Đừng Sờ Tảng Đá Lung Tung

Chương 13




Đi nửa chừng Trần Ương lại hối hận. Cậu cảm thấy trở lại sau núi là điều khá nguy hiểm nhưng thân thể lại vô thức đi lên như muốn được đối đãi giống đêm qua.

Đêm qua cậu liều mạng bảo đối phương dừng lại, giờ thì chủ động lên núi, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy chứ!

Cậu đứng trên thềm đá do dự không biết có nên về nhà không, vì nghĩ quá nhập tâm nên không đề phòng bị thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu ôm chầm từ phía sau.

"A Ương!" Nhai Thạch dụi vào cổ cậu mừng rỡ nói, "Em lại tới hẹn hò với tôi đấy à?"

Trần Ương muốn phủ nhận nhưng Nhai Thạch đã mò tới vật thô cứng dưới quần lót của cậu: "A Ương muốn làm chuyện đêm qua chúng ta làm đúng không?"

"Không phải!" Trần Ương muốn thanh minh nhưng bị Nhai Thạch sờ soạng mấy lần đã đứng không vững. Cậu cắn môi ỡm ờ, quần lập tức bị yêu quái lột ra. đam mỹ hài

"Không được, sẽ có người thấy......"

Một khắc trước khi vật kia đút vào, lý trí và liêm sỉ của cậu nói cho cậu biết không thể làm vậy giữa đường, nhưng Nhai Thạch hoàn toàn không quan tâm đến quy củ nhân loại mà làm ngay tại chỗ.

Cậu nghẹn ngào kêu lên, chưa kịp bám vào đâu để đứng vững thì đối phương đã nâng mông cậu lên rồi bắt đầu đâm vào rút ra.

Quá mạnh bạo, còn hơi đau nữa......

Bị đâm chọc liên tục làm trước mắt cậu lóe lên từng đợt sáng trắng, lỗ nhỏ bị thao chảy nước dầm dề, đầu gối cậu gác lên cánh tay thiếu niên, chân không chạm đất nên chỉ có thể cuộn tròn ngón chân để làm dịu khoái cảm mãnh liệt.

"Bên trong A Ương vừa mềm vừa ướt cắn thật chặt." Nhai Thạch hôn môi cậu, cảm nhận được cậu không còn kháng cự như trước đây, vì gần lên đỉnh mà thành ruột thít chặt thì động tác dưới thân càng mạnh hơn.

Đầu lưỡi Trần Ương bị quấn lấy thở không nổi, muốn bảo yêu quái đừng đâm vào chỗ kia nhưng bị chặn miệng nói không nên lời, trên mặt đầm đìa nước mắt, chẳng còn tâm tư nghĩ đến điều gì khác.

Mông thịt trắng mịn bị bóp đỏ lên, mặt cũng đỏ rực, ngón tay cậu bấu chặt bả vai thiếu niên để lại vết cào trên làn da ngăm đen của đối phương.

"A, hoa......" Khi Nhai Thạch quay sang chỗ khác mới phát hiện Trần Ương đã đeo chiếc nhẫn dây leo hắn tặng. Đúng như hắn nghĩ, ngón tay Trần Ương dài mảnh, da lại trắng nên rất hợp với vật trang sức này.

Hắn tu hành nhờ vào linh khí mặt trời và mặt trăng trong núi, sau khi có ý thức của mình thì mơ màng nghe mấy yêu quái khác nói rất nhiều chuyện liên quan đến nhân loại, bọn họ nói có người sợ yêu quái nhưng có người rất thích, còn tình nguyện tu hành chung với bọn họ nữa.

Ngày đó hắn đang ngủ gật dưới nắng thì chợt cảm thấy có vật gì đó vừa mềm vừa ấm đè lên đầu mình —— Là một nhân loại trẻ tuổi! Thỉnh thoảng nhân loại sẽ đọc sách, thanh âm trong trẻo hệt như suối chảy trên núi.

Thích. Tim hắn đập thình thịch, chỉ cần nghe tiếng bước chân của nhân loại tên A Ương này lên núi hắn đã thấy vui vẻ, cảm giác như dây leo mình cất giấu sắp nở ra mấy đóa hoa nhỏ.

"A Ương, A Ương." Hắn nhìn tay Trần Ương một hồi, cảm thấy hạnh phúc hơn cả khi hai người ân ái.

Chắc chắn đây là hẹn hò mà yêu quái cây nói! Nhai Thạch nghĩ thầm rồi đưa mặt tới gần hôn má Trần Ương hai cái, sau đó ngậm đôi môi nhân loại đang nức nở rồi thưởng thức nước bọt ngọt ngào hơn cả mật hoa kia.