Dung Ngữ Thư Niên

Chương 108




Edit: Gà Say Sữa

Sự tháo chạy của Ngô Côn đối với Lương Mân mà nói là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Bùi Tiềm vừa rời khỏi Giang Đông, Lương Mân liền lập tức từ Kinh Châu công đánh Giang Đông. Ngô Côn vừa liên tục chiến bại lại ép Bùi Tiềm bỏ đi, lòng quân tan rã. Lương Mân tiến quân thần tốc, đánh thẳng trực diện, chưa tới một tháng đã lấy được Dương Châu, Ngô Côn say bí tỉ như chết còn nằm ở trên giường bị bắt làm tù nhân.

Hiện nay, từ Giang Đông đến Kinh Châu đều đã là thiên hạ của người Lương Mân, cùng triều đình song song đối lập.

Lương Mân khác với Ngô Côn, lương tướng dưới trướng dông đảo, lại có Thôi Đĩnh đa mưu túc trí. Ngụy Đàm không thể đối phó với hắn dễ dàng như đối phó với Ngô Côn. Sau khi nhận được tin báo, Ngụy Đàm lập tức sai người có sở trường về thủy chiến là Vu Đồng làm tiên phong, dẫn theo đại quân lên đường đến Tân An.

Sau khi đại quân xuất phát xong, Ngụy Đàm từ trên triều trở về, thần sắc không được tốt lắm. Chàng thay triều phục xong chưa được bao lâu lại đi doanh trung.

Trong lòng ta cảm thấy khác thường liền gọi Vương Huy đến hỏi. Vương Huy do dự một chút nhưng vẫn trả lời.

Hôm nay lâm triều là vì bàn hai chuyện, Ung Châu bây giờ là đô ấp, hiện giờ sự vụ phức tạp, vốn do Ung Châu phủ cai quản nhưng lực bất tòng tâm. Sau khi Ngụy Đàm nắm giữ chức vụ Đại Tư Mã, đã dốc toàn lực xây dựng Ung Châu Kinh triệu phủ, hợp lực với Ung Châu phủ chia ra cai quản trong ngoài Ung Đô. Hai tháng trước, Đại Tư Nông Lưu Liêu mắc bệnh qua đời, thiên tử lâm triều, nghe chúng thần tiến cử nhân tuyển mới.

Lệnh thừa của Bình Hoài là Chu Mẫn đã làm quan nhiều năm trong phủ Đại Tư Nông, thuế ruộng, thủy vận đều thấu đáo. Đối với nhân tuyển cho chức Đại Tư Nông, Ngụy Đàm vừa ý người này, nhưng khi chàng nêu tên người này tại triều đường liền vấp phải phản đối mãnh liệt. Nguyên do là vì người này xuất thân hàn môn, các triều thần cho rằng để hắn thăng lên thành Cửu khanh, tư chất vẫn còn thấp. Mà nhân vật được nhiều người ủng hộ hơn hẳn là con trai của Lưu Liêu, Lưu Dục.

Tiếp đó, chuyện nổi lên biến hóa vi diệu.

Ngụy Đàm nhắc tới chuyện Ung Châu Kinh triệu phủ, lại gặp phải chỉ trích của quần thần, đối chọi tương đối gay gắt khiến cho Ngụy Đàm có chút không xuống đài được.

Vương Huy nói – “Đại Tư Mã thực sự không vui, cuối cùng chuyện cũng không bàn xong, buổi chầu hôm nay cứ thế mà tan, ngài ấy liền…” – Đang nói nửa chừng, Vương Huy đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên.

Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy Ngụy Chiêu đang đi dọc theo hành lang về phía này.

Ngụy Chiêu vẫn mặc triều phục, vạt áo bào hơi phất theo bước chân vô cùng ưu nhã, dáng vẻ có phần rảnh rỗi.

“Trưởng tẩu.” – Thấy ta, Ngụy Chiêu đi tới thi lễ.

“Nhị thúc.” – Ta cho Vương Huy lui xuống, mỉm cười đáp lễ nói – “Nhị thúc vừa mới hạ triều sao?”

Ngụy Chiêu nhẹ nhàng nói – “Đệ còn đàm đạo cùng bằng hữu cho nên mới về muộn.” – Dứt lời Ngụy Chiêu nhìn ra sau lưng ra ta – Đệ nhớ huynh trưởng đi trước đệ một bước nhưng giờ vẫn chưa về phủ sao?”

“Phu quân đã về rồi.” – Ta nói – “Nhưng thay quần áo xong lại ra ngoài.

Ngụy Chiêu cười nhạt – “Vậy sao, huynh trưởng là người có tài cán, tất nhiên là lao lực hơn người thường.”

Ta nhìn Ngụy Chiêu, cũng mỉm cười.

Đúng lúc ta vì chuyện triều đình mà nghi hoặc không thôi thì sau giờ Ngọ, Vương Cư lại đích thân tới phủ.

Ta nghe gia nhân bẩm báo lại liền đi tới thượng đường. Vương Cư nhìn thấy ta, khom người vái chào – “Thiếu phu nhân.”

“Vương công.” – Ta đáp lễ, nói – “Vương công tới thăm cữu thị sao?”

Vương Cư cười một tiếng nói – “Không phải, mỗ chính là vì muốn gặp phu nhân cho nên mới tới.”

Ta kinh ngạc.

Khói trà nhàn nhạt lan tỏa khắp thượng đường, ta sai A Nguyên dâng trà cho Vương Cư còn những người không có phận sự thì cho lui ra ngoài.

Vương Cư cũng không nói chuyện dư thừa, thấy bốn phía đã thanh tĩnh liền nói với ta – “Không biết phu nhân đã được nghe về chuyện trên triều hôm nay chưa?”

Quả nhiên là vì chuyện này, trong lòng ta căng thẳng, khẽ vuốt cằm – “Có nghe đồn phong thanh.”

Vương Cư thần sắc nghiêm nghị nói – “Thiếu phu nhân, hôm nay mỗ tới là vì muốn nhắc nhở một câu, Đại công tử xử sự luôn chu toàn nhưng lần này đúng là nóng vội quá mức.”

Ta hỏi – “Tại sao lại nói như vậy?”

“Phu nhân có biết, hôm nay trên triều đường người làm khó là ai không?”

Ta lắc đầu.

“Văn Châm, Quách Thừa, Cao Dĩnh, phu nhân đã từng nghe kỳ danh của những người này?”

Ta thầm giật mình, mấy người này, ta dĩ nhiên là biết.

Văn Châm, Cao Dĩnh đều xuất thân cao môn.

Văn Châm và Ngụy Giác là bạn từ thời niên thiếu, sau khi Ngụy Giác khởi sự không lâu, Văn Châm liền đầu quân vào dưới trướng Ngụy Giác, là nguyên lão trong số rất nhiều mưu sĩ. Sau khi Ngụy Giác đón thiên tử trở về, Văn Châm được phong tước Hầu, đảm nhiệm chức vụ Thượng thư trong triều.

Cao Dĩnh cũng là nguyên lão, ông ta vốn là mưu sĩ dưới trướng Hà Quy, sau khi Hà Quỳ chết bị Ngụy Giác bắt làm tù binh, được bằng hữu khuyên giải liền quy thuận Ngụy Giác. Những người này đều rất có tài mưu lược, Ngụy Giác công thành chiếm đất, Cao Dĩnh lập công không nhỏ, hiện nay đã làm đến chức Tả quân sư của Thừa tướng.

Còn Quách Thừa, người này ngược lại xuất thân không cao, có điều ông ta lại là tộc huynh của Quách phu nhân. Sau khi Ngụy Giác khởi binh, Quách Thừa một lòng dốc sức, tuy tài mưu lược bình thường nhưng có thể nói là trung thành hết mực. Nhiều lần Ngụy Giác gặp nạn chính Quách Thừa là người thề chết bảo vệ, Ngụy Giác vô cùng tín nhiệm ông ta. Mà nhiều năm qua, địa vị của Quách phu nhân trong phủ vững chắc không lay, nói ra chắc chắn không khỏi liên quan đến Quách Thừa. Lúc trước, Quách Thừa vẫn luôn một mực trấn thủ ở Liêu Đông nhưng đầu năm nay sau khi bệnh đau đầu của Ngụy Giác lại tái phát, có lẽ Ngụy Giác cảm thấy tinh lực của mình không tốt cho nên mới gọi Quách Thừa quay về, phong làm Tả trung lang tướng.

Ba người này, quan chức tuy không bằng Ngụy Đàm nhưng bất kể là trong quân hay trong triều đều là những người lời nói có trọng lượng. Mà quan trọng hơn cả chính là bọn họ đều ủng hộ Ngụy Chiêu.

Dĩ nhiên, so với bọn họ, những người ủng hộ Ngụy Đàm nhiều hơn một chút, Vương Cư, Trung lang Tương Ôn Phưởng, Tư đồ Trương Hiền, Trung quân sư Tả Vọng…vân vân, đều là người phía bên Ngụy Đàm.

“Đại công tử có nhuệ khí cải cách, chí hướng cao xa, nếu như sự thành tất khiến kẻ khác dè chừng.” – Vương Cư nói – “Công huân của ngài ấy to lớn, tài đức vẹn toàn, trải qua trận chiến Kỳ Lăng, uy vọng trong quân đội lại càng vang dội. Sau khi Thừa tướng bệnh nặng, trong quân chỉ duy có Đại công tử là có khả năng phục chúng vì vậy mới có thể nhận chức Đại Tư Mã. Có điều Đại công tử tuổi tác vẫn còn trẻ, căn cơ chưa ổn định, mà bất luận là trong triều hay trong quân, đại đã số những người có chức quyền vẫn là xuất thân từ sĩ tộc. Lần cải cách này của Đại công tử đã khiến cho rất nhiều sĩ tộc bất mãn, hôm nay đám người Văn Chẩm cũng chính là viện cái cớ này để tấn công, chỉ sợ lòng người phản bội sẽ khiến Đại công tử lâm nguy.”

Ta im lặng.

Gả cho Ngụy Đàm đã lâu, chàng ở trước mặt ta luôn là người có thể đảm đương một một cõi, phân tranh chốn triều đình, chàng chưa bao giờ nói nhiều với ta nửa chữ. Tim ta đập vô cùng nhanh, mặc dù từ chỗ của Vương Cư có thể tìm hiểu một chút tình hình trong triều, nhưng lại khiến cho lòng ta càng lo lắng nhiều hơn.

“Theo ý kiến của Vương công, điểm mạnh của phu quân là ở trong quân?” – Sau một lát, ta hỏi.

Vương Cư gật đầu – “Đại công tử thông thạo quân sự, căn cơ của Ngụy thị cũng ở chỗ quân đội hùng mạnh. Nhưng muốn trị thiên hạ, ngoài binh mưu ra còn cần quyền biến.”

Từng chữ một đều có ý tứ sâu xa, ta thấu hiểu, nhìn Vương Cư, cúi người hạ lễ thật sâu – “Đa tạ Vương công chỉ điểm.”

Vương Cư kinh ngạc, vội vã đáp lễ – “Phu nhân khách khí rồi.”