Arthur sắc mặt vui mừng hướng phụ vương muốn xin được đi bắt tinh linh ngoài bìa rừng. Uther rất hiểu con của mình đành thỏa hiệp cho cậu đi dù biết năng lực cậu chưa đủ.
Rừng Camelot. Hôm nay thời tiết thật tốt. Đi trong rừng một vòng rồi lại một vòng, không phát hiện ra cái gì gọi là tinh linh. Arthur phân công nhiệm vụ, mỗi người đi mỗi hướng khác nhau mà tìm kiếm. Còn hắn thì đi một mình. Đột nhiên Arthur nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng của Merlin. Hắn vừa quay đầu lại liền hoảng sợ. Merlin nhỏ bé đang lơ lửng trước mặt hắn, sau lưng là một đôi cánh màu vàng lấp lánh đang vỗ nhè nhẹ.
Arthur cầm kiếm định ra tay. Nhưng nhìn tới Merlin trước mặt, hắn lại do dự. Nhưng đó không phải thực sự là Merlin mà là do tinh linh làm ra. Hắn là tinh linh dục vọng. Chỉ những người vô cầu (không có dục vọng), mới có thể nhìn thấy diện mạo thật sự của hắn. Những người khác khi nhìn, đều nhìn thấy hình dáng người trong lòng của họ. Arthur nhíu mày nhìn tinh linh anh không tin những gì tinh linh nói. Anh chắc chắn không thể nào có tình cảm mờ ám với tên hầu vô dụng Merlin kia được. Anh nghĩ là do ban ngày nên nhìn không kỹ tinh linh nên quyết định thu quân trở về. Arthur dù đã về đến cung điện an toàn nhưng những lời tinh linh kia nói lại khiến anh suy nghĩ. Liệu anh sẽ tìm lời giải cho con tim của mình như thế nào đây?