Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 10: Bơ




Sau khi chạy ra khỏi phòng đàn, Cố Dương đỡ tường, bàn tay nắm thành quyền, hận không thể lấy đầu đập vào tường.



Chạy cái gì, cậu chạy cái gì!



Cố Dương nhát gan đi về, muốn thừa dịp mượn cớ đi rửa tay, trực tiếp chuồn mất. Nhưng vậy thì quá không có tiền đồ.



Trong lòng cậu mới nảy ra ý nghĩ này, ngẩng đầu lại đụng phải quản gia, Ôn thúc nở nụ cười hiền hành.



Ôn thúc nhìn thấy cậu, rất kính cẩn hỏi: "Xin hỏi cậu đang cần gì sao?"



Cố Dương lắc đầu một cái, cũng nói dám nói mình đang muốn về nhà nhưng không dám quay lại chào hỏi một tiếng.



Ôn thúc cười, mở miệng nói: "Rất hiếm khi thấy Lục tổng dẫn người về nhà, tôi nhìn ra được Lục tổng ở cùng với cậu vô cùng thư thả, tâm tình rất tốt, tôi cũng vui thay cho Lục tổng, thực sự đã làm phiền cậu rồi."



Cố Dương vội vã xua tay, mím chặt môi, hai mắt ngậm nước, càng không nói ra được.



Cậu miễn cưỡng cười, quay người chậm rì rì như con rùa quay lại phòng đàn. Không phải chỉ là đánh đàn thôi sao? Cậu sợ gì chứ.



Cố Dương nỗ lực tự thôi miên bản thân, thật sự bình tĩnh rất nhiều.



Chờ khi đàn xong, Cố Dương không biết mình đã làm gì, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn nằm nhoài trên đàn dương cầm, không đứng dậy nổi.



Còn người nào đó bên cạnh cậu lại như không có chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng chút nào, còn quan tâm hỏi một câu, "Hình như thể lực của em không được tốt thì phải? Ngoài học tập ra thì cũng nên rèn luyện thân thể một chút."



Cố Dương trầm mặc, tâm tình có chút phức tạp...Cái gì mà thể lực không tốt, có phải hắn đang ám chỉ gì không, hơn nữa còn không phải là bị hắn doạ à!



Cậu chu chu miệng, vô thức lộ ra một tia oan ức.



Tuy đời này khác với đời trước, cậu và Lục Ngôn không hề quen biết, nhưng thái độ của Lục Ngôn đối với cậu quá giống trước đây, làm cho cậu không cẩn thận quên mất điều này.



Lục Ngôn chú ý sắc mặt cậu, không khỏi buồn cười, quả nhiên còn là đứa nhỏ. Sau đó không nhịn được giơ tay, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu.



Đột nhiên đỉnh đầu xuất hiện một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa xoa, coi cậu như con. Cố Dương muốn tránh ra, nhưng chung quy vẫn không nỡ bỏ, trong lòng tự thuyết phục bản thân, tránh ra sẽ khiến Lục Ngôn buồn. Cho nên, cậu không nhúc nhích mà chỉ giương mắt nhìn Lục Ngôn, mi mắt khẽ run, sau đó lại cúi xuống nhìn sàn nhà, thấp thỏm hỏi: "Anh, Lục tiên sinh, anh không thấy tóc em kỳ lạ lắm sao?"



Lục Ngôn xoa xoa tóc cậu, nhất thời không hiểu được, kỳ lạ? Có gì kỳ lạ à? Mềm mại, cảm giác tốt đến nỗi hắn không nỡ buông ra, nếu không phải lo lắng đứa nhỏ cảm thấy hắn là biến thái...hắn còn muốn hôn lên.



Lục Ngôn nhìn thấy màu tóc của cậu, có chút hiểu ra, không khỏi càng ôn nhu cười cười, xoa đầu nói: "Tại sao lại kỳ lạ? Màu này đẹp mà, tôi muốn còn không có, nhắc đến mới nhớ, không biết Tony có thể nhuộm được màu tóc này không, tôi cũng muốn nhuộm."



Nói xong, hắn liền lấy điện thoại di động đi ra, còn thật sự muốn gọi điện thoại. Cố Dương vừa nhìn, cuống lên, vội vã cướp điện thoại của hắn, lúc vô ý cầm tay hắn, cậu phản xạ có điều kiện muốn rút về, thật sự sợ hắn sẽ đi nhuộm tóc.



Cố Dương cũng không biết sao cậu lại hỏi thế này. Đời trước cậu luôn để tâm đến màu tóc của mình, chưa nói đến Lục Ngôn có thể nhạy cảm biết được, rồi lại muốn đi nhuộm màu giống cậu, Cố Dương bối rối. Quản gia Ôn thúc cũng rất bất đắc dĩ, lặng lẽ để Cố Dương đi khuyên, nói là tóc mà nhuộm thành như vậy, lúc họp công ty, tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm tóc của Lục tổng.



Tâm tình Cố Dương rất phức tạp đi khuyên, Lục Ngôn lại ôm cậu cùng đứng ở trước gương, nói: "Em không thấy nó rất đẹp sao?"



Mái tóc ngắn màu vàng nhạt, làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ của Lục Ngôn, cả người giống như đang phát sáng. Cực kỳ ưa nhìn.



Nhưng mà...





Cố Dương do dự, muốn nói gì đó. Một giây sau, Lục Ngôn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, nói: "Có thể giống như em, tôi rất thích."



Cố Dương lại không thể khuyên hắn được nữa.



Ôn thúc lại tìm đến cậu, cậu nghĩ tới thần sắc của Lục Ngôn lúc nói lời này, không khỏi đỏ mặt, nghiêng đầu chột dạ nói: "...Cháu cảm thấy rất dễ nhìn ạ."



Ôn thúc liếc mắt đã hiểu chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ nhìn trời, rồi nhìn Lục tổng cho kỹ. Dù sao Tiểu Dương không khuyên thì không ai có thể khuyên được Lục tổng.



Cố Dương hấp tấp, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, vội tìm đề tài, "Lục tiên sinh, cái kia, thợ cắt tóc tên là Tony sao?"



Mới vừa nói xong, cậu muốn cắn đầu lưỡi của mình. Hỏi vậy thật giống như kể chuyện cười.



Lục Ngôn nhìn biểu tình ảo não của cậu, tâm tình rất tốt, nói: "Không phải, nhưng tôi có nên đề nghị cậu ta đổi tên?"



"Không, không cần." Cố Dương lắc đầu, thật khó khăn tưởng tượng Tony cắt tóc cho Lục Ngôn.




Lục Ngôn sờ sờ đầu cậu, nhỏ giọng nói: "Tóc của em rất dễ nhìn, thật sự. Đừng để ý linh tinh, có được không?"



Cố Dương nghe hắn nhỏ nhẹ động viên mình, không nhịn được an tâm đôi chút, cũng gật gật đầu, cậu tự nhiên cảm thấy màu tóc trời sinh rất đẹp, không thể xoi mói.



Thật sự rất ngoan.



Lục Ngôn nhìn người gần trong gang tấc, rất muốn liều mạng kéo vào lồng ngực, nhưng như vậy sẽ doạ đến cậu, Lục Ngôn chỉ có thể thu tay, nhàn nhạt nói: "Bây giờ cũng muộn rồi, tôi đưa em về nhà."



Cố Dương lúc này mới ý thức khi nãy lấy điện thoại của hắn, đứng quá gần rồi, tựa như cả người đều nhào vào lồng ngực Lục Ngôn, cậu nhanh chóng lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách.



Lục Ngôn: "Cho tôi phương thức liên lạc đi, chừng nào em có thời gian thì tôi đi đón em."



Cố Dương bé ngoan giao điện thoại di động ra, Lục Ngôn rất tự nhiên lưu số điện thoại vào, quét mã thêm wechat.



Trong lúc Lục Ngôn lưu số điện thoại, Cố Dương xoắn xuýt nói: "Lục tiên sinh, hay là em tự mình đến đây đi, không làm phiền anh. Hơn nữa đây là công tác của em, dựa vào thời gian của anh là được, bây giờ em đang nghỉ hè, ngoại trừ làm thêm bên ngoài thì lúc nào cũng có thể."



Lục Ngôn rất ôn hòa, ngữ khí lại có mấy phần không cho cự tuyệt, "Xe bình thường không vào được, tôi đón em là tốt rồi, không phiền phức chút nào."



Cố Dương: "...À, cũng được."



Quả nhiên, Cố Dương được Lục Ngôn đưa về nhà, chỉ là siêu xe xuất hiện dưới lầu nhà cậu, không cẩn thận bị hàng xóm nhìn thấy cậu xuống xe, có thể sẽ truyền tới tai cha mẹ Cố, rất khó giải thích, cho nên đứng cách một đoạn, Cố Dương liền xuống xe.



Hạ cửa xe xuống, Lục Ngôn nói: "Ngày mai gặp."



Cố Dương theo bản năng phất tay, cũng cười nói: "Vâng, ngày mai gặp."



...Đợi đã, ngày mai lại gặp?



Khoé miệng mang theo ý cười của Cố Dương dần cứng đờ, nhìn xe ô tô màu xám bạc chạy càng xa, có chút phát sầu, về sau đến nhà Lục Ngôn nhiều lần, cậu còn có thể giấu diếm hắn mà không để lộ ra sai sót sao? Lục Ngôn tinh ý như vậy, nếu như hắn phát hiện mình rất quen đường đi nước bước ở nhà hắn thì nên giải thích thế nào?




Cố Dương khổ não vò tóc, không nghĩ ra kết quả, trực tiếp lên phòng ôn tập đề thi, đắm chìm trong biển đề thi, càng làm bài càng sảng khoái.



Trong kỳ nghỉ hè, thời gian biểu của Cố Dương đã ổn định. Đến thư viện ôn tập, làm thêm ở cửa hàng đồ ngọt, còn có đến nhà Lục Ngôn.



Nói là chăm sóc Lục Ngôn, giúp chân hắn khôi phục nhanh hơn. Thật ra Cố Dương cảm thấy cậu đến cũng không giúp được cái gì, ngược lại là mỗi lần đến nhà Lục Ngôn luôn bị dụ dỗ ăn rất nhiều đồ ăn nhập khẩu, cùng Lục Ngôn tán gẫu trò chuyện rất cởi mở.



Nói là cậu giúp Lục Ngôn thả lỏng tâm tình, còn không bằng nói cậu đến để hắn dỗ thì đúng hơn.



Mỗi lần đều là Cố Dương bị xem như đứa trẻ, dỗ đến đầu óc choáng váng, sau khi về nhà mới chậm chạp phản ứng lại, sau đó âm thầm quyết định lần sau tuyệt đối không thể để Lục Ngôn nắm mũi dẫn đi nữa, cậu đến làm thêm kiếm tiền, sao có thể ăn nhiều đồ ăn vặt của hắn, còn không dỗ được ông chủ vui vẻ.



Mỗi lần trong lòng nghĩ thầm quyết định, nhưng lúc đến biệt thự vẫn bị Lục Ngôn dùng khả năng nói chuyện cao thuyết phục. Không chỉ có vậy, còn không hiểu sao mỗi lần thời gian càng ngày càng dài, đã sớm vượt hai tiếng một ngày.



Lúc Cố Dương đến còn có thói quen mang theo ba lô, biến thành làm đề thi trong nhà hắn. Còn không để ý đến thời gian!



Cố Dương cảm giác mình như người đang lên kế hoạch giảm cân, nhưng không thể chống lại được mỹ thực mê hoặc, từng chút luân hãm.



Lại một lần nữa, Lục Ngôn dẫn cậu đến thư phòng, cho cậu đọc một bộ tài liệu đề thi cơ bản trong năm năm thi đại học, còn có đầy đủ sách giáo khoa ba năm cấp ba, có thể nói, Cố Dương cần gì cũng có, còn không ngờ tất cả đều ở đây, thầy cô mà nhìn thấy cũng phải cảm thán một câu, so với tư liệu trong trường còn đầy đủ hơn.



Cố Dương nhìn tủ sách, hai mắt sáng lấp lánh, trên mặt đều viết chữ —— muốn!!!



Nếu như ở đời trước, Cố Dương nhất định sẽ không chút do dự nhận lấy. Nhưng bây giờ không giống trước, cậu và Lục Ngôn căn bản không thân thiết đến thế, không thể thản nhiên nhận những thứ này.



Vì vậy, Cố Dương cảm ơn ý tốt của hắn, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt.



Sau đó, Lục Ngôn ngồi trên xe lăn khẽ thở dài, "Thế thôi vậy."



Một bên gò má tuấn mỹ, hai mắt rũ xuống, cả người toát lên vẻ cô đơn thất vọng, "Tôi thấy em nghiêm túc học tập như vậy, nghĩ chắc là em cần nên mới mua. Bây giờ em nói không muốn, những thứ đồ này tôi cũng không biết nên làm gì cho tốt..."



Cố Dương là điển hình của kiểu người thích mềm không thích cứng, vừa nhìn thấy bộ dáng Lục Ngôn lúc này, quả thực tim bị mạnh mẽ đâm một cái, cảm thấy cậu đang làm chuyện xấu, ngay lập tức hổ thẹn không thôi, vội vàng nói: "Không phải, em rất cần mà!"



Sắc mặt ảm đạm của hắn trong nháy mắt liền sáng lên, "Em đồng ý nhận?"




Lời đã nói ra khỏi miệng, muốn đổi ý cũng không được, Cố Dương chỉ có thể kiên trì, dưới ánh mắt sáng ngời của hắn mà từ từ gật đầu một cái. Cảm giác như mình bị gài bẫy...thôi, nếu không nhận, Lục Ngôn sẽ buồn.



Hơn nữa, bày trí ở đây rất quen thuộc, làm cho cậu rất an tâm, cũng rất thích hợp học tập. Lục Ngôn cũng sẽ như đời trước, chỗ nào không hiểu thì sẽ dạy cậu. Việc này làm cho cậu rất hoài niệm.



Ra khỏi thư phòng, bọn họ muốn đi xuống phòng khách.



Lục Ngôn ngồi xe lăn, xuống cầu thang hẳn là rất bất tiện, cần người hỗ trợ. Cố Dương trước nay đều cho là như vậy, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng giúp một tay, lại ngờ một giây sau, nhìn thấy Lục Ngôn ấn phím gì đó trên tay vịn, bánh xe phía dưới biến thành bánh xích, xe lăn di chuyển từng bậc xuống rất trơn tru, khá giống xe tăng! Này, thực sự quá...quá tuyệt?!



Trong nháy mắt, Cố Dương muốn thử ngồi lên cái xe lăn này chơi một chút! Ý niệm mới vừa nảy ra, chính cậu cũng cảm thấy không nên, nỗ lực đè nén hiếu kỳ của bản thân.



Nhưng Lục Ngôn đã nhìn ra được, hắn không để ý, ung dung thong thả giải thích điều khiển của xe lăn này cho Cố Dương nghe. Tâm thái thật vững vàng, nhìn không hề giống như đi đứng bất tiện mà rơi vào bóng tối, cần phải trị liệu tâm lý.



Cố Dương bởi vì hiếu kỳ, đến gần nhìn xem Lục Ngôn điều khiển ra sao, chờ phản ứng lại, mới phát hiện khoảng cách có chút quá gần rồi, vội vàng lui về phía sau, dời tầm mắt, nói sang chuyện khác, "Lục tiên sinh, em cảm thấy tâm tình của anh kỳ thực rất tốt, không cần lo lắng, khẳng định chẳng bao lâu nữa sẽ khôi phục."




Mặc dù nói sang chuyện khác, nhưng câu này là cậu thật sự muốn nói. Cậu biết rõ, tương lai Lục Ngôn sẽ khỏe mạnh, đi đứng không có bất cứ vấn đề gì, cho nên đáy mắt cậu trong suốt, nói vô cùng chắc chắc, khiến người khác cũng phải tin.



Còn Lục Ngôn nghe câu này, ánh mắt lóe lên, sau đó khẽ cười nói: "Đó cũng là nhờ có em, tôi mới có thể thả lỏng như thế, em có thể đến nhiều hơn, tôi cũng có thể nhanh chóng khôi phục hơn."



Cố Dương vội vã xua tay, nói mình không giúp đỡ được việc gì. Nói thật, cậu đến đây chỉ ăn ăn uống uống, nói chuyện phiếm, căn bản không làm cái gì, ngược lại là Lục Ngôn còn dạy cho cậu không ít.



Bọn họ đi đến phòng khách, dì Chu cười nói vừa mới nướng bánh xong, sẽ mang ra ngay.



Cố Dương không nhịn được giật giật mũi, nghe trong không khí vị bơ tươi ngọt ngào.



Thơm quá.



Dì Chu vô cùng am hiểu Tiramisu, mùi vị đặc biệt ngon, cậu rất thích.



Lục Ngôn nhìn thấy biểu tình mong đợi của cậu, mắt tròn vo, chói lọi như sao, rất dễ dàng bị tâm tình vui vẻ của cậu lây nhiễm, vốn không có hứng thú gì với đồ ngọt nhưng cũng không nhịn được muốn nếm thử.



Ăn một miếng, vị giác mềm mại nhẵn nhụi, cheese nồng đậm, ngọt nhưng không ngấy. Cố Dương ăn một miếng còn nheo lại mắt, rất hưởng thụ.



Lục Ngôn cũng nếm thử một miếng, mất tập trung, tầm mắt đều rơi trên người Cố Dương, chăm chú nhìn cậu ăn bánh ngọt, bơ dính trên khóe miệng, vô thức duỗi ra đầu lưỡi liếm.



Lục Ngôn nhìn, ánh mắt dần tối sầm.



Cố Dương chuyên tâm ăn bánh, nhất thời không để ý đến ánh mắt đối diện càng ngày càng không đúng, chờ khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Ngôn không nhúc nhích, buồn bực nói: "Làm sao vậy?"



Tay Lục Ngôn cứng đờ ở giữa không trung, hờ hững đưa nĩa cắm vào bánh ngọt, không cẩn thận rớt xuống, rơi trên đùi hắn.



Cố Dương sững sờ, đại khái không nghĩ tới người luôn bình tĩnh như Lục Ngôn cũng sẽ có lúc ngẩn ngơ như vậy, cậu vội vàng đứng lên, cầm giấy ăn chạy đến trước mặt Lục Ngôn, ngồi chồm hổm xuống, giúp hắn lau bơ trên quần, thuận miệng cười hắn: "Anh nghĩ gì mà chuyên tâm thế?"



Bẩn đúng chỗ trên đùi, Cố Dương vừa đi qua giúp hắn lau cũng không nghĩ quá nhiều, mà ngồi bên cạnh lâu một hồi, mới hậu tri hậu giác phát hiện, cái tư thế này thật có hơi...không nên nghĩ đi hướng khác.



Mặt Cố Dương hơi đỏ lên, như bị điện giật mà lùi về sau, còn thiếu điều đặt mông ngồi xuống đất, hoảng loạn đứng lên nhanh chóng nói: "Này, cái này không lau được, Lục tiên sinh, hay là anh thay quần đi..."



Quá lúng túng!



Cố Dương quả thực muốn đánh cái tay hư của mình, ai bảo cậu nhiều chuyện! Hai người rất thân sao?! Đang yên đang lành lại giống như đang làm chuyện kia...



Cố Dương ảo não quẫn bách đến đòi mạng, trong đầu điên cuồng đấm đất đạp trời. Cho nên cậu căn bản không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngôn đang dính trên người cậu, tựa như mãnh thú ăn thịt đang núp sau bóng tối, muốn ăn con mồi thơm ngon trước mặt, ẩn nhẫn chờ đợi, một khi bắt được cơ hội trong nháy mắt đem con mồi này ăn vào bụng, ăn đến sạch sành sanh.



Lục Ngôn nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, nở nụ cười khắc chế, giọng nói ôn hoà như trước, nhấc ngón tay chỉ lên đôi môi của Cố Dương, "Chỗ này dính bơ."



Cố Dương xấu hổ, lập tức dùng khăn giấy lau đi.



Lục Ngôn nhìn thấy, đáy mắt chợt lóe một tia đáng tiếc.



Lần này không phải nên liếm đi sao.