Dung Ngữ Thư Niên

Chương 94




“Đại công tử, giờ đi luôn sao?” Trình Mậu hỏi.

Ngụy Đàm nhìn hắn, cười nói: “Bọn họ gấp hơn chúng ta, ngày mai rồi tính.”

Nhữ An là một huyện nhỏ, phòng chúng ta nghỉ trọ không khác lắm so với phòng ở Nghiệp thành. Nhưng lúc vào ở tâm tình lại không giống, kiên định an ổn, khác một trời một vực so với lo lắng đề phòng.

Sau khi  dùng bữa, Ngụy Đàm đến chính đường nghị sự với thuộc cấp và Huyện trưởng, ta ở lại hậu viện.

Vi Giao xứng với danh Biển Thước, nói ta một đường bôn ba, nhất định phải bắt mạch cho ta.

“Thế nào?” Ta hỏi.

“Thai tượng ổn định, chẳng qua phu nhân vẫn còn chứng khí hư, là do gần đây bôn ba tích tụ lại.” Hắn tính toán, “Đợi mỗ nghĩ phương thuốc, làm chút canh bổ  là được.”

Ta gật đầu, giương mắt, thấy Ngụy An đứng ở trong sân, không biết đang nhìn gì.

“Tứ thúc đợi phu quân?” Ta đi ra ngoài, hỏi.

“Dạ.” Ngụy An nói, chốc lát, nhìn về ta, “Trưởng tẩu, đệ nghe nói Thôi công tử ở ngoại thành.

Ta gật đầu: “Đúng vậy.” Dứt lời, nhìn thần sắc vui mừng trên mặt hắn, cười cười: “Tứ thúc muốn đòi lại công cụ sao?”

Ngụy An nhức đầu: “Dạ.”

Ta định nói để Ngụy An cách xa Thôi Dĩnh một chút, nhưng nhìn Ngụy An thần sắc mong đợi, lại cảm thấy Trưởng tẩu ta đây nói nhiều ngược lại không tốt.

Ngụy Đàm trở lại không tính là muộn, sau khi tắm rửa, chàng thổi đèn, lên giường.

Ta chưa buồn ngủ, trong bóng tối, nhìn chàng hỏi: “Sau khi phu quân và Thôi Dĩnh bàn bạc xong, chúng ta trở về Ung Đô sao?”

“Ừ.” Ngụy Đàm gối lên cánh tay, nói: “Chuyện ở Ung Đô không ít, phải nhanh chóng trở về.”

Ta nghĩ nghĩ, cuộc chiến Kỳ Lăng, mặc dù Ngụy Đàm chưa nói với ta cái gì, nhưng riêng chuyện Ngụy Hiền, Ngụy Lãng chết, đả kích không nhỏ tới Ngụy thị, trước giờ, người trong triều bất mãn với Ngụy thị không ít, sở dĩ Ngụy Giác có thể áp chế là do nắm quân quyền trong tay, mà nay Ngụy quân tổn hại, người trong triều nhất loạt cảm thấy may mắn không ít.

Ta bỗng nhiên nghĩ tới thiên tử. Chuyện Ngụy thị thua, có lẽ chàng là một trong những người cao hứng nhất sao? Đáy lòng nhớ tới chuyện ban trưa, nhớ tới người kia tóc hoa râm, ta thở dài một hơi.

“Không muốn trở về?” Ngụy Đàm tiến gần, cúi đầu nói.

Ta cong cong khóe môi, nhìn khuôn mặt nghiêng của chàng, chốc lát, tiến gần sát bên chàng, nhẹ nhàng cầm tay.

“Nếu không tiếp tục chiến sự thì tốt.” Ta nói.

“Hả?” Hơi thởi Ngụy Đàm vờn quanh, dường như đang cười, “Nếu không có chiến sự, phu nhân muốn thế nào?”

Ta nhớ lại ảo tưởng vừa rồi, thật hào hứng: “Mai này thái bình, thiếp sẽ ngồi xe từ Trường An đến phương Đông chơi một lần.”

“Phương Đông?” Ngụy Đàm nói: “Đi đến nơi nào?”

“Tới bờ biển.” Ta nói, “Nếu Tứ thúc chế tạo được lâu thuyền, còn có thể rời bến tới tiên sơn.”

“Ồ?” Ngụy Đàm cười.

“Phu quân nhìn thấy biển chưa?” Ta hỏi.

“Thấy rồi.” Ngụy Đàm trêu ghẹo nói, “Biển là biển, nhưng bờ biển toàn cát, ta cũng chưa trông thấy tiên sơn bao giờ.” Dứt lời, chàng nói, “Phu nhân đi du ngoạn, thế vi phu làm gì?”

Ta ngắm nghía tay chàng, cũng trêu ghẹo nói, “Thiếp còn thiếu một tùy tùng kiêm hộ vệ, nếu phu quân bằng lòng, thiếp sẽ đưa phu quân theo.”

Ngụy Đàm buồn cười, ôm chầm ta, chậm rì rì nói: “Tiện quá nhỉ?”

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Ừ.”

“Đứa nhỏ thì sao?” Tay chàng tuần tra tới lui trên lưng ta.

“Một đứa nhỏ có gì khó, thiếp đưa theo là được…” Ta nói, vội túm bàn tay đang lần trong vạt áo.

“Một đứa không đủ.” Ngụy Đàm cầm ngược lại tay ta, cúi người xuống.

Hôn đến nhiệt tình, ta và chàng rời xa lâu, đối với việc này cũng thật trông mong. Ta đáp lại, hưởng thụ vui sướng khi vành tai tóc mai chạm nhau. Đến khi hai người thở dốc, chàng cúi người, vừa hôn cổ ta vừa cởi váy áo.

Tay chàng vuốt ve trên da ta, vết chai trên tay khiêu khích chỗ mẫn cảm, cùng với nụ hôn triền miên, tuyệt vời vô cùng. Khi chàng tiến vào giữa hai chân ta, ta từ mê man tỉnh táo lại, vội vào bắt lấy tay chàng.

“Đứa nhỏ…” Ta khàn giọng.

Ngụy Đàm cúi đầu cắn vành tai ta, giọng nói ậm ờ: “Ta hỏi Vi Giao rồi, hắn nói chậm một chút sẽ không sao…”

Ta há miệng muốn nói, Ngụy Đàm cúi đầu nói: “A Dung…” Âm thanh nhẹ nhàng, vài phần dịu dàng, vài phần mị hoặc, lời ta định nói mắc trong cổ họng…

————

Xe ngựa lộc cộc lăn qua ngã tư đường, ta dựa vào bàn, nhìn cảnh phố và người đi đường.

“Sao phu nhân không nói lời nào?” A Nguyên ngồi bên cười hì hì nói, “Phu nhân, nghe nói hai ngày nữa trở về Ung Đô, thật không?”

“Phải.” Ta đáp.

“Phu nhân đêm qua ngủ không ngon sao?” A Nguyên nhìn ta.

“Không phải.” Ta nói.

“Vậy sao lại mệt mỏi vậy?” A Nguyên có chút lo lắng, sờ trán ta, “Chẳng lẽ lạnh?”

Ta gạt tay nàng, “Không sao, không sao.” Dứt lời, lại dựa vào bàn.

Quả thực thân thể có chút mệt, đúng hơn là mỏi.

Trong đầu hiện lên chuyện đêm qua, tai ta hơi nóng lên. Mặc dù ta cũng sớm có tâm tư triền miên, nhưng vì đứa nhỏ, mấy ngày nay, ta hạn chế thân mật với Ngụy Đàm. Đáng tiếc công lực có hạn, vì Ngụy Đàm kia quá lưu manh, lại học được làm nũng…

Ngụy Đàm kiên nhẫn mười phần, chàng đặt ta trên đầu gối, chậm rãi tiến vào, chậm rãi di chuyển, còn hỏi ta có đau không. Ta thẹn muốn chết, một lòng nghĩ đến đứa nhỏ, cám thấy quả nhanh hoặc quá mạnh, ta vội vàng lên tiếng. Phiền toái như vậy, Ngụy Đàm lai không chút mất hứng. Chàng hôn lưng ta, nhẹ nhàng cắn cổ ta, hai tay vuốt ve ngực ta… Quá trình đó dày vò mà từ tốn, thân thể ta vốn mẫn cảm, cùng chàng quấn quýt không dứt…

“Phu nhân, tới rồi.” Hồn đang trên mây, xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng tùy tùng.

A Nguyên đỡ ta xuống xe, chỉ thấy phía trước, một lâu thuyền nằm trên mặt sông rộng lớn, là thuyền của Thôi Dĩnh, cao lớn sừng sững như một cây cổ thụ.

Phía trước, Ngụy Đàm đã xuống ngựa, nhìn về phía ta, ánh mắt mang theo ý cười. Có lẽ cảm thấy chột dạ, sáng sớm lúc thức dậy, chàng cười tủm tỉm nói với ta, ngoại thành Nhữ An là phong cảnh nổi danh ở Nhữ Nam, hỏi ta có muốn đi cùng không. Mặc dù ta cảm thấy mệt, nhưng mà ở trong nhà cũng không vui vẻ gì, liền theo chàng xuất môn.

Ngụy An cũng theo đến, mới xuống xe đã nhìn xung quanh.

“Đại công tử, Tứ công tử, Phó phu nhân.” Tới bên sông, đã thấy Thôi Dĩnh ngồi trên một bãi đá, mỉm cười hành lễ.

“Thôi công tử.” Ngụy Đàm mỉm cười hoàn lễ.

Bọn họ đều gọi nhau là công tử, giống bạn cũ ngẫu nhiên tương phùng. Nhưng mà quân sĩ vây quanh tứ phía, lại càng tăng thêm vẻ không tầm thường.

“Dĩnh nghe được Tứ công tử và phu nhân thoát thân nguyên vẹn, trong lòng rất an ủi.” Hắn nhìn về phía Ngụy An, thần sắc bình thản.

Ngụy An nhìn hắn, gật đầu: “Ừm.”

Thôi Dĩnh cười cười, nói với Ngụy Đàm: “Nhớ lúc gặp ở nhà Vân Thạch tiên sinh, Dĩnh đã từng đánh cờ cùng Đại công tử, giằng co không có kết quả. Hôm nay tái ngộ, không bằng tái chiến.” Dứt lời, nâng tay hướng về bãi đã. Chỉ thấy trên bãi đá khắc bàn cờ, bên trên chi chít chấm đen, hiển nhiên là một ván cờ chưa kết thúc.

Ngụy Đàm bình tĩnh, mỉm cười, “Từ chối thì bất kính.”

Thôi Dĩnh rốt cục xuất thân danh môn, điệu bộ cũng ra dáng danh sĩ lắm, nước suối róc rách, hắn đưa theo hai đồng tử, một người cầm quạt, một người đánh đàn, quả thật có vài phần lịch sự tao nhã so với đám binh đao xung quanh.

Tiếng đàn thánh thót, tiếng suối róc rách, thoải mái thanh thản.

Ta ngồi trên đệm, dựa vào bàn, nhìn bàn cờ từng bước thay đổi.

Hai người ngồi nghiêm chỉnh, ngưng thần chuyên chú. Bọn họ hạ cờ rất chậm, mỗi bước đi đều suy nghĩ cặn kẽ, chỉ nghe tiếng quân cờ chạm vào bàn cờ nhỏ mà thanh thúy, trắng đen xen kẽ, biến ảo diệu kỳ.

Ngụy An dường như đam mê xem cờ hơn cả ta, hắn ngồi cạnh bãi đá, giống hệt hai người đang đánh cờ, mắt không chớp lấy một cái.

“Thôi công tử, đa tạ.” Ngụy Đàm chậm rãi nói, hạ xuống một quân.

Thôi Dĩnh nhìn bàn cờ, thần sắc khẽ biến. Lát sau, hắn cười lên, lắc đầu nói: “Kỳ nghệ Đại công tử quả là danh bất hư truyền, Dĩnh mặc cảm.”

Ngụy Đàm nói: “Đàm bất tài, ngẫu nhiên giác ngộ, chẳng qua cũng nhờ Thạch tiên sinh chỉ bảo.”

Thôi Dĩnh để đồng tử thu dọn quân cờ, nhìn Ngụy Đàm: “Thế cuộc thiên hạ, Đại công tử nói vậy cũng có điều giác ngộ.”

Ngụy Đàm cười: “Không dám.”

Thôi Dĩnh nói: “Ba quận Tân An, cũng là một trong những nước cờ của Đại công tử.”

Ngụy Đàm nhìn hắn: “Giống Thôi công tử.”

Hai người đối diện, thản nhiên mỉm cười.

“Dĩnh còn nợ đồ của Tứ công tử.” Thôi Dĩnh chuyển hướng Ngụy An, khóe môi cong cong, lấy ra một vật trong tay áo, là cái túi da đựng dụng cụ của Ngụy An.

Ngụy An nhận, nhìn hắn: “Ừm.”

“Tứ công tử không mở ra nhìn?” Ánh mắt Thôi Dĩnh dịu dàng.

Ngụy An mở ra, dửng sốt một chút, hắn lấy ra ba cái công cụ, hình dáng khác nhau, đều mới tinh.

“Đây là Dĩnh chế ra lúc nhàn hạ,” Thôi Dĩnh cười nói “Dùi đục, bào, cưa dùng ít sức hơn so với các vật khác, mong Tứ công tử thấy hữu dụng.”

Ngụy An ánh mắt sáng ngời, mặt hơi đỏ lên.

“Đa tạ Thôi công tử.” Hắn buông túi da, ý cười sán lạn.

Thôi Dĩnh nhìn hắn, khóe môi cong cong thật lâu.

“Việc chủ công phó thác đã thành, vậy Dĩnh cáo từ.” Hắn thu ánh mắt, hành lễ với Ngụy Đàm.

Ngụy Đàm hoàn lễ, thản nhiên nói: “Thôi công tử đi thong thả, không tiễn.”

Thôi Dĩnh lại cáo từ ta và Ngụy An, Ngụy An nhìn hắn, có chút không nỡ.

“Ta sẽ làm ra lâu thuyền.” Lúc tiễn Thôi Dĩnh lên xe, bỗng nhiên Ngụy An nói.

Thôi Dĩnh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu xa: “Dĩnh xin đợi Tứ công tử.”

Trên đường ngồi xe trở về,, ta nghĩ hồi lâu cũng không rõ, Thôi Dĩnh đến Nhữ Nam chỉ để chơi cờ cùng Ngụy Đàm?

Lúc xuống xe, ta nhịn không được hỏi Ngụy Đàm: “Hình như phu quân chưa bàn bạc việc Tân An với Thôi công tử.”

“Không cần bàn.” Ngụy Đàm nói, “Đêm qua, Lươmg Mân đã phái binh chiếm lấy ba quận.”

Ta kinh ngạc, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy Thôi Dĩnh còn tới làm gì?”

Ngụy Đàm cười cười, ý vị thâm trường, nhìn về phía Ngụy An.

Chàng cúi đầu, cầm công cụ mới lên xem.

“A An ước định tạo lâu thuyền với Thôi công tử?” Ngụy Đàm hỏi.

Ngụy An gật đầu: “Vâng, đệ phải làm thật tốt, đả bại Lương Mân.”

“Thôi công tử biết rõ Tứ công tử có kỳ tài, lại còn tặng vật ước hẹn, trái lại là người quang minh lỗi lạc.” A Nguyên xen mồm nói.

Ngụy An gật đầu, nhìn về phía xa, ánh mắt sâu xa.

“Ôi, ngươi đi đứng kiểu gì vậy, kiểu gì mà lại va phải người ta!” Cách đó không xa, một người kéo xe và một người đánh xe trâu tông vào nhau, người kéo xe nén giận nói.

“Ôi ôi, xin lỗi, trâu của ta là trâu mới, không chịu nghe lời!”

“Cẩn thận chút, ngươi xem ngươi xem, đồ trên xe ta rơi hết ra rồi…”

“Đi vào thôi.” Ngụy Đàm nắm tay ta.

“Được.” Ta thu lại ánh mắt xem náo nhiệt, vào sân cùng chàng.