Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 23




Đại tiểu thư.

Chu Dĩ Nhu chưa bao giờ nghĩ ba chữ như vậy sẽ dùng trên người Đào Hựu Tình, còn là ở nơi Giang gia như vậy. Kỳ quái, con của Đào gia, làm sao đột nhiên trở thành đại tiểu thư Giang gia?

Cô nhìn bóng dáng cao gầy của Đào Hựu Tình, bóng dáng này cô đã nhìn qua vô số lần trong 5 năm qua, đã quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn, nhưng sau khi nghe đến xưng hô "Đại tiểu thư", bóng dáng này đột nhiên trở nên xa lạ. Nhưng đôi mắt cô vẫn nhìn không chớp mắt, ý muốn từ trên bóng dáng người này tìm ra đáp án.

Đào Hựu Tình không để ý đến cô, mặt mang mỉm cười nhận bữa sáng của dì Lan, ôn thanh nói: "Cảm ơn dì ạ, con tin tưởng nhất định ăn rất ngon." Còn nói thêm, "Con đi đến công ty trước, buổi tối gặp lại."

Dì Lan: "Ai, tốt, đại tiểu thư ngài buổi tối muốn ăn cái gì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phân phó phòng bếp làm cho ngài."

Đào Hựu Tình: "Tốt, vất vả mọi người."

Nàng cầm bữa sáng tiện lợi xoay người đi đến cổng lớn, mắt nhìn thẳng, đối với Chu Dĩ Nhu hơi sững sờ đứng ở phía sau không xa. một cái liếc mắt dư thừa nàng cũng không cho cô, tâm đã lặng như nước xem cô là không khí.

Chu Dĩ Nhu cứ nhìn nàng như vậy, vốn tưởng rằng nàng sẽ giải thích gì đó với mình, kết quả nàng lại không nói một lời dù đã cùng chính mình gặp thoáng qua, giống như nơi này có cô hay không có cô đều như nhau. Trong lòng cô nháy mắt toát ra một loại cảm giác kỳ lạ, làm cô không tự giác mở miệng gọi nàng : "Cô không muốn cùng tôi nói cái gì sao?"

Đào Hựu Tình nghe tiếng dừng chân.

Nhóm người giúp việc trong phòng khác đều trộm đưa ánh mắt qua nhìn, không nghĩ tới đại tiểu thư vừa trở về cũng quen biết tiểu thư Chu gia a?

Đào Hựu Tình xoay người nhìn về phía cô, cười nói: "Vậy vẫn là có chút lời muốn nói với Chu tổng."

Trong lòng Chu Dĩ Nhu không tự chủ được mà bắt đầu chờ mong.

Đào Hựu Tình hít sâu một hơi, thần thái phi dương mà nói: "Cảm tạ Chu tổng giải ước, tôi thay Nguyệt Vịnh cảm ơn ngài nhiều!"

Chu Dĩ Nhu: "???"

Vì sao phải thay Nguyệt Vịnh cảm ơn cô???

Đào Hựu Tình nói xong liền vô cùng cao hứng thuận tiện đi luôn rồi, vừa đi một bên có tài xế Giang gia đón tiếp: "Chú Lan, chúng ta đi thôi, con sắp bắt đầu ngày làm việc."

Chu Dĩ Nhu vẻ mặt tỉnh mộng nhìn nàng cùng tài xế một đường vừa nói vừa cười đi mất, bên tai hoặc xa hoặc gần mà truyền đến nội dung chuyện phiếm hai người bọn họ nói, tỷ như "Chú ăn cơm sáng chưa? Nếu không phân phó cho làm cho chú nha?", "Chú chạy chậm thôi, đừng nóng vội đừng nóng vội, chúng ta phải chú ý an toàn giao thông."......

Thái độ nàng đối với người khác cũng thân thiện hơn với cô!

Chu Dĩ Nhu lạnh mặt thu hồi tầm mắt chính mình, cổ áp lực làm trong lòng không ổn ghen ghét. Cô lại nhìn về phía dì Lan, người giúp việc trong Giang gia. Lời dì Lan nói có trọng lượng nhất, mức độ đáng tin cũng cao hơn.

Chu Dĩ Nhu hỏi: "Dì Lan, vì sao vừa rồi lại kêu cô ấy là 'đại tiểu thư'?"

Đại tiểu thư Giang gia không phải Nhã Lăng sao? Vì sao lại có đại tiểu thư thứ hai?

Dì Lan mời cô ngồi xuống, đưa trà nóng cho cô, nói: "Nhã Lăng tiểu thư hiện tại là tam tiểu thư, Hựu Tình tiểu thư mới là đại tiểu thư."

"Đây là lão gia cùng phu nhân phân phó, nguyên nhân cụ thể là gì không có lão gia phu nhân cho phép thì chúng tôi cũng không dám nói với ngài quá nhiều. Ngài là tới đón tam tiểu thư sao, vậy một hồi ngài có thể tự mình hỏi tam tiểu thư một chút."

Bọn họ làm người làm không dám tùy tiện nghị luận chuyện chủ nhân, Giang Nhã Lăng thì không giống, nàng được vợ chồng Giang Hải Minh sủng 24 năm, địa vị càng quan trọng tôn quý hơn. Hơn nữa ở lập trường người trong cuộc tới xem, thì nếu cô ấy muốn nói, vợ chồng Giang Hải Minh nhất định không ngăn cản.

Chu Dĩ Nhu lâm vào trầm mặc, dì Lan thấy thế thức thời nói: "Mời ngài ngồi trước, tôi đi lên giúp ngài nhìn xem tam tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa."

Chu Dĩ Nhu nhàn nhạt nói cảm ơn.

......

Đào Hựu Tình ngồi trên xe chậm rãi ăn bữa sáng của mình, khoảng cách từ Giang gia đến Nguyệt Vịnh là đoạn đường rất dài, lái xe phải tốn không ít thời gian, cho nên nàng dứt khoát đem bữa sáng mang lên xe từ từ ăn, sau khi ăn xong cũng liền đến công ty.

Dì Lan làm sandwich cho nàng, còn bỏ một hộp sữa bò cùng với một ít trái cây tươi. Một bên ăn một bên cùng chú Lan nói chuyện phiếm, chủ yếu là hỏi thăm chuyện của Giang Nhã Lăng. Chú Lan cùng dì Lan là vợ chồng, đã bên Giang gia nhiều năm, rất nhiều chuyện ông đều rất rõ ràng, cũng may vẫn rất kín miệng với người khác, sẽ không tùy lộ ra với người ngoài.

Hiện tại Đào Hựu Tình là đại tiểu thư, nàng muốn biết cái gì thì chú Lan đều sẽ bụng làm dạ chịu nói cho nàng, bởi vậy Đào Hựu Tình đã nắm giữ không ít tình báo về Giang Nhã Lăng, tỷ như khi còn nhỏ đã từng thất lạc.

Nàng cầm một trái cà chua nhỏ bóng loáng, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nga, nguyên lai khi còn nhỏ từng đi lạc a."

Chú Lan một bên chú ý đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, một bên dùng thái độ ôn hòa trả lời lời nàng: "Đúng vậy, tam tiểu thư trong hai ngày đi lạc ở bên ngoài chịu không ít đau khổ, nhưng sau khi tìm được, lão gia cùng phu nhân luôn ấy áy náy với cô ấy, cho nên vẫn luôn rất thiên vị."

Đào Hựu Tình dường như đã hiểu ra cái gì: "Cho nên tính cách này của cô ta đúng thật là bị sủng ra tới a......"

Lúc trước nàng cũng tò mò, xem vợ chồng Giang Hải Minh là người có tính cách ôn hoà hiền hậu thế làm sao sẽ dạy ra Giang Nhã Lăng như vậy, mà tính tình Giang Thu Dương lại rất bình thường, một chút cũng không cực đoan. Là cùng một ba mẹ, cách giáo dục rõ ràng đều giống nhau, lại có hai người con có tính cách tương phản như vậy.

Trăm triệu lần không nghĩ tới thật đúng là bởi vì cưng chiều, quả nhiên cưng chiều sẽ hủy hoại người khác.

Chú Lan từ trong kính quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng vẫn đang cầm cà chua trầm mặc không nói, nghĩ lầm là trong lòng nàng có khúc mắc, vì thế lập tức lên tiếng an ủi nói: "Nếu đại tiểu thư đi lạc, tôi tin tưởng lão gia phu nhân cũng sẽ rất sốt ruột, cũng sẽ đối xử với ngài đặc biệt tốt."

Đào Hựu Tình hướng hắn cười cười: "Chú Lan hiểu lầm, con không có khó chịu."

Giang Nhã Lăng có được nhiều yêu thương của ba mẹ nàng như vậy, còn không phải bởi vì ngồi ở vị trí của nàng? Nói trắng ra là, quá khứ ở Giang gia 24 năm của người kia, cũng chỉ là thế thân cho nàng thôi.

Nàng nhìn đến thật thông thấu Giang Nhã Lăng chân thật.

Đào Hựu Tình lại hỏi: "Bất quá ba mẹ tôi vì sao lại thấy áy náy?" Nói xong rốt cuộc đem cà chua nhỏ trong tay cắn xuống.

Giang Nhã Lăng đi lạc chẳng lẽ là do bọn họ sai sao?

Chú Lan thở dài, nói: "Lão gia phu nhân cảm thấy là chính mình không trông con tốt, mới để tam tiểu thư bạch bạch chịu nhiều khổ cực như vậy, cho nên liền muốn đem hết toàn lực bồi thường......"

Tựa như hiện tại, bọn họ cũng ở đem hết toàn lực đi bồi thường nàng, áy náy nghĩ muốn đền bù 24 năm tình thương đến muộn.

Chú Lan lại nhìn nhìn trong kính xem Đào Hựu Tình, liền thấy nàng nhìn ghế điều khiển phụ phát ngốc thất thần, không khỏi thở dài nói: "Đại tiểu thư, lão gia cùng phu nhân là thiệt tình muốn đối tốt với ngài, hy vọng ngài có thể tin tưởng bọn họ."

Đào Hựu Tình đang phát ngốc bị bắt hoàn hồn, ý nghĩ lại một lần theo không kịp, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía hắn, ông nói gà bà nói vịt trả lời một câu: "Ân? Bữa sáng ăn khá là ngon."

Chú Lan: "......"

Chú Lan bất an hỏi: "Đại tiểu thư ngài, ngài không có việc gì đi?"

Đào Hựu Tình rốt cuộc hoàn toàn hoàn hồn, đáp: "Không, chú đừng lo lắng, thời điểm phát ngốc đều như vậy, lỗ tai, đầu óc, miệng sẽ hoạt động độc lập, trả lời cùng nghe được hai là chuyện khác nhau."

Chú Lan cái hiểu cái không: "Úc úc, như vậy a......"

Vậy lần sau vẫn là không nên ở thời điểm tiểu thư phát ngốc quấy rầy nàng, để tránh nàng hoạt động độc lập nháo đến quá phận, không lưu lại loại bệnh gì không tốt.

......

Giang Nhã Lăng ngồi ở trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Chu Dĩ Nhu, hai tay Chu Dĩ Nhu đặt ở trên tay lái, nhìn cảnh trí bên ngoài xuất thần. Giang Nhã Lăng nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: "Chị Dĩ Nhu?"

Đôi mắt Chu Dĩ Nhu nhẹ nhàng mà chớp giật mình, hoàn hồn nhìn về phía nàng, làn điệu ôn nhu hỏi: "Ân? Làm sao vậy?"

Giang Nhã Lăng nói: "Chị có tâm sự sao? Sao lại thất thần?"

Chu Dĩ Nhu ôn nhu cười cười: "Không có." Sau đó cúi người tới gần, ái muội ôn nhu tự mình giúp nàng cài đai an toàn, giống như vô tình kề sát vào, nhìn mặt nàng gần trong gang tấc, nhẹ giọng nói, "Phải gài kỹ đai an toàn."

Chu Dĩ Nhu lại nhìn hai mắt nàng nhiều hơn, ở trong lòng liều mạng mà tìm kiếm cảm giác rung động như trước kia, nhưng tâm cô hoàn toàn thoát ly khỏi khống chế của cô, yên lặng hoàn im lặng.

Giang Nhã Lăng cúi mặt thấp đi, trên mặt hiện lên một mảnh ửng đỏ, hờn dỗi nói: "Chị Dĩ Nhu mau quay lại đi lái xe......" Bộ dáng thẹn thùng không thôi.

Dáng vẻ này làm lòng Chu Dĩ Nhu đang không thể hiểu được nhanh hơn chớp mắt một cái, cô đột nhiên liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay về chỗ của chính mình.

Còn tốt, cô vẫn là thích Nhã Lăng.

Thích Đào Hựu Tình hẳn là chuyện cô ảo giác, 5 năm kia cô cũng không có động tâm, sao có thể nàng vừa đi mình liền thích? Không có khả năng, đó nhất định là ảo giác của cô, cô chỉ biết thích Nhã Lăng.

Chu Dĩ Nhu khởi động xe, chậm rãi rời khỏi Giang gia, bên trong xe an tĩnh môt hồi đến Giang Nhã Lăng cũng cảm thấy không khí quỷ dị đến tĩnh mịch. Trước kia Chu Dĩ Nhu sẽ ít nói như vậy sao?

Nàng quyết định đánh đòn phủ đầu: " Chị Dĩ Nhu, chị mệt mỏi sao?"

Chu Dĩ Nhu đáp: "Không mệt, làm sao vậy?"

Giang Nhã Lăng nói: "Không có, chỉ là thấy chị Dĩ Nhu không giống lúc trước nói chuyện với em, em nghĩ chị mệt mỏi......"

Chu Dĩ Nhu dừng một chút, lúc này mới nói: "Chị chỉ là suy nghĩ có nên hỏi em hay không."

Trong lòng Giang Nhã Lăng trong lòng mạc danh phát ra khẩn trương: "Hỏi, hỏi cái gì?"

Đào Hựu Tình biết chuyện 5 năm trước nàng cố ý xui khiến Chu Dĩ Nhu bức cô ta lui tái, chẳng lẽ Chu Dĩ Nhu cũng biết bản thân bị lợi dụng?!

Vậy chẳng phải là cô sẽ thẹn quá thành giận, không còn thích mình, cũng sẽ không lại để nàng lợi dụng?!

Chu Dĩ Nhu nhẹ giọng nói: "Đào Hựu Tình......"

Giang Nhã Lăng khẩn trương nắm chặt tay chính mình, yết hầu một mảnh cứng đờ: "Đào Hựu Tình thì làm sao?"

Chu Dĩ Nhu: "Vì sao sẽ là đại tiểu thư Giang gia?"

Giang Nhã Lăng đột nhiên sửng sốt.

Chu Dĩ Nhu không nghe được thanh âm của nàng, mắt nhìn phía trước nói: "Nếu Nhã Lăng không có tiện nói, cũng không sao."

Ở trong lòng Giang Nhã Lăng rối rắm, nàng rất sợ hãi Chu Dĩ Nhu sẽ bởi vì nàng không phải là con cháu thật của Giang gia mà cự tuyệt cùng nàng qua lại, nhưng là Chu Dĩ Nhu có thể thích nàng nhiều năm như vậy, cũng không ép nàng một hai phải ở bên nhau, lại ẩn ẩn cho nàng không ít tin tưởng.

Ít nhất Chu Dĩ Nhu vẫn nghiêm túc với nàng.

Vậy nàng nên cho Chu Dĩ Nhu làm một chút chuẩn bị trước, cho nên nàng nhanh chóng quyết định, đầu càng thấp cùng hốc mắt đỏ lên, vô cùng đáng thương nói: "Nếu em nói ra chị Dĩ Nhu sẽ ghét bỏ em sao?"

Chu Dĩ Nhu không rõ: "Vì cái gì chị sẽ ghét bỏ em?"

Giang Nhã Lăng hồng con mắt nhìn cô: "Bởi vì em không phải con cháu Giang gia...... Hựu Tình mới phải."

Chu Dĩ Nhu đột nhiên giẫm phanh xe, bánh xe cọ trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Cô để xe dừng ở ven đường, kinh ngạc nhìn Giang Nhã Lăng: "Em nói cái gì?"

Đào Hựu Tình cư nhiên là con cháu Giang gia?!

5 năm làm chim hoàng yến của cô cư nhiên lắc mình biến hoá thành đại tiểu thư Giang gia cao quý?!

Giang Nhã Lăng bụm mặt khổ sở không thôi, bả vai nhẹ nhàng mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ: "Chị Dĩ Nhu quả nhiên ghét bỏ em......"

Chu Dĩ Nhu thấy thế, vội vàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng an ủi: "Chị Dĩ Nhu không có ghét bỏ em, chị chỉ là cảm thấy quá kinh ngạc mà thôi, đừng suy nghĩ bậy bạ."

Giang Nhã Lăng bắt lấy quần áo cô, dựa vào trong lòng ngực cô, thuận thế liền bắt đầu bán thảm: "Ô ô ô, vẫn là chị Dĩ Nhu tốt với em......"

Chu Dĩ Nhu đau lòng vỗ vỗ nàng bả vai: "Không có việc gì, hiện tại em cũng vẫn là tiểu thư ở Giang gia, chú Giang vẫn luyến tiếc để em ra đi."

Có thể để Giang Nhã Lăng ở lại làm tam tiểu thư đã nói lên ý chí vợ chồng Giang Hải Minh cũng không có sắc đá, điểm này vẫn là có chút vui mừng.

Giang Nhã Lăng tiếp tục khóc ròng nói: "Nhưng Hựu Tình rất dữ, cô ấy nói muốn đem tất cả những gì ở bên cạnh em cướp đi, làm em sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng......"

"Chị Dĩ Nhu em rất sợ hãi......"

"Sẽ không, đừng lo lắng." Chu Dĩ Nhu chắc chắn nói, "Là của em liền vĩnh viễn là của em, cô ấy không đoạt đi được."

Giang Nhã Lăng nức nở vài tiếng, lại tiếp tục nói: "Cô ấy còn muốn lại ra mắt rồi muốn áp em......"

Mặt Chu Dĩ Nhu lộ vẻ không vui, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cô ấy?"

"Không có khả năng."

Nếu là 5 năm trước nàng còn có khả năng nói những lời này, hiện tại năng lực của nàng đã toàn diện thục lùi, thậm chí xé chẵn ra lẻ, tình trạng như vậy còn có tự tin gì tới áp Giang Nhã Lăng đã ra mắt nhiều năm như vậy?

Viên Sơ Nhụy thật là làm một cuộc mua bán lỗ vốn a......

Giang Nhã Lăng ở trong lòng ngực cô lộ ra tươi cười thực hiện được mục đích.

Đào Hựu Tình, người thích cô cũng phủ định cô, cô còn có ích lợi gì đâu!

......

"Hắt xì ——" hai thanh âm, động tác ăn ý.

Hoắc Minh Ân đẩy đẩy mắt kính nhìn về phía hai người kia, yên lặng móc khăn giấy ra đưa qua cho họ hai cái.

Đào Hựu Tình hít mũi một chút, Viên Sơ Nhụy nhận được giấy che miệng lại, hai người nhìn nhau, Đào Hựu Tình một bên nhận giấy một bên nói: "Rất khéo a Tiểu Viên Đổng, cô cũng bị hắt xì nha."

Viên Sơ Nhụy: "......"

Cô nghĩ tới lui cũng không thấy cái này có cái gì khéo?

Viên Sơ Nhụy ưu nhã xử lý hành vi thất thố của mình một chút, đem giấy trong tay thuận tay ném vào thùng rác kế tường, mặt mang ý cười nhìn về phía Đào Hựu Tình: "Cô tới cũng thật đúng giờ."

Hai người các nàng là đi vào cửa tòa văn phòng Nguyệt Vịnh (office building) cùng thời gian, cũng là cùng thời gian bị hắt xì, khéo đến làm người nghẹn họng nhìn nhau trân trối.

Hoắc thư ký: Này có lẽ chính là sức mạnh thần bí trong truyền thuyết đi.

Đào Hựu Tình cũng đem giấy dùng xong ném vào thùng rác, theo cô đi vào thang máy, nói: "Tiểu Viên Đổng chúng ta cũng đúng giờ như vậy, tôi ngượng ngùng khi không chuẩn bị."

Nàng nhẹ nhàng quăng chuyện một chút, nói: "Cũng không biết là ai vừa mới nhắc mãi bổn tiên nữ, hai mắng ba cảm mạo, là ai trộm yêu thầm tôi rồi!"

Hoắc Minh Ân: "......?"

Loại trường hợp tự luyến có trình độ như này hắn vẫn chưa thấy qua.

Viên Sơ Nhụy nhìn về phía hắn: "Làm quen cho tốt đi, tôi cũng nhanh quen việc này."

Hiện tại mỗi ngày cô đều bị bắt khai quật khúc nhạc dạo tự luyến có quy luật của Đào Hựu Tình, một khi Đào Hựu Tình bắt đầu xoăn tóc liền mang ý nghĩa nàng lại muốn bắt đầu rồi, nga, vừa rồi còn tăng một cái ném tóc mới.

Hơn nữa cũng không xong chính là, Đào Hựu Tình lớn lên rất đẹp thật, tài nguyên để nàng tự luyến thập phần sung túc, làm người khác không cách nào phản bác.

Hoắc Minh Ân nghiêm trang đẩy đẩy mắt kính: "Tốt, tôi tận lực."

Hoắc thư ký: 【 tôi có thể, tôi có thể làm được.JPG】

Viên Sơ Nhụy quay đầu nhìn về phía cửa thang máy, môi đỏ khẽ mở: "Đêm thứ nhất ở Giang gia đến thế nào?"

Đào Hựu Tình "Ngô" một tiếng, quay đầu nhìn về phía cô, cười nói: "Phi thường tốt."

Cùng Giang Thu Dương liên thủ chọc giận Giang Nhã Lăng một hồi không nói, còn thu hoạch được một fan, cùng với khoảng cách quan hệ cùng Lận Uyển Thanh đã gần thêm một bước. Tổng thể tới nói, là thể xác và tinh thần của nàng ban đêm đều vui sướng.

"Vậy đi." Viên Sơ Nhụy nói, "Đừng làm cho chuyện khác ảnh hưởng đến công việc của cô."

Làm tổng tài Nguyệt Vịnh, cô càng muốn nhìn đến Đào Hựu Tình bắt mắt loá mắt đứng ở trên sân khấu, cũng không muốn nhìn đến nàng bởi vì các loại chuyện khác làm nản lòng đến không còn tâm ý làm việc.

Đào Hựu Tình khoanh tay trước ngực, từ từ dựa vào thang máy bắt đầu mờ mịt: "Yên tâm , tôi tuyệt đối có chừng mực."

"Bất quá tình bạn chúng ta không thể lại thuần túy chút sao, Tiểu Viên Đổng trực tiếp quan tâm tôi tôi tốt rồi, mấy chuyện công tác này không cần phải nói tới, trát tâm."

Nào có bạn bè nào quan tâm cô là vì để công việc của cô tốt hơn?

Đào Hựu Tình: 【 tiên nữ ủy khuất.JPG】

Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Cô cũng chưa thuần túy quan tâm tôi, lại yêu cầu tôi tới thuần túy quan tâm cô trước sao?"

"Vậy nói." Đào Hựu Tình biết nghe lời phải, phủng mặt khả khả ái ái hỏi, "Xin hỏi Tiểu Viên Đổng thân ái của chúng ta ngày hôm qua ngủ ngon không nha?"

Viên Sơ Nhụy thực hãnh diện phối hợp với nàng: "Rất tốt, xin hỏi Đào tiểu thư chúng ta thì sao?"

Đào Hựu Tình: "Đặc biệt tốt đây ~"

Viên Sơ Nhụy: "Vừa lòng chưa?"

Đào Hựu Tình ôm quyền, vẻ mặt cảm động: "Cảm ơn nể mặt, siêu vừa lòng."

Hoắc Minh Ân: "......"

Cái tình huống như này...... Hắn cũng chưa thấy qua.

Cửa thang máy *đinh* một tiếng mở ra, Đào Hựu Tình hướng bọn họ phất tay hai cái, tâm tình suиɠ sướиɠ đi ra ngoài, ngay sau đó khép cửa lại, vài giây sau trong thang máy đã yên tĩnh trở lại, Hoắc Minh Ân mở miệng hỏi: "Khi nào thì ngài cùng cô ấy thành bạn bè?"

Viên Sơ Nhụy nói: "Ngày hôm qua."

Hoắc Minh Ân nhẹ nhàng gật gật đầu, tiếp theo lại nghe thấy Viên Sơ Nhụy nói: "Cô ấy, người này......"

"Còn khá thú vị, không phải sao?"

Hoắc Minh Ân dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới chút cánh giác gì đó nhìn cô nói: "Cho nên cô ấy đã khiến cho ngài chú ý sao?"

Viên Sơ Nhụy quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt cổ quái: "Cậu cảm thấy tôi sẽ thích người tự luyến như vậy?"

Hoắc Minh Ân nghiêm cẩn nói: "Vậy...... Cũng có khả năng?"

Tình yêu là chuyện thật kỳ diệu, tựa như hắn, còn không phải khi còn nhỏ đã nhận thức được thích một người có thể làm người ta khóc lóc.

Viên Sơ Nhụy: "......"

Viên Sơ Nhụy: "Tôi xem cậu nên đưa trước một ngàn hai trăm vạn làm phí thanh tỉnh cho tôi."

Bởi vì cô tuyệt đối không thể thích Đào Hựu Tình.

......

Thời gian như sa, chỉ giây lát đã trôi qua hơn một nửa, lặng yên không một tiếng động đi tới cuối tháng 5. Tiến độ Đào Hựu Tình sáng tác ca khúc ra mắt thật thuận lợi, đã tới giai đoạn trau chuốt sửa đổi ca từ, sau đó liền có thể bắt đầu chuẩn bị tiến hành thu âm.

Thời gian về sau nàng sẽ càng ngày càng bận, Giang gia cách Nguyệt Vịnh quá xa, một lần đi một lần về sẽ lãng phí không ít thời gian của nàng, cho nên nàng quyết định tìm thời gian cùng vợ chồng Giang Hải Minh thương lượng một chút, tạm thời dọn đến nhà gần Nguyệt Vịnh ở, hoặc là trực tiếp đến ở ở ký túc xá dành cho thực tập sinh của Nguyệt Vịnh.

"Tan tầm đã đến, tan tầm đã đến." Tiểu Mạnh đứng dậy nói, "Mọi người cũng vất vả, hôm nay không cần ở lại quá muộn, hãy trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, dưỡng tinh thần rồi ngày mai tái chiến!"

Nhân viên sáng tác trong phòng nhiệt tình phụ họa, nói chuyện phiếm vài câu sau liền tan họp tan tầm.

Đào Hựu Tình cũng không đi vội, cầm ca khúc ra mắt đã hoàn thành một nửa lại cân nhắc cân nhắc, bởi vì còn cần một khoản thời gian nữa xe Chú Lan mới lái đến nơi đây, bây giờ nàng hừng hực xuống hầm cũng vô dụng. Giang Thu Dương đã nhắn tin cho nàng, nói muốn ăn một ít bánh kem ở quán cà phê dưới lầu Nguyệt Vịnh, hy vọng nàng có thể mua về một cái.

[ Đào Hựu Tình ]: Người anh em nhỏ này, hiện tại là thời gian ăn cơm

[ Thu Dương ]: Em biết

[ Thu Dương ]: Nhưng buổi tối khi viết bài có thể ăn nha, đúng không? em là một cơ thể đang phát triển, rất cần ăn nhiều

[ Đào Hựu Tình ]: Được được được, muốn mùi vị gì?

[ Thu Dương ]: Vị trái cây, cảm ơn chị Hựu Tình 【 hắc hắc.JPG】

Đào Hựu Tình đành phải dọn đồ, đi xuống mua cho hắn một cái, thời điểm trở về liền gặp được Viên Sơ Nhụy cùng Hoắc Minh Ân.

Lúc ấy, Hoắc Minh Ân đem một hộp quà hình chữ nhật màu đen đưa cho Viên Sơ Nhụy, hơn nữa rất nghiêm túc nói: "Tiểu Viên Đổng, chúc ngài sinh nhật vui vẻ, tuy rằng năm nay ngài không định ăn sinh nhật, nhưng tôi vẫn là muốn tặng quà."

Đào Hựu Tình nghe được bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" này lúc sau không khỏi sửng sốt, nguyên lai hôm nay là sinh nhật Viên Sơ Nhụy sao? Nàng đã bận đến hồ đồ......

Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Lại là bút máy?"

Hoắc thư ký này thật sự đối với bút máy có thập phần chấp nhất quỷ dị, đi công tác ở các quốc gia khác nhau chuyện thứ nhất chính là đi mua bút máy, sưu tập bút máy các nước. Hơn nữa mỗi năm sinh nhật cô đều sẽ tặng bút máy cho cô, tuy rằng thoạt nhìn có chút buồn tẻ không kinh hỉ, nhưng đây chính là quà hắn dụng tâm nhất.

Hoắc Minh Ân liền đẩy đẩy mắt kính: "Bút máy thực dụng lại đẹp, thập phần có tình sưu tầm, rất thích hợp làm quà."

Viên Sơ Nhụy gật đầu: "Tốt, tôi đây nhận lấy, trở về sớm một chút đi."

Hoắc Minh Ân hướng cô khom khom lưng, xoay người theo hướng trái ngược đi.

Viên Sơ Nhụy vừa nhấc mắt liền thấy Đào Hựu Tình xách hộp bánh kem xinh đẹp, âm thanh báo trước nói: "Lại mua bánh kem cho Thu Dương?"

Viên Sơ Nhụy còn nhớ rõ Giang Thu Dương rất thích bánh kem của quán cà phê dưới lầu Nguyệt Vịnh, thích đến muốn về sau chính mình mua làm lại chủ bây giờ của tiệm, để thợ làm bánh chỉ vì chính hắn phục vụ.

Đào Hựu Tình không có phủ nhận, ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: "Hôm nay là sinh nhật cô a, tôi bận quá đã quên không chuẩn bị quà......"

Đào Hựu Tình: "Tôi quay đầu lại bù đắp cho cô!"

Viên Sơ Nhụy không sao cả nói: "Không cần."

Đào Hựu Tình kiên quyết nói: "Vậy không được, chúng ta là bạn bè, phần quà này cần phải đưa cho cô!"

Viên Sơ Nhụy nhìn nàng chăm chú: "Tôi không thiếu quà tặng, quà tặng này kia mà nói cũng là thứ tôi có thể tự mua được. Không cần phí tiền này, tâm ý của cô tôi nhận."

Mỗi năm nhìn đến những món quà đó cũng có vẫn là vài thứ kia, cô đều nhìn chán, gần mấy năm nay đã lười ăn sinh nhật lười đi nhận quà.

"Vậy cô chính là thiếu một phần quà không giống những món quà kia sao." Đào Hựu Tình xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử, "Rất tốt, tôi nhất định cho cô một món quà sinh nhật độc nhất vô nhị trên thế giới!"

"Cô chỉ cần chờ nhận là được!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Sao cô lại có dự cảm xấu đây?

Kết quả buổi tối cô liền thu được quà tặng "không giống" của Đào Hựu Tình đưa tới.

—— Đào Hựu Tình mặc áo ngủ chó con selfie.

[ Đào Hựu Tình ]: Ảnh riêng tư độc quyền, trên đời chỉ có một cái, tuyệt không có chi nhánh, cô tự kiểm chứng là được!

[ Đào Hựu Tình ]: Thế nào? Có bị quà độc đáo của tôi cảm động hay không! Có cảm thấy quan hệ bạn bè như tôi siêu cấp tuyệt vời hay không!

Viên Sơ Nhụy đang cầm điện thoại: "......"

Hiện tại tuyệt giao còn kịp không?