Dùng Máu Rửa Tình Yêu

Chương 21: Ngài Huỳnh Ân Cần




Băng Tâm bước ra ngoài và nhìn xung quanh, ở đây không có quá nhiều người. Trên tòa nhà không có bất cứ bảng hiệu hay tên chữ nào, cửa chính lại không trong suốt mà màu vàng sang trọng, có hình một bộ lông đuôi công, vô cùng cao lớn.



Huỳnh Vương Đế đưa chìa khóa cho phục vụ rồi nắm tay Băng Tâm bước vào. Nhân viên ở hai bên cửa vừa nhìn thấy anh từ xa đã kính cẩn cúi gập người và mở rộng hai bên cửa. Lúc này Băng Tâm mới nhìn thấy hết quang cảnh bên trong. Đại sảnh rất rộng, ở giữa là cầu thang bằng kính trong suốt có rất nhiều lối hướng ra các cánh cửa khác nhau. Khác với vẻ quý phái hoàng gia ở bên ngoài, bên trong lại được trang trí theo lối hiện đại kết hợp sang trọng, tạo nên vẻ đẹp vô cùng cao cấp.



Một cô gái ăn mặc sành điệu không biết từ đâu bước tới, niềm nở chào đón.



- Ôi chao Huỳnh tiên sinh, thật quý hóa quá. Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy ạ?



- Bông hoa này đây.



Huỳnh Vương Đế vừa nói vừa tươi cười ôm vai Băng Tâm. Cô nhanh chóng né ra.



- Rốt cuộc anh đưa tôi đến đây để làm gì? Tôi còn một bữa tiệc phải chuẩn bị.



- Tôi chuẩn bị cho em.



Anh khoác lấy cánh tay cô rồi nói.



- Cô ấy cần tân trang thật lộng lẫy để dự tiệc cùng tôi.



- Vậy thì tiên sinh chọn đúng chỗ rồi. Đi theo tôi nào.



Cô gái dẫn hai người đi lên cầu thang và rẽ vào một căn phòng rất rộng cùng vô vàn các loại áo váy, trang sức, mỹ phẩm. Nhân viên đưa Băng Tâm vào gian trang điểm rồi bảo Huỳnh Vương Đế ngồi chờ.



Lát sau khi đã trang điểm xong xuôi, một người đàn ông trông như một nhà thiết kế thời trang lành nghề bước ra cùng Băng Tâm và bảo Huỳnh Vương Đế.



- Huỳnh tiên sinh, ngài muốn tự chọn váy cho cô ấy hay để chúng tôi?



- Tôi sẽ chọn.



Huỳnh Vương Đế đi vào khu váy áo cùng Băng Tâm và nhà thiết kế.



- Cô Băng, cô thích kiểu váy nào ạ?



- Kiểu đơn giản thôi.



Huỳnh Vương Đế tự tay lật tìm khắp các cây treo áo rồi lấy ra một chiếc váy hai dây màu đen lóng lánh.



- Em thử đi.





Băng Tâm nhìn qua chiếc váy rồi lắc đầu.



- Không được, quá hở.



- Không sao đâu, cứ mặc đi.



- Tôi không thích hở hang.



- Chiếc váy này sẽ tôn lên vẻ đẹp của em đó.



- Tôi đẹp sẵn rồi, không cần tôn.



Huỳnh Vương Đế thấy không thuyết phục được Băng Tâm bèn cầm hai vai cô đẩy vào phòng thay đồ, treo bộ váy vào trong rồi kéo rèm lại.



- Chừng nào em thay sang chiếc váy kia mới được ra ngoài.



- Tôi cứ không thích thay đấy.



Băng Tâm mở rèm ra, Huỳnh Vương Đế lại nhanh tay kéo vào, hai người giằng co thiếu nước giật cả rèm xuống.



- Tiên sinh, cô Băng, hai người bình tĩnh đi...



- Bây giờ em có thay không nào, hay để tôi vào thay hộ em?



- Anh được lắm... tôi nhịn anh lần này!



Băng Tâm tức tối kéo rèm lại rồi nhanh chóng thay đồ, Huỳnh Vương Đế tấm tắc cười, đắc chí ngồi xuống sopha. Một lát sau cô bước ra.



- Thấy chưa, tôi đã bảo rất hở mà.



Huỳnh Vương Đế ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Băng Tâm thì như đứng hình, cổ họng khẽ nuốt. Bộ váy dài quá gót chân ôm trọng lấy cơ thể vàng ngọc của cô đến hoàn mĩ, nơi cổ áo lại khoét rất sâu làm lộ ra khuôn ngực căng đầy đang bị ép sát. Phía trước, tà xẻ giữa hai chân lên đến đầu gối, màu đen huyền bí pha chút kim tuyến làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết của Băng Tâm.



- Thôi tôi thay bỏ đây.



- Khoan, đợi đã.



Huỳnh Vương Đế đi đến gian phụ kiện rồi lấy ra một chiếc khăn lông chồn sang trọng đưa cho Băng Tâm.


- Thử xem.



Cô đưa mắt liếc người đàn ông rồi quàng chiếc khăn lên. Khăn lông chồn không quá to nhưng đủ để che bờ vai đang lộ ra vì dây áo mỏng tang.



- Hoàn hảo!



- Tôi vẫn thấy không ổn.



- Quá ổn rồi đấy. Bây giờ làm tóc cho em nào, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.



Người nhân viên tạo mẫu tóc bảo cô ra ghế ngồi. Băng Tâm vừa đi được vài bước thì sực nhớ ra chuyện gì đó.



- Này, ở đây chắc chắn rất đắt đỏ. Anh dẫn tôi vào đây là hại tôi đấy, tôi không còn một xu dính túi đâu. Chúng ta nên về thôi, vẫn còn kịp.



- Không sao, chuyện ấy là của tôi, em không cần lo.



- Vẫn không được, anh đâu có ơn huệ gì với tôi.



- Ơn huệ bây giờ không có, mai này sẽ có. Mau lên, em không muốn đến trễ chứ?



Băng Tâm thở dài rồi lại ghế ngồi. Bọn họ búi tóc cô lên cao để khoe hết những đường nét tinh xảo trên gương mặt đẹp đẽ rồi điểm xuyết thêm vài món trang sức đắt giá. Huỳnh Vương Đế còn chọn cho cô một đôi giày cao gót màu đen đính kim cương ở gót giày. Khi tất cả đã xong xuôi, Băng Tâm cùng Huỳnh Vương Đế lên xe và đi đến buổi tiệc.

Chiếc xe lăn bánh trên con đường rộng lớn, dần hòa vào dòng xe đông đúc tấp nập. Băng Tâm quay sang hỏi Huỳnh Vương Đế.



- Tại sao anh lại làm những điều này cho tôi?



- Tôi chỉ thay Thiên Tử Hạo chăm lo cho cô trong lúc cậu ấy đi vắng thôi.




Khuôn mặt xinh đẹp của Băng Tâm bống chốc trở nên vô cùng khó chịu.



- Anh nghĩ mọi khi ở đây thì hắn chăm sóc cho tôi à?



- Không. Cậu ấy không giỏi chăm sóc người khác.



- Đúng, hắn chỉ giỏi hành hạ người khác.



- Cậu ta chỉ là quá cứng rắn và bá đạo thôi, chứ thật sự Thiên Tử Hạo rất tốt.



- Vậy ư? Nhưng không phải tốt với tôi. Tôi không hề gây thù oán gì với hắn, cớ gì lại gây rắc rối cho tôi như vậy?




- Tôi tin rồi một ngày em sẽ tìm ra câu trả lời thích đáng.



Bầu không khí trong xe yên tĩnh trở lại. Một lúc sau, xe đi đến trước một nhà hàng lớn đông đúc những người mặc tây trang và váy dạ hội.

- Thật đúng lúc, không thiếu không thừa một phút.



Huỳnh Vương Đế mở cửa xe bước ra ngoài. Băng Tâm cũng ra theo, cúi đầu nhẹ.



- Anh về được rồi, cảm ơn vì mọi thứ.



- Tôi sẽ vào cùng em.



- Anh không có vé.



- Tôi đây có thể vào bất cứ đâu mà không cần vé.



- Đừng làm loạn nữa, về đi.



- Tôi muốn đưa em về.



- Được thôi, anh chờ đi.



Băng Tâm xoay người bước đi, Huỳnh Vương Đế thì vào xe ngồi. Vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều đổ dồn vào cô, đâu đó còn vang lên tiếng trầm trồ. Trông Băng Tâm như một quý cô sang trọng, thanh lịch, tất cả mọi nơi trên cơ thể đều toát lên sự quyến rũ vượt bậc. Khiếu thẩm mĩ của Huỳnh Vương Đế thật không tầm thường chút nào, tất cả mọi phụ kiện từ lớn đến bé trên người cô đều rất ăn khớp với nhau, món này bổ trợ cho món kia, không quá rườm rà nhưng vẫn cuốn hút vô cùng.

Chỉ có những nhà tài trợ, nhà quản lí về âm nhạc, phóng viên cấp cao, minh tinh nổi tiếng, học sinh đại diện phần thi của các lớp mới được tham gia bữa tiệc này, nên ở đây không quá đông đúc. Ai cũng chờ đợi để được diện kiến quán quân năm nay.



Những ánh đèn flash chói lóa của phóng viên bắt đầu lóe lên liên tục, ai cũng muốn bắt lấy hình ảnh của một cô gái xinh đẹp sắc xảo hơn người. Băng Tâm đi vào, nhưng vì không quen biết ai nên chỉ ngồi thu lu một chỗ mà nhìn ngó xung quanh.



Buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu. Một người phụ nữ xinh đẹp bước lên bục, tự xưng là hiệu phó học viện rồi bắt đầu công bố kết quả cuộc thi. Giải nhất được công bố cuối cùng.



- Và giải nhất của cuộc thi Âm nhạc mùa xuân năm nay đã thuộc về... Băng Tâm, học sinh lớp A!



Một tràng vỗ tay cùng những tiếng chúc mừng đồng loạt vang lên, nhưng có lẽ kết quả này cũng không quá bất ngờ, mọi người hẳn cũng đã dự đoán trước sau khi xem phần trình diễn của cô. Băng Tâm mỉm cười hạnh phúc, sau đó phần đại tiệc ăn uống bắt đầu.

Băng Tâm bỗng cảm thấy khó chịu trong người nên đứng lên định ban công hóng mát một chút. Cô đi đến phần ban công ở cuối sảnh vì không có ai ở đó. Đột nhiên Băng Tâm nghe thấy tiếng rên nhè nhẹ, ngó nghiêng xung quanh thì phát hiện đó là một người đàn ông thân hình mập mạp đang nằm dưới đất và nhắm nghiền mắt, vẻ đau đớn hiện rõ trên mặt.



------------------



Hình như dạo này Ka đăng chap quá lâu nên mọi người không ủng hộ Ka nữa rồi. Ka cũng không muốn để mọi người phải đợi lâu thế này đâu, nhưng vì càng ngày Ka càng bận nên thời gian viết truyện rất ít. Ka sẽ cố cải thiện điều này và cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện đến tận bây giờ.