Đúng Người

Đúng Người - Chương 3: Không lên giường




Tôi cảm thấy rất khó hiểu vì tại sao không có ngôi sao nào tìm đến khai thác Tại Trung.Bất luận là thanh âm hay tướng mạo, Tại Trung đều hơn người. Bất quá hiện tại,tốt nhất đừng kẻ nào có chủ ý muốn tiếp cận cậu ta.

Người phục vụ cầm một bó hoa tươi hướng Tại Trung đi tới, cùng cậu ta thì thầm vài câu, Tại Trung ngẩng đầu nhìn về phía dưới bục, không phải hướng của tôi, tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, Lý Cao Triết? Tại sao hắn lại ở đây?

Lý Cao Triết không giống tôi, cha hắn năm đó là giáo sư thời Đại cách mạng văn hóa1 bị chèn ép, sau này được sửa lại án xử sai rồi đi Hải Nam2 buôn bán, khi trở về thì mua nhà mua xe. Lý Cao Triết trở thành đời tổ tông thứ hai. Mà hắn đã xấp xỉ bốn mươi, có vợ có con. Hắn đụng đến Tại Trung như vậy, không biết là có ham muốn mới mẻ, hay là muốn cưới thêm vợ đây?

Tôi hơi sững sờ, nhìn thấy Tại Trung đi xuống bục sân khấu, tôi không di chuyển, bởi vì tôi không tìm được lý do để mình tới đó.

Quán bar ồn ào, tôi không nghe thấy bọn họ đang nói về cái gì, rốt cuộc châm thuốc hướng bọn họ bước tới.

“Ông chủ Lý cũng ở đây a.”

“Đúng vậy, Trịnh tổng cũng là tới nghe Tại Trung hát sao?” Chúng tôi cười rộ lên không chút giả tạo, thế nhưng không biết trong lòng có dối trá hay không.

“Ừ, không được đầy đủ cho lắm, tôi hiện tại là tài xế của Tại Trung, phụ trách tiễn đưa.”

“Ha ha… Trịnh tổng vẫn là một con người nhanh nhẹn như thế, hành động rất mau!”

“Đúng vậy, ông chủ Lý cũng khá hao tâm tổn trí rồi.”

“Vì Tại Trung rất đáng giá, không phải sao Trịnh tổng?”

“Đương nhiên.” Tôi quay đầu nhìn Tại Trung: “Một mình vì ông chủ Lý mà hát đầu tiên, cảm ơn vì bó hoa này nhé. Bó hoa thật xinh đẹp, ông chủ Lý tốn kém quá rồi!” Tôi dùng tay khẽ lấy một cánh hoa lên, xé xuống, từng mảnh hoa nhẹ nhàng tung rơi, hời hợt lướt qua chóp mũi.

Tại Trung đối tôi không nương nhờ cũng không có vẻ đối ân cần với Lý Cao Triết. Chỉ là khẽ gật đầu, xoay người bước lên sân khấu. Trái lại, tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ mà đứng lên, có thể nói tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.

Buổi sáng Tại Trung kết thúc công việc. Tôi không vội về nhà, mà kéo cậu ta đến quán ăn bên đường ăn sáng. Sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh nướng trứng gà, Tại Trung ngẩn người khi nhìn thấy tôi mua về những món đó.

“Sao vậy?”

Cậu ta cúi đầu lắc nhẹ hai cái, cầm lấy bánh quẩy bỏ vào trong mồm.

Tuy rằng không thể nào nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt đau khổ của cậu ta, thế nhưng bộ dạng run rẩy của cậu ta đã lọt vào trong mắt tôi.

Khi Tại Trung ăn sạch hết phần của cậu ta, tôi lại đem sữa đậu nành chưa hề đụng tới của mình đưa một nửa cho cậu ta. Tại Trung rất cố gắng tiếp tục uống. Khi tôi còn muốn đem nửa còn lại đưa cho cậu ta thì cậu ta giương mắt hung hăng trừng tôi. Tôi cười, thu tay về rồi tự mình cầm lên uống hết. Tôi chỉ muốn xem xem cậu ta có đúng là hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của tôi hay không, xem ra, không phải rồi.

Ngồi vào xe, tôi nhìn thấy cậu ta bắt đầu xoa bụng. Tôi đưa tay qua đè tay cậu ta lại: “Mới ăn xong không được xoa bụng.” Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta, tôi lại nói thêm một câu: “No cũng không cho.”

Tại Trung trẻ con bĩu môi. Vượt qua đèn đỏ, tôi dừng xe lại rồi hôn lên mặt cậu ta một cái, hỏi: “Tại sao chỉ vì một phần ăn sáng lại khiến cậu cảm động như vậy? Ăn không nổi nữa và vẫn cứ cố ăn.”

“Anh mua cho tôi ăn, không ăn thì chẳng phải là bị lỗ sao. Anh nếu như cho tôi xe hơi nhà lớn tôi càng cảm động.”

“Sao ra điều kiện cao nhanh thế? Cậu làm sao biết cậu sẽ nhanh chóng câu được tôi, đồng ý cho cậu tiêu tiền?”

“Chính là không biết nên mới muốn, chờ anh chơi đủ đi, tôi cái gì cũng không đạt được, vậy chẳng phải là rất có hại?”

“Cậu có thể đi tìm Lý Cao Triết, hắn cái gì cũng nguyện ý mua cho cậu.” Không biết Lý Cao Triết có thể thích Tại Trung lâu dài hay không, nhưng ít ra hiện tại có thể nhìn ra được, hắn là nguyện ý dùng hết vốn gốc để có được Tại Trung.

“Tôi đi tìm ông ta, anh bằng lòng không?” Cậu ta hỏi tôi, giống như nghĩ rằng tôi sẽ không nói ‘điều đó cùng tôi có liên quan gì’.

“Biết hắn bao lâu rồi?” Tôi thay đổi đề tài.

“Chưa đến một tháng.”

“Chưa từng chơi?”

“Ông ta nói ông ta yêu tôi.” Tôi giả vờ làm vẻ mặt đầy kinh ngạc, Tại Trung cười nói: “Tôi nói tôi chỉ làm tình, không nói chuyện yêu đương.”

“Ừm, tôi đây nếu như nhanh chân đến trước…”

“Anh yêu tôi sao?” Tại Trung cắt lời tôi nói, nói rằng: “Nếu như không yêu chúng ta có thể thử.”

Tôi cười to: “Lời này của cậu khiến tôi trong nháy mắt đã không có dục vọng lên giường rồi.”

“Không có dục vọng thì là đàn ông sao?” Tại Trung cười hỏi vặn lại, trong đôi mắt ánh lên vẻ trẻ con nghịch ngợm.

“Tôi chỉ muốn làm người đàn ông của cậu thôi.” Tôi trêu chọc, những lời nói yêu thương này cũng coi như một vở kịch hay mà tôi hạ bút thành văn.

Tại Trung nhún vai, biết tỏng trò đùa của tôi, giả bộ làm vẻ mặt ủy khuất mà trả lời: “Đáng tiếc, tôi sẽ không sinh con.”

Đúng vậy, tại sao cậu không phải là phụ nữ, cậu nếu như là phụ nữ thì sẽ rất tốt. Tôi sẽ không cần phải làm gay, cũng có thể đem cậu mang về nhà.

Về đến nhà, Tại Trung tắm rửa sạch sẽ bước ra, tôi ngậm thuốc lá ý bảo cậu ta đến đây, cậu ta rất nhu thuận ngồi xuống trước mặt tôi, tùy ý để tôi dùng khăn mặt lau mái tóc ẩm ướt cho cậu ta. Tôi chung quy vẫn cảm thấy bộ dạng nhu thuận trên giường của Tại Trung là vô cùng đặc biệt.Còn lại thì cứ giống như một đứa trẻ vừa thông minh tinh nghịch lại vừa cô đơn, nắm giữ chừng mực, không khiến mọi người chán ghét cậu ta.

Lau khô tóc, tôi vỗ vỗ mặt cậu ta ý bảo cậu ta đi lên giường. Tại Trung rất ngoan ngoãn nửa nằm trên giường. Tôi dụi thuốc lá, rồi nằm trên đó đem cậu ta kéo vào trong lòng.

“Con nhà giàu.”

Tại Trung nói rất nhẹ, nhưng tôi lại cảm nhận được ngữ khí mạnh mẽ của cậu ta, thế nhưng cũng không giống như đang mắng tôi: “Tôi không phải như vậy, Lý Cao Triết mới là đời tổ tông thứ hai.” Mặc dù có quan hệ của cha tôi, thế nhưng tiền của tôi chính là tự tôi ra sức kiếm được.

“Hai người đều như nhau. Tiêu tiền như nước, tùy tiện dùng tiền.”

“Sao lại nói như vậy?” Tôi biết Tại Trung là chỉ hai chúng tôi vì cậu ta mà dùng tiền. Chẳng qua Lý Cao Triết là theo đuổi, còn tôi là bao dưỡng.

“Bọn họ một lần chưa thỏa mãn, lần thứ hai còn không muốn tôi giảm lại.”Thanh âm của Tại Trung cùng lúc hát đều êm tai như nhau, “Sau này tôi thay đổi, dựa vào thời gian tính toán, bọn họ đều nhận thức được thời gian trân quý, tôi cũng biết cái gì gọi là càng cao càng nhanh càng mạnh.”

Tại Trung nằm trong lòng tôi cười cười, tôi cốc đầu cậu ta: “Cười trông thật khó coi.”

“Như thế này thì sao?” Cậu ta che miệng ngẩng đầu nhìn tôi, vẫn còn cười.

Tôi kéo tay cậu ta xuống: “Rất khó coi, đừng cười nữa.”

“Ừm.” Cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu rồi cuộn người vào trong lòng tôi, “Cho nên anh cùng ông chủ Lý đều là con nhà giàu.”

“Tôi muốn cùng Lý Cao Triết đánh một trận lâu dài, nhìn xem ai có thể chiến thắng.”

“Nếu như anh thắng, mà ông ta lại thượng tôi thì sao?” Trong thanh âm của Tại Trung ẩn chứa nụ cười ác ý, rõ ràng muốn nhìn tôi khó xử.

“Cậu có thể sao?”

“Tại sao tôi không thể?” Tại Trung hỏi vặn lại tôi.

“Tôi đây cùng cậu đánh cược, xem cậu có thể để hắn thượng hay không.”

“Được. Vậy thứ đặt cược là gì?”

“Tùy. Cái gì cũng được. Muốn mạng của tôi cũng được.”

“Ông chủ Trịnh đúng là người phóng khoáng a. Vậy thì tôi cũng tùy,dù sao tôi cái gì cũng không có.”

Tại Trung trêu chọc tôi, tôi cũng không để bụng, hôn lên trán cậu ta một cái, rút cánh tay đang đặt dưới người cậu ta ra rồi ôm lấy,nói rằng: “Ngủ.”

Tại Trung quay người nằm xuống, sau một hồi nghe thấy thanh âm của cậu ta, dẫn đến sau khi tỉnh dậy tôi không biết là mình chỉ nằm mơ, hay là cậu ta thực sự đối tôi nói một câu như vậy: “Duẫn Hạo, anh không biết sao, con hát vô nghĩa, kỹ nữ vô tình…”

_____________________

(1) Đại cách mạng văn hóa: Đại cách mạng văn hóa giai cấp vô sản là một giai đoạn hỗn loạn xã hội và tình trạng vô chính phủ ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ năm 1966-1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ngoài ra, cuộc cách mạng này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị và đạo đức của quốc gia này một cách sâu sắc và toàn diện.

(2) Hải Nam: Hải Nam là một tỉnh thuộc Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, nằm ở cực Nam đất nước này. Tỉnh gồm nhiều đảo, trong đó đảo lớn nhất được gọi là đảo Hải Nam (Hải Nam Đảo).