Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với Anh

Chương 19




- Tổng giám đốc. Cô Lý tìm ngài đã chờ khá lâu. Ngài..có muốn gặp không?



Vừa bước ra khỏi phòng hợp trợ lý liền đi theo sau báo cáo.



Đang tập trung xem tài liệu nghe trợ lý nói đến Lý Tố An liền cau mày. Gấp lại tài liệu đưa cho trợ lý, Hàn Vũ Thần nhàn nhạt ra lệnh.



- Cho cô ta vào.



Đúng lúc anh cũng cần phải nói chuyện với Lý Tố An. Anh chưa tìm đến lại chủ động đến cửa quả là một cơ hội tốt.



- ----



- Anh Vũ Thần. Em đợi anh rất lâu.



Vừa tới cửa Lý Tố An một thân nũng nụi gương mặt thiên thần xuất hiện trước mặt anh.



- Cô ngồi đi tôi có chuyện muốn nói.



Nhìn vẻ mặt không mấy thiện cảm lại lành lùng của anh không khỏi làm Lý Tố An sợ hãi ngồi xuống sofa im lặng nghe anh nói.



- Tôi không thích vòng vo, vào vấn đề luôn nhé. Tôi không muốn thấy vợ mình phiền lòng bởi những chuyện không đâu.



Thấy vẻ ngơ ngác của Lý Tố An. Hàn Vũ Thần lại lạnh lùng nhắc nhỏ.



- Cô Lý hiểu tôi nói gì chứ?



- Vũ Thần...em..em



Đôi mắt Lý Tố An run rẩy như nước mắt trực trào muốn tuôn rơi.





- Nể tình bác Lý tôi có thể coi cô như em gái nhưng nếu cô vẫn muốn làm vợ tôi nhọc lòng thì tôi không chắc.



Tuy biết lời nói của mình sẽ khiến đối phương tổn thương nhưng Hàn Vũ Thần thà như thế chứ không để vợ mình phải đau lòng.



Anh phải âm thầm chủ động đánh bay tiểu tam chứ không để vợ mình phải tốn sức cho những vụ này. Đây là khái niệm Hàn Vũ Thần học được từ ba Hàn rất lâu nhưng đến bây giờ anh mới thấy nó có lí.



- ------



5h chiều.




Vừa bước vào nhà Hàn Vũ Thần đã tìm kiếm hình bóng của cô.



- Dì Trương.



Mãi không nhìn thấy cô. Hàn Vũ Thần liền gọi người làm. Thật ra lúc trước nhà không có người làm chỉ có cô chăm sóc nhà cửa qua chuyện tay Tống Thanh Hà bị thương. Hàn Vũ Thần liền tìm một người giúp việc để cô đỡ cực.



Nghe tiếng anh dì Trương từ trong bếp vội chạy ra.



- Thiếu gia về!



- Cô ấy đâu?



- À... Sáng cô chủ có nói hôm nay phải tăng ca đến tối mới về ạ.



Bà trình bày căn dặn của cô. Mày đẹp cau lại có vẻ khó chịu. Không nói thêm gì nữa một mặt lạnh lùng lên lầu.



Tăng ca? Lại tăng ca cô là đang chê anh không nuôi nổi cô hay sao? Hôm qua....còn chưa khỏe lại muốn đi làm.




Hàn Vũ Thần tinh thần cực kì bực bội. Nhanh chống làm việc xong chạy về nhà liền nghe tin cô làm thêm giờ máu huyết anh cực kì không thông.



Nhưng anh phải nhẫn nhịn. Cứ để cô muốn hay thích làm gì đó sẽ để cô tự do làm. Tuy ngoài miệng nói cho cô tự do nhưng trong lòng lại rất khó chịu muốn ép cô chặt bên mình.



Hàn Vũ Thần ngồi gần cửa sổ sát đất bật lửa hút thuốc. Anh không nghiện, chỉ khi phiền lòng anh mới dùng thuốc.



Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh thật sự đã yêu cô gái lương thiện này mất rồi và nợ cô rất nhiều nhất định anh phải bù đắp cho cô. Nhất định.



Điện thoại liền reo lên. Là một tin nhắn, không, phải đúng hơn là rất nhiều tin nhắn còn có những cuộc gọi nhỡ.



Hàn Vũ Thần không muốn quan tâm cho số đó vào danh sách đen sau đó tìm số cô, những ngón tay thon dài bấm rất nhanh vài bàn phím điện thoại.



" Không được làm quá sức. Nhanh về "



Rồi đặt điện thoại trên bàn. Nhẹ nhàng ôn nhu mỉm cười.



- ---



Bước ra khỏi công ty đã gần 10 giờ. Tống Thanh Hà nhận được tin nhắn của anh. Tâm tình trở nên phức tạp. Cô bỏ điện thoại vào túi sách bắt xe về nhà.




Một chiếc xe màu xám chạy lại phía cô. Hạ kính xuống người bên trong mỉm cười.



- Thanh Hà lên xe đi. Anh chở về.



Tống Thanh Hà có chút bất ngờ nhìn trưởng phòng Ngô. Anh rất trẻ chỉ mới 26 tuổi lại tuấn tú nên rất nhiều đồng nghiệp nữ muốn làm quen với anh.



- Không sao em bắt xe về được rồi.




- Nhanh lên. Tuổi trẻ sao mà lề mề vậy nè.



Thanh Hà không thể từ chối được nữa đành lên xe nhờ anh đưa về. Trong xe Ngô Bá Nguy gợi rất nhiều đề tài để nói chuyện phiếm, cô thật rất vui khi có một người bạn như anh, có người bạn như vậy cô thấy cuộc sống cũng không nhạt như cô nghĩ.



Đến nơi cô cảm ơn Ngô Bá Nguy xong liền đẩy cửa xuống. Một cơn gió rất nhanh Ngô Bá Nguy liền ở trước mặt cô vẻ mặt ngập ngừng.



- Tiểu Hà. Anh có chuyện này muốn nói với em...anh...



Nếu như không nói bây giờ Ngô Bá Nguy sẽ không còn cơ hội nữa cho nên vừa thấy cô xuống xe liền nhanh chân đuổi theo.



Tống Thanh Hà ngạc nhiên trước hành động kì quặc của trưởng phòng. Bị Ngô Bá Nguy gắt gao nắm lấy hai cánh tay, khoảng cách không hề xa.



- Trưởng Phòng...



Giác quan của cô rất đúng. Cô nghĩ điều gì đó không ổn sắp xảy ra nhưng có vẻ nó đến nhanh hơn Tống Thanh Hà cảm nhận.



Một bóng người vụt qua ngay sao đó thân thể Ngô Bá Nguy nằm dưới đất khéo môi chảy máu.



Hàn Vũ Thần gương mặt như đòi mạng không đợi đối phương đứng lên liền nắm lấy cổ áo hung hăng đấm. Bị đấm hai cái Ngô Bá Nguy lấy lại tinh thần từ thế bị động liền chủ động đánh lại đối phương.



Hai bên ẩu đả rất hung hăng Tống Thanh Hà run rẩy trong lòng nhưng rất bình tĩnh chen vào giữa hai người. Tay chân lúng túng kéo họ ra.



- Dừng tay. Đừng đánh nữa.



Hai bên không hề quan tâm đến sự tồn tại của cô. Bất giác Hàn Vũ Thần đưa cao nắm đấm sẵn sàng hạ xuống khuôn mặt đối phương liền cảm nhận cánh tay bị cô gắt gao ôm chặt.



Ngô Bá Nguy vặt vả nằm dưới đất.