Dung Thành

Chương 97: “Xuất Phát! Đi Đến Nơi Xa Nhất!”




Không chờ cho A01 của Liên Xuyên hạ xuống đất, Ninh Cốc nhảy thẳng từ ghế sau xuống.Cảnh tượng trước mắt khá là gây chấn động.



Hai lối vào của thung lũng lạc lối mà đội dọn dẹp đóng giữ đều đã không còn nằm trên mặt đất, mà dốc lên trên chừng ba mét.



Sắt đen bên dưới trông không quá giống mặt cắt sắt đen mọi ngày, thoạt nhìn cũ kỹ hơn, thung lũng lạc lối thật sự tồn tại treo lơ lửng với lòng đất hoang nguyên sắt đen, màu sắc của sắt đen bên ngoài trông đã loang lổ bởi oxy hoá.



Kích thước của toàn bộ thung lũng làm Ninh Cốc phải kinh ngạc, kể cả khi đang nhìn bản đồ lập thể, cậu cũng không có khái niệm rõ ràng là thung lũng lạc lối rốt cuộc chiếm không gian bao lớn.



Hiện tại nhìn thấy toàn bộ mặt đất dốc nổi lên trên hoang nguyên, cậu mới phát hiện thung lũng lạc lối lớn đến vậy.



So sánh với đó, Liên Xuyên không hổ là người biết chữ còn biết… vẽ tranh, đối mặt với thung lũng lạc lối thật là to còn bỗng dưng muốn bay đi, vẫn bình tĩnh hơn cậu nhiều.



Đương nhiên, Liên Xuyên vốn đã là một người như vậy, căn bản không có biểu cảm gì.



“Cửu Dực?” Liên Xuyên nhảy lên lối vào đã ở giữa không trung.



Con dơi vẫn còn đang kinh hoàng chạy nhảy tán loạn trên mặt đất, muốn xác định xem gia viên bọn họ đã sinh sống cả đời, thậm chí mấy đời rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Mà kẻ lữ hành luôn luôn có điểm sôi cực thấp đã từ khiếp sợ ban đầu biến thành hưng phấn, không ngừng nhảy lên đỉnh chóp của thung lũng lạc lối, phát ra những tiếng hô và tiếng huýt gió đinh tai nhức óc.



Còn có vài kẻ lữ hành ở trên đỉnh, dự định dùng các loại năng lực liên quan tới trọng lực ấn thung lũng lạc lối trở về.



…… Đương nhiên không có bất cứ tác dụng gì.



“Có.” Cửu Dực trả lời vào bộ đàm.



“Phương án giải quyết.” Liên Xuyên nói, “Không giải quyết được thì khiêng Đinh Tử ra ngoài trước.”



“Giải quyết được cũng phải khiêng ra ngoài, chúa cứu thế gì mà sợ sợ sệt sệt, Phúc Lộc Thọ Hỉ đã đưa Đinh Tử tới căn cứ của đội dọn dẹp rồi.” Cửu Dực nói.



“Phương án.” Liên Xuyên lặp lại một lần nữa.



“Chờ,” Cửu Dực nói, “Anh còn nhớ rõ bản đồ tôi từng cho anh xem không?”



“Nhớ.” Liên Xuyên nói.



“Nhớ mỗi một chi tiết không?” Cửu Dực hỏi.



“…… Anh bắt tôi vẽ ra một cái khác ra cho anh à.” Liên Xuyên nói.



“Bên dưới mỗi một lối ra có gì, anh còn nhớ không?” Cửu Dực hỏi.



Liên Xuyên hơi câm nín với hành vi đến lúc này rồi còn mà úp úp mở mở của Cửu Dực, đổi thành Ninh Cốc chắc đã làm ầm một trận.



“Có một lỗ hổng nhỏ.” Liên Xuyên trả lời.



Nếu như Cửu Dực không cố tình hỏi tới chi tiết này, kể cả hắn vẫn nhớ rõ, cũng sẽ không để ý đến, dù sao thì kết cấu của thung lũng lạc lối cũng chính là vô số đường hầm kết nối vô số những lỗ hổng lớn lớn bé bé.



“Bên trong có gì?” Liên Xuyên hỏi.



“Tôi mới vừa mở ra một cái,” Cửu Dực nói, “Anh đoán tôi phát hiện ra thứ gì?”



“Mỏ neo.” Liên Xuyên nói.



Cửu Dực im lặng.



Liên Xuyên đợi một lúc: “Nói đi.”



“Nói chuyện với anh thật sự là chẳng thú vị gì sất, không hồi hộp,” Cửu Dực đột nhiên bay xẹt qua không trung, “Ninh Cốc ——”



Ninh Cốc nhảy lên lối vào của thung lũng lạc lối vẫn còn đang bay lên, đứng bên cạnh Liên Xuyên: “Đinh Tử không sao cả.”



“Ừ, Cửu Dực nói đã thu xếp cho Đinh Tử vào căn cứ của đội dọn dẹp,” Liên Xuyên nhìn lên trên, “Đi lên đỉnh.”



Hai người nhảy lên đỉnh chóp của thung lũng lạc lối.



Nếu như không nhìn bốn phía, đỉnh chóp của thung lũng lạc lối không khác gì với trước kia cả, vẫn là bề mặt sắt đen đầy những tảng đá lởm chởm, thậm chí còn không cảm nhận được dưới chân có bất cứ chấn động gì, thung lũng lạc lối dùng một cách thức lặng yên không phát ra tiếng động nào để chậm rãi bay lên.



“Ninh Cốc ——” Cửu Dực hạ xuống, đáp lại trước mặt hai người họ.



“Làm sao.” Ninh Cốc nói.



“Đừng có lên mặt,” Cửu Dực nói, “Tôi gọi cậu, cậu đáp một tiếng là được.”



“Dựa vào đâu.” Ninh Cốc nói.



“Dựa vào tôi mới vừa đưa Đinh Tử ra.” Cửu Dực nói.



“Gọi tôi làm gì?” Ninh Cốc hỏi.





“Chào hỏi một câu,” Cửu Dực quay đầu lại nhìn thoáng qua kẻ lữ hành vẫn còn đang chạy như bay giữa cơn cuồng hoan, “Còn có chuyện này cần đến cậu.”



“Xin tôi đi.” Ninh Cốc nói.



Cửu Dực quay đầu sang nhìn chằm chằm vào cậu.



“Chuyện gì thì nói nhanh đi!” Ninh Cốc quát to một câu.



“Giúp tôi buộc thung lũng lạc lối lại về mặt đất,” Cửu Dực vẫy vẫy tay với hai người họ, xoay người nhảy lên, bay về phía không trung, “Hai người tới xem đi.”



Liên Xuyên kéo Ninh Cốc, đuổi kịp Cửu Dực.



Bay mãi tới rìa phía Đông của thung lũng lạc lối, Cửu Dực mới dừng lại được, ngồi xổm xuống bên cạnh mép vực.



Ninh Cốc ngồi xổm xuống bên cạnh gã, nhìn xuống dưới.



Một cái xích sắt màu đen thật lớn, rũ từ bên dưới một lối ra xuống mặt đất, nhìn không ra được chiều dài của xích sắt là bao nhiêu, chỉ có thể chắc chắn là rất dài, quấn thành một đống dưới mặt đất.



“Đây là ai để lại?” Ninh Cốc hỏi.



“Ai biết được,” Cửu Dực nói, “Có thể có Ninh Cốc, có thể có Liên Xuyên, thì cũng sẽ có thể có thung lũng lạc lối, dù sao cũng không phải chỉ mình chúng ta đang liều mạng vì sống sót.”



Liên Xuyên nhìn xuống phía dưới: “Phải thả hết dây xích ra, mới có thể kéo được thung lũng lạc lối.”



“Cho nên tôi mới nói vẫn còn phải đợi.” Cửu Dực nói.




“Chưa biết chừng mục đích của thung lũng lạc lối chính là phải rời khỏi đây,” Ninh Cốc nói, “Có muốn……”



“Không muốn!” Cửu Dực quát to, chỉ vào chủ thành, “Đằng đó còn có một nửa của tôi kìa! Tại sao tôi lại phải ngồi trên thung lũng lạc lối bay đi!”



“Có thể là đã được chuẩn bị để dùng cho thời khắc không thể cứu vãn hủy diệt,” Liên Xuyên nói, “Thoát khỏi nơi huỷ diệt.”



“Nếu là như vậy,” Ninh Cốc nói, “Liệu có phải quỷ thành cũng đã xuất hiện như vậy không?”



Cửu Dực và Liên Xuyên đồng thời quay sang nhìn cậu.



“Sao lần này đầu óc cậu nhanh nhạy vậy?” Cửu Dực hỏi.



“Làm sao,” Ninh Cốc nói, “Đầu óc anh đã chậm chạp đến mức không biết xưa nay đầu óc tôi luôn nhanh nhạy như vậy rồi à?”



“Tôi qua nhìn đằng kia xem sao.” Liên Xuyên đứng dậy bỏ đi.



Thay đổi của thung lũng lạc lối khiến cho người sống sót ở chủ thành khủng hoảng.



Trần Phi khởi động hình chiếu thực tế ảo thật lớn vào bên cạnh Gai Sáng, thiết bị chỉ được sử dụng vào ngày lễ mừng này đã bị hư hại nghiêm trọng trong cuộc chiến đấu, khi thống lĩnh Tô xuất hiện giữa không trung, chỉ có nửa người.



“Thung lũng lạc lối bay lên không trung đã được sắp xếp trong kế hoạch,” thống lĩnh Tô nói, “Để thuận tiện cho vận chuyển các loại vật tư, cũng thuận tiện cho cư dân của thung lũng lạc lối ra vào…”



“Cư dân của thung lũng lạc lối,” Tiếng cười chói tai của Cửu Dực vang vọng đi rất xa, “cư dân của thung lũng lạc lối… thung lũng lạc lối không có cư dân, thung lũng lạc lối chỉ có con dơi và quái vật.”



“Thủ lĩnh Cửu Dực của thung lũng lạc lối đã chuẩn bị vẹn toàn,” Giọng nói của thống lĩnh Tô tiếp tục vọng đến từ đằng xa, “Lần này lên không trung cũng sẽ không tạo ảnh hưởng đến chủ thành, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với cư dân của thung lũng lạc lối…”



“Dối trá,” Cửu Dực tặc lưỡi, “Chủ thành vĩnh viễn sẽ luôn dối trá như vậy, người của chủ thành cũng vĩnh viễn cần đến sự dối trá này.”



“Vẹn toàn chưa?” Liên Xuyên hỏi.



“Phải thả toàn bộ dây xích ra,” Cửu Dực nói, “Chỉ Ninh Cốc mới có thể cố định dây xích vào mặt đất, chỉ cần cậu ta làm được, thì sẽ là vẹn toàn.”



Cố định dây xích vào mặt đất cũng không khó, Ninh Cốc nhảy xuống mặt đất, kiểm tra qua xích sắt, một đầu khác có gắn mỏ neo lớn, chỉ cần đóng chặt xuống mặt đất là sẽ rất khó bung ra lần nữa.



Mỏ neo như vậy, quỷ thành cũng dùng.



Mặt đón gió của tháp đồng hồ cũng có dây xích gắn mỏ neo như vậy, găm thật sâu vào dưới lòng đất.



Ninh Cốc bỗng hơi hoảng hốt, nếu quỷ thành thật sự là một nơi đã từng giống như thung lũng lạc lối, vậy thì nó thuộc về thế giới nào? Sở dĩ nó không tồn tại, chính là bởi vì thế giới kia của nó đã bị hủy diệt, không còn tồn tại sao.



Như vậy thì dân bản địa rốt cuộc là người của thế giới đó thích nghi với hoàn cảnh sinh tồn mới, hay là… người ở thế giới đó vốn đã như vậy?



“Chú ý.” Phía trên vọng xuống giọng Liên Xuyên.



Ninh Cốc nhảy về phía sau, cùng với sắt đen lăn xuống, cậu nhìn thấy Liên Xuyên đánh nát sắt đen chếch bên trái phía trên, một sợi dây xích trượt xuống dưới, rũ xuống bên phải.



Liên Xuyên chẳng mấy chốc đã đi về phía trước dọc theo mép vực của thung lũng lạc lối.



Nếu như người của thế giới đó đều trông như vậy… Thôi, may mà cậu lưu giữ thế giới của mình, lưu giữ một Liên Xuyên như vậy.



Thung lũng lạc lối bay lên không trung theo vận tốc đều, nhưng càng về sau lại càng nhanh.




Không quá lâu sau, thống lĩnh Tô vẫn còn chưa nói xong bài phát biểu, bộ phận nhô lên của thung lũng lạc lối đã vượt qua độ cao của không ít tòa nhà trước đây ở chủ thành.



Rút xích sắt ra thì dễ dàng hơn, cũng nhanh hơn, vũ khí của đội dọn dẹp, con dơi và kẻ lữ hành, chỉ cần biết được vị trí cụ thể, đều có thể giúp đỡ.



Nhưng chỉ có một mình Ninh Cốc xử lý được mỏ neo, làm hơi chậm.



Cố định hai ba mươi mối nối xong, Ninh Cốc nhảy lên đỉnh chóp của thung lũng lạc lối, đứng ở vị trí trung tâm.



“Thế nào.” Liên Xuyên đi lên theo.



“Tôi thử xem,” Ninh Cốc giơ tay trái, “Mức như lúc tôi đánh nát giọt sương, hiện giờ hẳn cũng có thể làm được.”



“Ừ.” Liên Xuyên đáp.



Cùng lúc ánh sáng vàng tỏa ra từ đầu ngón tay, Liên Xuyên nhìn thấy khối vuông nhỏ mà E lưu lại đang được treo trên ngực Ninh Cốc cũng đột nhiên bắn ra ánh sáng bạc.



Tiếp đó, vầng sáng bạc này bao bọc thật nhanh lấy cánh tay trái Ninh Cốc.



Khi ánh sáng vàng bỗng nhiên tuôn trào từ đỉnh đầu xung quanh như một áng mây, vầng sáng nhàn nhạt màu bạc cũng trải ra ngoài.



Từng sợi xích sắt rũ xuống từ bốn phía thung lũng lạc lối tức khắc bị nhuộm sắc vàng, kẹp trong từng chùm tia sáng màu bạc.



Đầu mỏ neo gần như đã phá nát mặt đất sắt đen cùng một lúc, cắm xuống thật sâu, xích sắt bỗng nhiên được kéo căng ra.



Giữa những tiếng kim loại va chạm ồn ào, thung lũng lạc lối ngưng lại giữa không trung.



Ninh Cốc nghe thấy trên dưới trái phải trước sau đều đồng thời bùng nổ lên những tiếng reo hò.



Thung lũng lạc lối trở thành đỉnh điểm của hoang nguyên sắt đen, lơ lửng tựa một hòn đảo khổng lồ trôi nổi bên rìa chủ thành.



Cửu Dực vỗ cánh nhảy lên đỉnh thung lũng lạc lối, nhìn ra Gai Sáng đằng xa, giang hai tay: “Tôi! Cuối cùng cũng có thể! Nhìn xuống chủ thành ——”



Cơn cuồng hoan dẫn phát vì thung lũng lạc lối nay đã biến thành hòn đảo lạc lối kéo dài tới mấy tiếng, linh hồn “chỉ cần không chết thì tất thảy đều phải cuồng hoan đến chết” mà kẻ lữ hành đã phải kìm nén lâu ngày được giải phóng hoàn toàn.



Ninh Cốc tràn ngập tò mò với thung lũng lạc lối, kéo Liên Xuyên mỗi người một chiếc xe, bắt đầu đi dọc theo rìa của thung lũng lạc lối về phía trước.



Thung lũng lạc lối vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mặt đất, còn có một bộ phận cực nhỏ đáy động vẫn còn nằm dưới mặt đất, nhưng đã có thể nhìn thấy cái hố sâu nó để lại khi rời đi từ bên mép.



Ý định muốn đi xuống nhìn thử của Ninh Cốc bị mọi người đồng loạt phủ quyết.



Trần Phi vội vã gọi Xuân Tam trở về chủ thành, sau khi sửa chữa thiết bị thăm dò tồn kho xong thì lập tức đưa thiết bị thăm dò vào kiểm tra.



“Gan quá là nhỏ.” Ninh Cốc nói.



“Phía dưới chưa biết chừng sẽ có thứ gì đó,” Liên Xuyên nói, “Cậu thấy Cửu Dực sốt ruột đi xuống chưa, ngoại trừ hang động đứng Ngâm Tụng có thi nhân là gã không chịu đến, thì có hang động nào, có đường hầm nào trong thung lũng lạc lối mà gã chưa đi bao giờ đâu.”



“Cũng phải,” Ninh Cốc thở dài, “Nhưng mà tôi cũng không phải là rất rất muốn đi xuống, tôi muốn đi tới nơi xa.”



“Ngày mai đi.” Liên Xuyên nói.



“Cái gì?” Ninh Cốc quay đầu sang nhìn hắn, tay lái trong tay quay theo, đụng thẳng phải đầu xe Liên Xuyên.




Liên Xuyên nhấc đầu xe lên, vọt lên trên hai mét mới tránh được.



“Anh đang nói là mai đã lên đường luôn rồi sao?” Ninh Cốc nói.



“Ừ,” Liên Xuyên đáp, “Đầu chủ thành bắt đầu tái thiết trật tự, chúa cứu thế là trật tự tốt nhất…”



“Vậy chúng ta không tới giúp à?” Ninh Cốc nói.



“Không có chúng ta, chủ thành cũng có thể khôi phục bình thường,” Liên Xuyên nói, “Không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần trở thành mối đe dọa tiềm tàng.”



Ninh Cốc lặng đi một lúc: “Hiểu rồi, giống như Betelgeuse.”



“Quyết định chưa?” Trưởng đoàn hỏi.



“Vâng.” Ninh Cốc đáp.



“Cố gắng đừng mạo hiểm,” Lý Hướng nói, “Nhìn xem thì chỉ xem thôi, xem xong thì trở về.”



“Vâng.” Ninh Cốc gật đầu.



“Truyền tin tức thời không đi xa được như vậy,” Lôi Dự nói, “Nhớ phải giữ cẩn thận máy truyền tin mà Xuân Tam đưa cho hai đứa, có tình hình gì thì dùng thứ đó liên lạc.”



“Vâng.” Ninh Cốc gật đầu.



“Chiếc xe vận chuyển đó là xe chuyên dụng cá nhân của thống lĩnh Tô, được cải tiến rất tốt,” Lôi Dự nói, “Vật tư là Trần Phi đặc biệt phê duyệt, cũng đều đã lắp đặt…”




“Tại sao lại cứ nói với cháu?” Ninh Cốc nhíu mày, “Không cần dặn dò Liên Xuyên sao?”



Mấy người đều không nói gì.



“Thôi biết rồi,” Ninh Cốc nói, “Liên Xuyên đáng tin hơn cháu nhiều.”



Trưởng đoàn bật cười, vỗ vai cậu: “Nhớ kỹ, thức ăn nước uống chỉ đủ mấy tháng, nếu không tìm thấy tiếp viện, thì phải chú ý thời gian trên đường về nữa.”



“Cháu biết rồi.” Ninh Cốc gật đầu.



Không nhiều người biết Ninh Cốc và Liên Xuyên sắp rời đi, bọn họ xem như lặng lẽ rời đi.



Đại chiến vừa qua đi, chúa cứu thế muốn đi là một chuyện mang tới cảm giác không an toàn đối với rất nhiều người.



Xe chuyên chở dừng ở dưới vách đá rìa thung lũng lạc lối, bên này không có lối ra, không có người chú ý tới hai người bọn họ rời đi, cũng không có người tới tiễn.



Trong khi Liên Xuyên và Ninh Cốc đang kiểm kê vật tư trên xe, Cửu Dực dừng xuống bên ngoài cửa xe, trong tay xách theo một cái vali.



“Mang theo cái này đi.” Gã ném cái vali lên xe.



“Là gì thế?” Ninh Cốc hỏi.



“Gai móng tay.” Cửu Dực nói.



“Gai móng tay?” Ninh Cốc ngây người, “Bao nhiêu cây?”



“Một cây.” Cửu Dực nói.



“Một cây gai món tay, anh dùng cái vali to như vậy để đựng?” Ninh Cốc không thể nào hiểu nổi.



“Đây là sự phô trương của thủ lĩnh thung lũng lạc lối.” Cửu Dực nói.



Liên Xuyên mở cái vali ra, xác nhận bên trong thực sự chỉ đặt một cây gai móng tay, dùng giấy đỏ thắt thành một đóa hoa.



“Lúc có nguy hiểm hãy dùng,” Cửu Dực nói, “Tuy không thể giao lưu, nhưng nhanh hơn so với thiết bị truyền tin, chí ít tôi cũng có thể lập tức biết hai người gặp nguy hiểm.”



“Dùng như thế nào?” Ninh Cốc lấy gai móng tay ra.



Cửu Dực vươn gai trên móng tay mình ra, ngồi xổm xuống gõ lên mặt đất sắt đen.



Cây gai trong tay Ninh Cốc cũng phát ra tiếng vù vù khe khẽ theo đó.



“Khoảng cách?” Liên Xuyên hỏi.



“Chỉ cần hai người còn ở thế giới này, chỉ cần tôi không chết,” Cửu Dực quơ quơ gai, “Những thứ này đều là một bộ phận trên thân thể tôi.”



“Chúng tôi đi du lịch,” Ninh Cốc nói, “Còn phải mang theo anh.”



“Cậu tưởng tôi thèm muốn lắm chắc!” Cửu Dực quát to.



“Cảm ơn.” Liên Xuyên nói.



“Giúp tôi để ý Đinh Tử.” Ninh Cốc nói.



Cửu Dực liếc mắt nhìn hai người bọn họ: “Đi đi, đi xem tận cùng thế giới có thứ gì, sau đó sống sót trở về.”



Xe vận chuyển đã được nạp đầy năng lượng, Liên Xuyên nhìn vào bàn điều khiển, định ra phương hướng xuất phát cho xe.



“Xuất phát?” Liên Xuyên nhìn sang Ninh Cốc ngồi bên cạnh.



“Xuất phát.” Ninh Cốc quơ quơ cái gai trong tay, gõ gõ lên khung kim loại trong thùng xe, “Đi đến nơi xa nhất!”



Xe khởi động.



Còn chưa lái đi, Cửu Dực đã “đùng” một tiếng đáp xuống nóc xe bọn họ.



“Gì đấy!” Ninh Cốc hét toáng lên, “Làm tôi sợ nhảy dựng!”



Cửu Dực chỉ vào gai trong tay cậu: “Cất cẩn thận đi, đừng có gõ lung tung!”



“À.” Ninh Cốc trở tay lại xách cái vali qua, rồi thả gai móng tay vào.



“Mau đi đi,” Cửu Dực nhảy đến không trung, “Phiền chết rồi.”



Liên Xuyên ấn nút, xe phóng về phía trước.