nhắn đều có thể đánh thức anh ta.
Nhưng trước mắt...
Lăng Vân lại thật cẩn thận kiểm tra dấu hiệu sinh mệnh của anh ta, từ hô hấp đến mạch đập, động tác của cậu rất nhanh, nhưng sự thật cho thấy đúng thật là không có vấn đề gì, chẳng qua giờ anh ta chỉ ngủ thϊếp đi mà thôi.
Sáng sớm, 6 giờ 15 phút.
Đối với mùa hè ngày dài và đêm ngắn, lúc này trời vừa mới sáng. Nhưng trong “cung điện ngầm” này, không có sự phân biệt giữa ngày và đêm, khi bắt đầu xây dựng, hoa văn đã được sắp xếp theo hướng dòng chảy của cống suối nước nóng, không có cửa sổ, chỉ có hai cửa ra vào ở phía trước và bên ngoài, quanh năm đều cần ánh đèn chiếu sáng.
Có nước ắt có cửa, có cửa ắt có gió, lúc này màn lụa xung quanh chiếc giường được khắc gỗ tử đàn màu đỏ nhẹ nhàng bay lên, nhưng người bên trong lại bình yên ngủ say, mỗi động tĩnh đều tạo thành một sự tương phản thú vị.
Nhìn thấy Hồ Chí Bắc ngẩn ra, Lăng Vân đã hoàn toàn tiếp nhận sự khác thường này, cho nên cậu ta tỏ ra bình tĩnh hơn anh ta.
“Thực sự có một người phụ nữ đi ra từ đây à.” Hồ Chí Bắc lần thứ n xác nhận.
“Ôi.”
“Mẹ ơi, cái này cũng quá ác quá đi.”
Lần này Quyền Hàn Đình ngủ rất say, anh cũng không đếm được đã bao lâu rồi mình không nhắm mắt lại lâu như vậy. Một giây sau, hô hấp đột nhiên cứng đờ, người phụ nữ kia.
“Lục gia tỉnh rồi.” Lăng Vân đột nhiên mở miệng, Hồ Chí Bắc lập tức vây quanh.
“Lão Lục, em thế nào rồi?”
Quyền Hãn Đình ngồi dậy dựa vào đầu giường, đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa sự sâu thẳm không thể phân biệt được, anh cúi đầu nhìn mình, nhìn những vết cào khắp người đã cho thấy sự điên cuồng của đêm qua.
Nhớ lại khoảnh khắc bị người phụ nữ kia xông vào, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đôi mắt trong veo ngây thơ đó, đôi mắt hơi bối rối khiến anh gần như ngay lập tức liên tưởng đến một loại sinh vật lông trắng, tai dài, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo chắc chắn đã đảo ngược phán đoán ban đầu của anh.
Người đàn ông gợi lên một nụ cười có chút quỷ dị: “Thì ra, không phải là tiểu bạch thỏ à.”
Mà là một con mèo hoang nhỏ chỉ biết vươn móng vuốt ra.
------ ngoài lề ------
Hỏi đáp: Loan Loan sẽ làm gì tiếp theo?
A, trực tiếp trở về Ninh Thành;
B, tìm Thẩm Khiêm để được giúp đỡ;
C, cho Tống Lẫm một bạt tai;
D, tìm Hạ Hoài giúp đỡ.