Nhất thời Trần Ương chưa tiếp thu được chuyện bà nội vừa nói, ôm đầu chỉ muốn đón xe về nhà ngay, mặc kệ em bé mặc kệ bạn trai yêu quái gì đó, về nhà tiếp tục làm một sinh viên bình thường đi!
Sau đó cậu nhớ tới cái cây trên núi giả vờ giả vịt ngăn cản Nhai Thạch, cảm thấy tinh thần càng bị đả kích mạnh hơn.
Cái gì...... Chắc đó không phải ông nội cậu đấy chứ!
"Cháu đừng lo, yêu quái chẳng có liêm sỉ gì đâu." Bà nội thản nhiên nói, "Cũng may bọn họ có những ưu điểm khác để bù lại như chung thủy, tài giỏi, còn đẹp trai nữa."
Trần Ương thầm tán thành nửa câu đầu của bà nội, sau đó mở to mắt nói: "Nhưng, nhưng bà ơi, cháu là nam mà, bà không cảm thấy cháu mang thai kỳ quái lắm sao......"
Bà nội thở dài: "Đúng vậy...... Nếu giờ cháu mang thai thì bà sẽ từ bà nội thành bà cố rồi."
Trần Ương: "......"
Sao trọng điểm của cậu và bà nội khác xa nhau thế!
-
Khi Nhai Thạch nghiêm túc làm việc quả thực rất lanh lợi, chẳng mấy chốc đã rửa xong chén bát giúp bà nội, còn quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Nhưng khi Trần Ương cầm trái cây đối phương mới gọt xong thì lại ăn không nổi.
Nhờ phúc bà nội mà giờ cậu không thể nhìn thẳng trái cây nữa...... Ai biết trái nào hái từ người ông nội xuống chứ!
Cậu cũng không tiện hỏi bà nội làm sao quen ông nội, có lẽ cũng chẳng khác chuyện mình là bao.
Trần Ương ôm mặt ngã xuống ghế salon, Nhai Thạch chồm tới vuốt bụng cậu rồi lo âu hỏi: "A Ương, em thấy không thoải mái chỗ nào à?"
Cậu muốn đẩy tay Nhai Thạch ra nhưng sau khi bị đối phương sờ soạng mấy lần lại cảm thấy rất dễ chịu nên không phản kháng nữa.
"Mặc dù, mặc dù tôi mang thai," Trần Ương hé mắt ra nhìn chằm chằm mặt Nhai Thạch rồi nói, "Nhưng vẫn nên hạn chế ân ái đi...... Đêm qua tôi ngủ......"
Nhai Thạch chớp mắt, chưa đợi Trần Ương nói tiếp đã đưa tay bế vợ mình lên: "Đêm qua em ngủ làm sao?"
Nhớ đến giấc mộng xuân chẳng biết là mơ hay thực kia, khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Trần Ương lại đỏ lên, đẩy cánh tay Nhai Thạch ra nói: "Không có gì."
Chắc tên nhóc này sẽ không thừa dịp cậu ngủ để lẻn vào phòng cậu đấy chứ?
Nghĩ vậy cậu quay đầu nhìn thiếu niên đang nhìn mình chăm chú rồi mở miệng hỏi: "Có phải đêm qua cậu......"
Chết tiệt! Cậu thẹn quá nên không hỏi được!
"A Ương muốn làm chuyện kia với tôi à?" Nhai Thạch nhịn không được ôm mặt Trần Ương hôn mấy cái, cảm thấy vợ mình thẹn thùng thật đáng yêu, mầm hắn lại ngo ngoe sắp mọc ra rồi.
"Không phải!" Trần Ương muốn trách đối phương chưa được mình cho phép đã leo lên giường nhưng yêu quái đá kia rất giỏi giả ngốc, cứ đến những lúc thế này lại bỏ ngoài tai mọi lời cậu nói.
Môi cậu bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi thơm mùi cỏ xanh luồn vào quấn lấy lưỡi cậu, tỉ mỉ liếm láp mỗi ngóc ngách bên trong.
Trần Ương bị hôn mơ màng, vô thức ôm cổ Nhai Thạch, dụi mũi vào khuôn mặt tuấn tú của hắn rồi rên khẽ.
Cậu bị đè ra ghế salon, thiếu niên vùi đầu hôn lên hầu kết rồi lại hôn xương quai xanh của cậu.
Thôi, mơ hay thực cũng chẳng quan trọng...... chỉ cần vui vẻ là đủ rồi.